Tổng động viên kỳ này mời sáu vị khách quý, ngoại trừ Tần Trăn Trăn, Lục Như Vân và Hồ Tĩnh thì còn ba người, ba người đều chung đoàn phim, ba người đều là nam nữ chính cùng nam phụ trong bộ phim thần tượng Giai âm (tin tốt lành) đã từng một thời nổi tiếng.
Tuy Tần Trăn Trăn chưa xem qua bộ phim đó nhưng có xem qua tuyên truyền, nữ chính mặt mũi rất đáng yêu, mặt tròn mắt to, trên gương mặt thoáng có nét trẻ con bụ bẫm nhưng không làm người ta cảm thấy béo, chỉ làm người ta nhịn không được đưa tay bóp bóp.
Nam chính nam phụ thì ngược lại tướng mạo trẻ trung thư sinh rất phổ biến, nho nhã có học thức, dáng người hơi gầy, ba người cũng gần như đến cùng một lúc, Thẩm Hải Đường đứng trước mặt họ chỉ tay về hướng xe, ba người gật đầu, trước sau đi đến bên cạnh xe.
Phó Trừng đi tuốt đằng trước, cô nhỏ giọng nói:
"Em nghe nói kỳ này chúng ta hợp tác với Lục lão sư và Tần Trăn Trăn, có thật vậy không?"
Đinh Nhất Xuyên gật đầu:
"Anh cũng nghe nói."
Hắn và Phó Trừng cùng một công ty, nguồn gốc của tin tức nhất định giống nhau, Phó Trừng chuyển ánh mắt tới trên người Vương Tử:
"Anh..."
Cô còn chưa nói xong thì đã thấy Lục Như Vân cầm túi xách từ cửa xe bước ra, cô nuốt nước miếng:
"Anh không cần nói, em thấy Lục lão sư rồi."
Lục Như Vân cúi đầu nhưng vẫn nhẫn ra ánh mắt nhìn chằm chằm mình, cô ngước mắt nhìn, nhìn thấy Phó Trừng Đinh Nhất Xuyên Vương Tử, cô khẽ gật đầu sau đó đi ngang qua ba người, lúc bước đi mang theo làn gió nhẹ, Phó Trừng sửng sờ tại chỗ vài giây mới nói:
"Đúng là Lục lão sư!"
Vương Tử đẩy đẩy cô:
"Đúng vậy, em đừng gào lên, chờ lát nữa có thể xin chữ ký của Lục lão sư đem về nhà báo cáo kết quả cho mẹ em."
Phó Trừng cười ngượng ngùng, gãi đầu, nhớ lại vừa rồi nhìn thấy Lục Như Vân.
Sắc mặt cô ấy hình như trắng bệch?
Quả thật sắc mặt Lục Như Vân trắng bệch, bụng dưới đau âm ĩ, không biết là vì hôm qua uống trà lạnh dẫn tới đau bụng kinh chưa từng có trong nhiều năm, cô đứng dưới ánh nắng gắt trán toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Hải Đường nghiêng qua nhìn, thấy Lục Như Vân từ trên xe bước xuống liền đi tới hỏi:
"Em sao vậy?"
Lục Như Vân cười cười lắc đầu:
"Em không sao, nhà vệ sinh ở bên nào vậy chị?"
Thẩm Hải Đường chỉ tay về phía bên kia:
"Bên đó, cần chị đi với em không?"
Lục Như Vân từ chối ý tốt của cô:
"Dạ không cần, em quay lại liền."
Thẩm Hải Đường:
"Ừm."
Tần Trăn Trăn ngồi trên xe, cảm thấy nhàm chán lướt điện thoại, cô và Lục Như Vân ở phía sau cùng, phía trước là Hồ Tĩnh, phía trước nữa là ba người trẻ vừa lên xe đang nhỏ giọng thì thầm:
"Vừa rồi sắc mặt Lục lão sư hình như trắng bệch ra."
"Em muốn khen thì cũng nên đổi câu, ai cũng biết làn da của Lục lão sư rất trắng."
"Đinh Nhất Xuyên anh ngốc hả, rõ ràng chị ấy khó chịu trong người, là sắc mặt tái nhợt đó!"
Tần Trăn Trăn đang lướt điện thoại chợt khựng lại, cô lắng tai nghe:
"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy Lục lão sư có vẻ không được khỏe."
"Hay là... em xuống xem thử?"
Lời này là cô gái tên Phó Trừng nói, cô gái này buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo T-shirt quần jean, trên người khí thể trẻ trung mạnh mẽ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử, chờ họ trả lời.
Đinh Nhất Xuyên bị cô gái này nhìn miệng mấp máy, chưa kịp nói đã thấy Lục Như Vân mang theo túi xách lên xe.
Cô đi thẳng đến chỗ bên cạnh Tần Trăn Trăn ngồi.
Tần Trăn Trăn vừa nghe bên kia nói chuyện liền dùng ánh mắt quét qua Lục Như Vân, quả nhiên sắc mặt trắng bệch, trên trán còn có mồ hôi rịn, cô nhịn không được hỏi:
"Cô sao vậy?"
Đây là câu đầu tiên hai người gặp mặt trong hôm nay.
Lục Như Vân hơi bất ngờ.
Mặc dù tối hôm qua hai người trao cho nhau lời chúc ngủ ngon 'ngọt ngào' nhưng hôm nay Tần Trăn Trăn chỉ chuyên tâm nhìn điện thoại, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng dành cho cô, cô cũng không biết do Tần Trăn Trăn xấu hổ hay vẫn giận chuyện hôm qua.
Huống hồ trên xe cũng nhiều người, cô cũng không tiện hỏi, hai người cứ giằng co như vậy.
Không ngờ Tần Trăn Trăn mở miệng trước.
Cô nhìn thấy ánh mắt của cô ấy vẫn còn trên người mình, cô khẽ lắc đầu:
"Không sao."
Tần Trăn Trăn nhìn dáng vẻ của Lục Như Vân không giống là không sao, cô nghĩ tới chuyện tối qua, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, nhỏ giọng nói:
"Cô đau bụng kinh, phải không?"
Lục Như Vân bị sặc bởi lời này, sau đó còn ho vài tiếng, trên gương mặt trắng bệch thoáng có chút hồng hào, đôi mắt sáng bởi vì ho đã ngân ngấn nước, lúc này hoàn toàn thoát khỏi hình tượng cựu cán bộ, nhìn có vài phần mảnh mai???"
Tần Trăn Trăn bị suy nghĩ bay xa của mình làm cho sợ hãi, cơ thể run lên, cô nhìn bên ngoài đã thu xếp gần xong, nhanh chóng dời tầm mắt sang nơi khác, cô sợ tiếp tục nhìn Lục Như Vân sẽ trở thành Lục bé nhỏ.
Lục Như Vân cụp mắt, bụng lại trải qua một cơn đau, cô cắn răng dựa lưng vào ghê, tay ôm bụng, không lên tiếng.
Tần Trăn Trăn nhìn bóng Lục Như Vân trong gương, nhìn chằm chằm sau đó chìm trong suy tư, có phải cô ấy dùng khổ nhục kế không?
Nhưng nếu là khổ nhục kế thì tên này diễn xuất giỏi thiệt, bậc thầy diễn xuất!
Tuy Tần Trăn Trăn không nhìn Lục Như Vân nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào cửa sổ bên cạnh, nhìn thấy Lục Như Vân lấy khăn giấy lau hai bên má, cô bèn nói:
"Cô quá khó chịu thì dựa vào tôi đi."
Mặc kệ có phải khổ nhục kế hay không, Lục Như Vân, cô thành công rồi.
Lục Như Vân nghe Tần Trăn Trăn nói liền ngước mắt nhìn Tần Trăn Trăn, nhìn cô ấy không được tự nhiên nghiêng mặt, khóe môi giương nên như cười như không, cô còn chưa dựa vào thì đã nghe Tần Trăn Trăn mở miệng:
"Chờ chút."
"Tôi muốn xuống xe."
Lục Như Vân:...
Sau khi xuống xe, Tần Trăn Trăn tìm hành lý của mình. Nói chuyện một hồi với nhân viên công tác rồi lấy ra nón, khẩu trang và áo khoác, trang bị kín đáo chỉ lộ ra hai con mắt.
Nhân viên công tác nhìn thấy nhưng không ngăn được bèn đi tìm Thẩm Hải Đường.
Thẩm Hải Đường nhìn thấy Tần Trăn Trăn trang bị giống như mafia, cô cười nói:
"Trăn Trăn?"
Tần Trăn Trăn gật đầu:
"Xin lỗi, em muốn đi mua đồ."
Thẩm Hải Đường:
"Em muốn mua gì? Chị nhờ Tiểu Lý đi là được."
Tần Trăn Trăn xua tay:
"Không cần đâu, em tự đi."
"Nhưng mà... tiệm thuốc ở đâu vậy chị?"
Thẩm Hải Đường nhìn Tần Trăn Trăn trang bị kín đáo, ánh mắt cô lóe lên thâm ý, giống như chợt hiểu ra:
"Ở phía trước, quẹo trái căn đầu tiên."
Tần Trăn Trăn bước đi thật nhanh trong cái nhìn đầy thâm ý của Thẩm Hải Đường, sau đó nhanh chóng trở về với vẻ mặt xám xịt, hai tay đút trong túi áo khoác.
Lục Như Vân đang chợp mắt, bất ngờ có người ngồi xuống bên cạnh, cô quay đầu sang nhìn, Tần Trăn Trăn đang cởi nón tháo khẩu trang, cô mím môi, hỏi:
"Cô đi đâu vậy?"
Tần Trăn Trăn lấy một cái hộp nhỏ trong túi áo khoác ra nhét vào tay Lục Như Vân, sau đó chậm rãi ngồi xuống, mặt đỏ bừng nói:
"Uống đi."
Lục Như Vân ngước mắt nhìn gương mặt ngượng ngùng của Tần Trăn Trăn, trong giây phút đó cô quên mình đang không khỏe, mãi cho đến khi Tần Trăn Trăn đẩy tay cô, cô mới hoàn hồn, nhận lấy đồ Tần Trăn Trăn đưa.
Túi của hiệu thuốc, cô ấy vừa đi mua thuốc cho mình?
Trong lòng Lục Như Vân tràn ngập ấm áp, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Tần Trăn Trăn cũng dịu dàng hơn vài phần, sự dịu dàng không tả được, Tần Trăn Trăn bị Lục Như Vân nhìn cả người tóc gáy đều dựng lên, diễn xuất của Lục Như Vân sao giỏi vậy.
Nếu cô không biết ý đồ của Lục Như Vân không chừng đã bị ánh mắt đó lừa dối!
Cô phẫn nộ đẩy cánh tay Lục Như Vân, hỏi:
"Cô uống không?"
Lục Như Vân hoàn hồn, sắc mặt trở lại bình thưởng, bình tĩnh nói:
"Cảm ơn."
Tần Trăn Trăn nén giận:
"Không cần cảm ơn, tôi thấy..."
Cô chưa nói hết thì Lục Như Vân đã ngắt lời:
"Đây là gì?"
Lục Như Vân nhìn chằm chằm hộp trên tay, trên hộp có ba chữ lớn lấp lánh cực kỳ bắt mắt, ngón tay cô cầm cái hộp run lên, sắc mặt ửng đỏ, nói chuyện lộ ra vẻ mất tự nhiên: