Tần Trăn Trăn biết Lục Như Vân nhấn like Weibo thì đã là lúc nghỉ giữa cảnh quay rồi, Quý Lộ chạy đến đưa điện thoại cho cô:
"Trăn Trăn, là chị Mạnh."
Nói xong Quý Lộ còn nhỏ giọng nói:
"Chị ấy rất tức giận."
Tần Trăn Trăn dùng ánh mắt không hiểu nhìn Quý Lộ, sau đó nhận lấy điện thoại:
"A lô, chị Mạnh."
Mạnh Hân nghe thấy giọng cô liền hít sâu vài hơi mới nói:
"Em biết chuyện Weibo không?"
Tần Trăn Trăn rũ mắt xuống:
"Em biết."
Mạnh Hân:
"Trăn Trăn, sau này gặp phải chuyện như vậy em phải liên hệ trước với chị, đừng nông nổi. Em biết bây giờ fan của em bởi vì chuyện của em và Lục Như Vân bị vây tới mức yêu cầu xử lý, em làm như vậy không chỉ khiến họ thoát fan mà còn làm cho antifan kiếm được cớ công kích em."
Tần Trăn Trăn im lặng lắng nghe:
"Dạ."
Mạnh Hân thấy cô hợp tác nên thở phào:
"Trăn Trăn, chị biết em không vui nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, phải tránh hành động theo cảm tính."
"Còn nữa trên Weibo cả em và Lục Như Vân đều bấm like, chị..."
Tần Trăn Trăn nghe tới đây liền ngỡ ngàng, ngắt lời Mạnh Hân:
"Like?"
"Like cái gì?"
Mạnh Hân bị cô hỏi cũng ngơ ngác:
"Weibo của Hà Điềm, ảnh chụp em với Lục Như Vân, em không biết?"
Biết.
Tất nhiên cô biết chuyện ảnh chụp, nhưng cô like lúc nào?
Tần Trăn Trăn vội vàng cầm điện thoại của mình đăng nhập Weibo, ở trong danh sách Weibo bấm like đầu tiên là ảnh Hà Điềm đăng lúc trưa, nhìn thấy ID quen mắt ngón tay cô cáu vào điện thoại, mím môi nói:
"Chị, em không cẩn thân ấn vào."
Mạnh Hân:...
Không cẩn thận ấn vào.
Làm cho Weibo dậy sóng cả buổi trời, làm cho tin tức giữa cô và Lục Như Vân vốn đã hạ nhiệt một lần nữa sôi trào, làm cho cư dân mạng suy đoán cô vì tức giận nên ấn like.
Không ngờ nguyên nhân chỉ là vì... không cẩn thận.
Mạnh Hân hít sâu một hơi, chậm rãi 'nói':
"Bỏ đi, cho dù có không cẩn thận hay không, nếu chuyện đã xảy ra, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách cứu vớt thôi."
"Chị đã liên hệ với Hạ Song Song, em và Lục Như Vân đều bấm like xem như làm nóng cho chương trình, lát nữa chị gởi bản thảo qua cho Quý Lộ, em chỉnh sửa chọn lọc rồi tối đăng bài, bên phía Lục Như Vân sẽ trả lời."
Tần Trăn Trăn chỉ trả lời một chữ đơn giản 'Dạ'
Mạnh Hân im lặng vài giây sua đó nói:
"Trăn Trăn, chị đã sớm nói với em, tên bắn ra khỏi cung sẽ không thể quay đầu, chuyện em và Lục Như Vân công khai kết hôn, xử lý tốt thì đối với cuộc đời của em sẽ là một bắt đầu mới."
"Xử lý không tốt..."
Xử lý không tốt thì giống như phù dung sớm nở tối tàn, sau khi vụt sáng sẽ chẳng để lại tiếng tăm gì, ví dụ như vậy nhiều vô số kể, Tần Trăn Trăn cầm điện thoại, ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói:
"Chị, chị khổ cực rồi."
Mạnh Hân ừ một tiếng rồi cúp máy.
Quý Lộ thấy Tần Trăn Trăn sau khi cúp máy thì tâm trạng sa sút bèn nói:
"Không có gì đâu Trăn Trăn, cư dân mạng chỉ biết thêu dệt, người nổi tiếng bị như vậy rất nhiều, em đừng để bụng."
Tần Trăn Trăn gật đầu:
"Em biết."
Cô vừa nói chuyện vừa lướt Weibo, bởi vì chuyện cô like hình mà bị cư dân mạng nói ra nói vào, không ít fan hâm mộ vẫn ủng hộ cô, nhưng antifan lẫn bên trong cũng không phải là con số nhỏ, đều đang công kích cô.
Đương nhiên, cũng không chỉ có công kích mình cô mà còn cả Lục Như Vân.
Không biết sao Lục Như Vân lại bấm like, mà còn ngay sau cô, dẫn đến fan vừa mới nói liền ngay lập tức bị vả mặt, về phần những fan này thật sự là fan hay antifan của Lục Như Vân thì vẫn phải xem xét kỹ lại, nhưng bởi vì Lục Như Vân đứng ra cho nên ít nhiều gì cũng gây ra hệ quả.
Đám cư dân mạng trước đó mắng cô liền quay xe, nào là vợ vợ nhà người ta chụp ảnh ân ái thì chuyện bé xé to làm cho người ta không thể sống bình thường được.
Cũng có cư dân mạng trách fan làm quá, khoa chân múa tay. Nếu là fan thì hãy yên phân làm fan của mình, đừng quản chuyện riêng tư của người khác, rời xa người thực, tiếp cận tác phẩm thì hơn. Rốt cuộc Lục Như Vân vẫn có chỗ khác với cô, cô ấy là tình đầu quốc dân cho nên cư dân mạng theo bản năng nghiêng về phía cô ấy, dư luận cũng từ hai phe xé nhau dần dần trở thành cư dân mạng khuyên fan hâm mộ đừng quá can thiệp vào cuộc sống của thần tượng nên cho thần tượng không gian riêng.
Tần Trăn Trăn nhìn điện thoại, sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm tay mình.
Quý Lộ nhỏ giọng nói:
"Trăn Trăn, em đang nhìn cái gì?"
Tần Trăn Trăn thở dài:
"Em đang nghĩ chặt tay nào để tạ tội."
Quý Lộ:...
Hồ đạo ở cách đó không xa cất tiếng gọi:
"Chuẩn bị xong chưa? Trăn Trăn, trang điểm xong chưa?"
Tần Trăn Trăn cất điện thoại, đứng lên:
"Tới liền."
Thợ trang điểm nhanh chóng đến bên cạnh bắt đầu dặm thêm son phấn, cảnh quay tiếp theo cô và Hồ Tĩnh rời xa nhau, tình cảm giữa hai người đang sâu đậm, Hồ Tĩnh thỉnh chỉ đính hôn đồng thời lại nhận được báo nguy từ biên ải, hoàng thượng đồng ý chờ hắn trở về sẽ tứ hôn.
Hồ Tĩnh tất nhiên vui vẻ, tuy ngày mai sẽ đi chinh chiến nhưng trên mặt hắn không thấy nét ưu sầu, chỉ đầy niềm vui sướng.
Chờ hắn trở về, cô nương trước mắt có thể tiến vào cửa nhà hắn, có thể cùng hắn sớm chiều có nhau răng long đầu bạc, sao hắn lại không vui, dù biết rõ lúc này nên quan tâm chiến sự biên ải hơn nhưng hắn không khống chế được ý niệm trong đầu, ngày gặp lại Nguyên Ngọc.
Hai người gặp nhau ở trà lâu lần đầu gặp mặt, Nguyên Ngọc ngồi ở lầu các, nha hoàn đang giúp nàng châm trà, ánh mắt nàng đang nhìn về đám đông nhộn nhịp bên dưới, dường như đang tìm ai đó.
Nha hoàn đứng hầu nhìn thấy hành động của nàng liền cười nói:
"Tiểu thư, ngài đừng nhìn nữa, Vệ công tử một khắc* nữa mới đến."
*Đơn vị ngày xưa 1 khắc=15p
Nguyên Ngọc nghe thấy nha hoàn chọc ghẹo mặt liền đỏ lên, nàng vốn yêu kiều hơn hoa, một khi xấu hổ càng yêu kiều hơn, giọng điệu ngọt ngào:
"Ngươi lại nói bậy."
Nha hoàn bị la cũng chỉ cười nói:
"Lẽ nào ngài không phải đang tìm Vệ công tử?"
Nàng vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Nguyên Ngọc khẽ giật mình, mặt càng đỏ hơn:
"Còn không đi mở cửa."
Nha hoàn mím môi:
"Dạ dạ dạ, nô tỳ đi mở cửa."
Nàng đi đến cạnh cửa, mở ra thì thấy người đứng ngoài cửa quả nhiên là Vệ công tử, nha hoàn thức thời nhìn thấy ánh mắt của tiểu thư nhà mình nhìn tướng quân trẻ tuổi nói:
"Mời Vệ công tử vào, nô tỳ đi hâm nóng trà cho tiểu thư và công tử."
Vệ Uyên liếc mắt liền nhìn thấy dung mạo như hoa của Nguyên Ngọc, hắn thất thần vài giây:
"Được."
Nha hoàn cười thầm, lặng lẽ thay hai người khép cửa lại.
Vệ Uyên khẽ ho một tiếng sau đó đi đến bên cạnh Nguyên Ngọc, Nguyên Ngọc cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, bên tai cũng đỏ âu, họ chưa thành hôn, gặp mặt như vậy không thích hợp, nhưng nghĩ đến Vệ Uyên sắp xuất chinh, phụ thân nàng cũng không phải người cổ hủ cho nên chấp nhận để họ gặp nhau thế này.
Bốn phía trong sương phòng đều dùng vải sa trắng mỏng che lại, lại đặt lư hương khói trắng lượn lờ, mùi hương thoang thoảng quấn quanh hai người, Vệ Uyển là người mở miệng trước phá vỡ bầu không khí im lặng này:
"Ngọc Nhi..."
Nguyên Ngọc thoáng ngẩng đầu, mặt như hoa đào, đôi mắt trong veo, khi nhìn sẽ phát sáng, điệu bộ như cô gái nhỏ, rõ ràng là người đẹp bước ra từ trong tranh vẽ.
Cũng may Hồ Tĩnh thường xuyên đọc kịch bản với Tần Trăn Trăn nên ở cảnh này không bị ngỡ ngàng, hắn há miệng nhưng lại nói không nên lời.
"Cắt!"
Tiếng hô cắt của Hồ đạo khiến hắn bừng tỉnh, hắn áy náy nói:
"Xin lỗi Trăn Trăn."
Tần Trăn Trăn cười lắc đầu, cô được Quý Lộ đỡ xuống, ở bên kia Hồ đạo đang nói chuyện với Hồ Tĩnh, sắc mặt rất nghiêm túc.
"Nhìn tới ngây ra?"
"Đúng rồi, lại bị Hồ đạo mắng."
"Cũng bình thường thôi."
Tống Hạc đứng ở phía sau hai người tán gẫu:
"Trước đây tôi diễn cùng với Trăn Trăn cũng vậy, thường xuyên nhìn đến ngây ra, sau đó bị đạo diễn mắng."
Lời của anh ta làm tất cả mọi người bật cười, anh ta tiếp tục:
"Còn cười, nếu như các người đối diễn với Trăn Trăn sẽ biết."
Càng đến gần gương mặt đó, đôi mắt sáng kia, bị cô ấy nhìn đầy thâm tình thì đừng nói là đối diễn, ngay cả kịch bản cũng quên sạch sành sanh.
Mọi người phụ họa:
"Cũng đúng, Trăn Trăn hơi đẹp quá mức."
"Nè nè nè, lần trước tôi rinh đồ, Trăn Trăn qua giúp tôi, mọi người không biết đâu, cô ấy đứng bên cạnh tôi, rất gần tôi, lúc đó trái tim của tôi muốn nhảy ra ngoài luôn!"
"Ghen tỵ quá đi!"
"Ghen tỵ cũng vô dụng, cô đầu thai lại không chừng có thể đổi mặt được!"
"Ai muốn đổi mặt, tôi ghen tỵ Lục lão sư á!!! Mỗi ngày đều được thấy Trăn Trăn còn có thể ôm nữa, tưởng tượng xem hai người họ ở trên giường..."
"Đừng nói nữa, máu mũi sắp không ngừng được rồi!"
Tần Trăn Trăn quay xong quay trở lại thì thấy bầu không khí có chút diệu kỳ, cụ thể thế nào thì cô không nói ra được, cô chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình rất nóng bỏng, cũng niềm nở hơn.
Từ lúc cô đi xuống thì đã có ba cô gái đến đưa đồ ăn nước uống, dáng vẻ tươi cười thêm vài phần nịnh nọt, Tần Trăn Trăn bị ánh mắt nhìn chằm chằm như thời tiết mùa hè của họ làm sợ, cô ngoắc Quý Lộ đến hỏi:
"Họ sao vậy?"
Mặt Quý Lộ lúng túng:
"Không có gì."
Tần Trăn Trăn chỉ nhìn đã biết rõ vẻ mặt giả dối của Quý Lộ:
"Quý Lộ."
Quý Lộ ngượng ngượng:
"Thì họ... nghĩ tới em và Lục lão sư... hai người ở nhà..."
Cô chưa nói xong mặt đã đỏ lên, nghĩ tới vừa rồi nghe thấy không ít từ nóng bỏng kia cô nói không nên lời. Trí tưởng tượng của đám người kia so với cư dân mạng còn bay xa hơn.
Sau năm giờ rưỡi, Hồ đạo thông báo kết thúc, Tần Trăn Trăn trở về phòng nghỉ tẩy trang, Hồ Tĩnh đi đến sau lưng cô hai lần. nhìn thấy thợ trang điểm đi ra mới đến bên cạnh cô nói:
"Trăn Trăn."
Tần Trăn Trăn ngẩng đầu, cô đã tẩy trang, mặt mộc trắng nõn mịn màng, lông mi rất dài, giống như cánh bướm nhẹ nhàng chuyển động, Hồ Tĩnh khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, lúc này lại bị dao động.
Hắn há miệng nói:
"Xin lỗi, nay anh NG nhiều lần."
Còn làm chậm trễ việc quay phim, mặc dù mọi người không nói thẳng ra nhưng hắn tự nhận biết về điều đó.
Tần Trăn Trăn cười nói:
"Không sao."
Gương mặt tuấn tú của hắn hiện lên vẻ ngượng ngùng:
"Em yên tâm, mấy ngày nay anh đã tìm được cách khắc phục, không có lần sau."
Tần Trăn Trăn tò mò nhìn hắn:
"Cách khắc phục?"
Hồ Tĩnh gật đầu:
"Ừ, anh treo ảnh của em lên tủ đầu giường, trước khi ngủ sẽ nhìn vài lần, tranh thủ miễn dịch với gương mặt của em càng sớm càng tốt, anh..."
Hắn còn chưa dứt lời Tần Trăn Trăn đã bị nước miếng của mình làm sặc, mẹ nó cái biện pháp kỳ lạ gì vậy, cô ngỡ ngàng với lời của Hồ Tĩnh.
Hồ Tĩnh nhìn thấy Tần Trăn Trăn ho khăn, giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cô nhưng ở cửa phòng nghỉ chẳng biết từ khi nào đã có người đứng, Lục Như Vân gõ lên cửa, gọi:
"Trăn Trăn."
Tần Trăn Trăn giật mình, sợ tới nín ho.
Hồ Tĩnh nhìn thấy Lục Như Vân đứng ở cửa, hắn dè dặt cúi đầu lui ra sau, theo thói quen gọi:
"Lục lão sư."
Lục Như Vân ừ một tiếng, đi vào trong, lúc mới tới trên mặt còn mang theo ý cười, ánh mắt đặt trên đôi tay của Hồ Tĩnh, cô cất tiếng hỏi:
"Có thể đi chưa?"
Tần Trăn Trăn mới nhớ tới chuyện đi ăn, cô đứng lên nói:
"Rồi, đi thôi."
Trước khi đi cô vẫn không quên chào Hồ Tĩnh, Hồ Tĩnh gật đầu ra dấu, nhìn theo hai người rời đi. Lục Như Vân đi tới cửa lại quay đầu liếc nhìn Hồ Tĩnh, Hồ Tĩnh cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, hắn bất giác giơ tay xoa xoa cánh tay, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Lục Như Vân.