Tối hôm sau, Sơ Hạnh đang nói chuyện điện thoại với Dư Sênh thì Dụ Thiển đi tới nhẹ nhàng chọc vào cánh tay cô.
Sơ Hạnh ngước mắt, Dụ Thiển hạ giọng nói: “Đám người Kỷ An nói bọn họ ở dưới lầu rồi, chúng ta xuống thôi.”
Sơ Hạnh chớp mắt gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói với Dư Sênh qua điện thoại: “Ngoại ơi, ngoại đợi một lát nha, cháu xuống dưới bảo Kỷ An nghe điện thoại.”
Dư Sênh cười đáp: “Được.”
Sau đó hỏi Sơ Hạnh: “Hôm nay sinh nhật nên chuẩn bị đi ăn cùng với Tiểu An đó à?”
Sơ Hạnh đang mặc quần áo trả lời: “Vâng, còn có bạn cùng phòng nữa, mọi người cùng nhau ạ.”
“Ăn xong dự định đi KTV nữa bà.” Cô cười.
Kể từ kỳ nghỉ Tết, Sơ Hạnh vẫn liên lạc với Dư Sênh hàng ngày, chủ yếu là nhắn tin, nhưng sẽ gọi điện cho bà ngoại ít nhất hai lần một tuần.
Sơ Hạnh thay đồ xong, còn chưa kịp quàng khăn, cô cầm khăn quàng cổ và túi hình con mèo mà Cận Ngôn Châu đã tặng rồi chạy ngay xuống lầu.
Cô chạy ra khỏi tòa nhà và đi thẳng đến chỗ Kỷ An đang đứng bên đường.
Cận Ngôn Châu đứng cùng với Kỷ An, tận mắt nhìn thấy cô chạy về phía mình, lông mày hơi cong, dường như trông cậu rất vui vẻ.
Nụ cười hiện hai má lúm đồng tiền của cô khiến trái tim cậu bất ngờ đập mạnh.
Hơn nữa, chiếc túi cô mang hôm nay chính là chiếc túi cậu đã tặng cô tối qua.
Sơ Hạnh đưa điện thoại cho Kỷ An, cao giọng nói: “Bà ngoại.”
Kỷ An cầm điện thoại áp vào tai cô, gọi: “Bà ngoại.”
Trong lúc Kỷ An và Dư Sênh nói chuyện điện thoại, Sơ Hạnh bắt đầu choàng khăn.
Cô đặt quai túi vào cánh tay, từ từ quàng chiếc khăn mềm quanh cổ.
Phút chốc khoác chiếc túi lên vai, tay vô thức nắm lấy đuôi con mèo nghịch nghịch.
Một lúc sau, mấy người Dụ Thiển bước ra khỏi ký túc xá.
Tám người tụ tập lại, cùng nhau đi bộ đến nhà hàng bên ngoài trường học.
Kỷ An đưa điện thoại vẫn đang được kết nối cho Sơ Hạnh.
Sơ Hạnh nhận lấy, ngoan ngoãn nói: “Ngoại.”. Ngôn Tình Nữ Phụ
“Chúc mừng sinh nhật Hạnh Hạnh, chính thức là một cô gái mười tám tuổi rồi.” Dư Sênh ôn hòa cưng chiều bảo.
Nói xong, Dư Sênh nhẹ nhàng thở dài nói: “Ấy, dù cháu và Tiểu An có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì trong mắt ông bà ngoại đều vẫn là trẻ con.”
“Được rồi được rồi, lần sau nói chuyện tiếp, mấy đứa đi đi, ăn uống ngon miệng, chơi thật vui ha.”
“Dạ.” Sơ Hạnh trả lời: “Mai cháu sẽ gọi cho bà.”
Dư Sênh bật cười, giọng nuông chiều: “Được.”
“Bái bai bà ngoại.”
Bởi vì đang nghe điện thoại nên tốc độ của Sơ Hạnh vô thức chậm lại, bất tri bất giác bị tụt phía sau.
Khi cô kết thúc cuộc gọi, cất điện thoại vào túi, cô nhận ra mọi người đã cách cô vài mét.
Chỉ có Cận Ngôn Châu đang cúi đầu bấm điện thoại vẫn ở trước mặt cô, cách cô chưa đầy một mét.
Sơ Hạnh tưởng Cận Ngôn Châu đang trả lời tin nhắn nên mới thoát khỏi nhóm như cô.
Cô bước nhanh hai bước, đến bên cạnh cậu, ngẩng mặt lên nhẹ giọng nói: “Đi đường đừng nghịch điện thoại, cậu với mình đều tụt lại phía sau rồi, đuổi theo thôi nào.”
Sau khi Sơ Hạnh nói xong liền tiến về phía trước vài bước, đuổi kịp đám người ở trước.
Cận Ngôn Châu thản nhiên nhấn bàn phím điện thoại di động, giả vờ vừa đi vừa chơi với điện thoại di động, ngước mắt nhìn cô, khóe miệng chợt nhếch lên.
Làm sao sờ đuôi mèo nữa đây.
Cô… Dừng như rất thích chiếc túi cậu tặng.
Trên đường đến nhà hạng, họ tiện chỗ ghé qua lấy chiếc bánh sinh nhật đã đặt trước.
Vào tới phòng bao thì các món cũng đã đươc sắp xếp gọn gàng trên bàn, lúc cắm nến số lên bánh kem, Ninh Đồng Đồng thấy Nghiêm Thành đặt số “18”, rồi tiếp tục cắm thêm số “19.”
Cô ấy không hiểu hỏi: “Hạnh Hạnh và Kỷ An đều 18 tuổi mà, tại sao cậu còn cắm thêm số 19?
Kỷ An cười hì hì, không khách sáo nói: “Bởi vì hôm nay cũng là sinh nhật Âm lịch của anh Châu!”
“‘Số ’19’ do anh Thành đặc biệt yêu cầu tiệm bánh chuẩn bị.”
Cận Ngôn Châu cũng rất ngạc nhiên.
Sau khi tối qua cậu đưa quà cho Kỷ An xong thì Kỷ An chỉ qua loa đơn giản nạp tiền vào game cho cậu, nói rằng đó là quà sinh nhật.
Cũng vì vậy mà Nghiêm Thành với Tiết Thần biết hôm nay cũng là sinh nhật Âm lịch của Cận Ngôn Châu.
Nhưng không ai trong số họ đề cập đến việc tổ chức sinh nhật cho Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu cũng không có kỳ vọng gì, cậu đã quen với việc không có tổ chức tiệc sinh nhật.
Nhưng không ngờ rằng khi đặt bánh bọn họ sẽ nghĩ đến cậu, còn cố ý xin thêm con số trùng với tuổi sinh nhật của cậu nữa.
Có chút kinh ngạc, làm cho cậu trở thành một trong những nhân vật chính của sinh nhật tối nay.
Ninh Đồng Đồng nghi hoặc: “Không đúng nhỉ, sao tôi lại nhớ ngày sinh của Cận Ngôn Châu rất đặc biệt? Hình như là…”
Kỷ An đáp lại cô ấy: “29 tháng 2.”
“À đúng đúng đúng đúng,” Ninh Đồng Đồng nói ngay: “Chính là ngày 29 tháng 2, không phải mỗi năm đều có ngày này đâu.”
Tiết Thần vui vẻ nói: “Ngày 29 tháng 2 năm 1992 tương ứng với ngày 26 tháng giêng âm lịch, trùng ngày với Kỷ An với chị gái cậu ấy.”
Dụ Thiển không khỏi thán phục: “Ồ, wow.”
Hứa Âm cũng cười khẽ: “Thật là có duyên.”
Dụ Thiển quay mặt lại nhìn Hứa Âm, nụ cười trên khuôn mặt hai cô nàng càng đậm hơn.
Nghiêm Thành hỏi Ninh Đồng Đồng: “Làm sao cậu biết anh Châu sinh ngày 29 tháng 2?”
Ninh Đồng Đồng cười ha ha hai tiếng, không thể làm khác hơn đành phải thừa nhận: “Thật ra tôi học cùng trường với Cận Ngôn Châu hồi cấp Ba, nhưng tôi học ban Xã hội, cậu ấy không biết tôi, dĩ nhiên tôi biết cậu ấy rất rõ, lúc sắp tốt nghiệp ở trong lớp thấy của cuốn sổ lưu bút cậu ấy điền qua, cho nên tôi có ấn tượng sâu sắc về ngày 29 tháng 2.”
“Chẳng trách, tôi chỉ nói, tôi và Tiết Thần tối hôm qua mới biết, tại sao cậu có thể biết rõ ràng như vậy, không phải thầm mến anh Châu thì là…”
Nghiêm Thành còn chưa nói xong, Ninh Đồng Đồng lập tức ngắt lời, tự mình thanh minh: “Tôi không thích Cận Ngôn Châu.”
“…..Tôi chỉ biết cậu ấy từ lâu thôi.” Nghiêm Thành nói nửa câu sau.
Sau đó, Nghiêm Thành dùng bật lửa thắp một vòng nến bên ngoài các con số, sau đó gọi nhân viên phục vụ.
Cậu đưa điện thoại cho nhân viên, nhờ cô ấy chụp ảnh bọn họ.
Bốn cô gái ngồi cạnh nhau trên ghế.
Mấy anh chàng đứng đằng sau các cô.
Kỷ An đứng sau Sơ Hạnh, Cận Ngôn Châu đứng bên cạnh cậu ấy, sau lưng Dụ Thiển.
“Nào, nhìn đây ạ, cười thật tươi nào.” Người phục vụ nói: “Ba, hai, một.”
Giờ phút này, Cận Ngôn Châu nhẹ nhàng rủ mắt xuống nhìn cô gái theo đường chéo trước mặt.
Cô đang nhìn camera, mi mắt cong cong, mỉm cười.
Khóe miệng Cận Ngôn Châu không kiềm được cũng khẽ nhếch lên.
Chụp ảnh xong rồi hát bài chúc mừng sinh nhật, Nghiêm Thành mời ba người sinh nhật đứng trước bánh kem.
Kỷ An và Cận Ngôn Châu ở hai bên Sơ Hạnh.
Khi bài hát sinh nhật kết thúc và đến lúc thổi nến, Cận Ngôn Châu vẫn không nhúc nhích, Sơ Hạnh kéo tay áo len của cậu, cười khúc khích: “Cận Ngôn Châu, thổi nến đi”
Cậu nhìn cô, ánh mắt lại nhanh chóng dời đi.
Nhưng cậu nghe lời cúi xuống, cùng cô với Kỷ An thổi tắt cây nến.
Nhịp tim trong lồng ngực đập thình thịch, làm rung cả màng nhĩ.
“Hú hú!” Nghiêm Thành dẫn đầu khuấy động bầu không khí, lớn tiếng chúc mừng: “Sinh nhật vui vẻ!”
“Chúc mừng sinh nhật các cậu nha!”
“Sinh nhật vui vẻ sinh nhật vui vẻ!”
Trong lúc mọi người đang nói chúc mừng sinh nhật, Cận Ngôn đứng bên cạnh Sơ Hạnh cũng nhỏ giọng nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Sơ Hạnh nghe thấy giọng nói của cậu, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Bởi vì tối nay thực sự rất phấn khích nên Sơ Hạnh cũng theo bạn bè uống một chút.
Mặc dù không say, nhưng lại hưng phấn về mặt cảm xúc.
Mọi người ăn tối xong liền chuyển sang KTV bên cạnh.
Sơ Hạnh vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì cho Cận Ngôn Châu.
Nhưng lỡ như không mua đồ đưa cậu thì ngày hôm nay sẽ kết thúc.
Sơ Hạnh lơ đãng đi theo mọi người vào KTV, trong lòng vẫn đang do dự không biết nên tặng cho cậu bình nước giữ nhiệt hay găng tay ấm.
Ngay khi cô đang loay hoay, Sơ Hạnh bỗng nhiên chú ý tới có một hoạt động ở sảnh KTV, nơi mà cô có thể đoán tên bài hát và hát để giành giải thưởng.
Điều quan trọng là trong khu vực phần thưởng có một con thú bông thỏ siêu dễ thương, cao khoảng 60 cm.
Nó lớn hơn con mà họ bắt được trong máy gắp lần ấy.
Cô thực sự muốn giành lấy con thỏ đó, tặng cho cậu.
Như vậy cậu sẽ có hai con thỏ, một lớn một nhỏ!
Đổi lại ngày thường, Sơ Hạnh có thể nghiêm túc suy nghĩ kỹ lại, dù sao đứng trên sân khấu hát trước mặt một đám người, chắc chắn sẽ hơi xấu hổ ngượng ngùng.
Nhưng tối nay cô uống rượu, đầu óc hưng phấn nên càng quyết đoán hơn.
Sau khi nảy ra ý muốn tặng cậu một con thú bông thỏ đó, Sơ Hạnh không hề do dự mà ngay lập tức đi về phía nơi diễn ra hoạt động.
Nghiêm Thành đã thanh toán xong, đang định kêu phục vụ đưa bọn họ vào phòng riêng, Dụ Thiển khẽ gọi: “Hạnh Hạnh, cậu đi đâu thế?”
Sơ Hạnh quay đầu lại cười chỉ chỉ: “Mình muốn con thỏ đó.”
“Muốn giành lấy con thỏ đó tặng cho Cận Ngôn Châu.” Cô nói thẳng.
Trừ Kỷ An, những người khác lòng như gương sáng đều sững sốt.
Bao gồm cả bản thân Cận Ngôn Châu.
Chỉ có Kỷ An bỗng dưng cười nói: “Ý chị định lấy con thỏ đó làm quà sinh nhật cho anh Châu à?”
Sơ Hạnh cực kỳ chân thành gật đầu, “Đúng vậy.”
“Cậu ấy tặng chị túi xách,” Cô nhẹ nhàng sờ túi hình con mèo trên tay, sau đó hé môi cười nói: “Cho nên chị cũng phải tặng quà sinh nhật cho cậu ấy.”
Cận Ngôn Châu sững người tại chỗ, kinh ngạc nhìn chăm chú Sơ Hạnh.
Cô mỉm cười má đồng tiền hiện lên: “Mình đi đây!”
Sơ Hạnh qua bên kia xem quy tắc trước.
Người dẫn chương trình phụ trách sự kiện sẽ phát nhạc của một bài hát trong 10 giây, chỉ cần có người đoán đúng tên bài hát và ca sĩ của bài hát rồi bước lên sân khấu hình tròn nhỏ để hát từng lời bài hát, sau đó có thể chọn bất kỳ giải thưởng nào và mang về.
Nghe có vẻ dễ nhưng thực ra lại rất khó.
Đầu tiên, nhiều người không thể biết đó là bài hát nào chỉ dựa trên 10 giây nhạc.
Thứ hai, hát từng chữ từng nghĩa là phải đúng 100%, cái này cũng rất khó.
Sơ Hạnh biết muốn lấy được con thỏ kia cũng chẳng hề dễ dàng gì, nhưng cô không bỏ cuộc, quyết tâm tham gia thử một lần.
Người phụ trách đưa cho cô một chiếc điều khiển từ xa có nút bấm, số trên đó là 95.
Chỉ cần cô nhận ra bài hát và chắc chắn mình có thể hát chính xác thì có thể nhấn nút.
Chốc lát, vòng hoạt động tiếp theo bắt đầu.
MC bắt đầu phát nhạc thuần túy trong 10 giây.
Nhạc phát xong, Sơ Hạnh liền ấn nút.
Màn hình lớn trên tường lập tức hiển thị số 95 cướp lượt trả lời.
Dụ Thiển đứng cạnh Sơ Hạnh ngạc nhiên quay sang nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Hạnh Hạnh, này mới nghe thôi mà cậu đã biết rồi sao?”
Kỷ An cười ha ha, giọng nói có chút tự hào trả lời Dụ Thiển: “Chị ấy lợi hại lắm.”
Bởi vì Sơ Hạnh là người bấm nút đầu tiên nên người phụ trách yêu cầu cô đưa ra câu trả lời trước.
Sơ Hạnh nói: “Là [Ước Định] của Châu Huệ.”
Người phụ trách hơi nhướng mày, cười nói: “Cô bé này giỏi đấy.”
“Nào tới đây, tôi sẽ nhường sân khấu cho bạn, chỉ cần bạn hát rõ từng lời bài hát này, con thỏ bạn muốn sẽ là của bạn.”
Dưới cái nhìn của mọi người, Sơ Hạnh tự tin sải bước về phía sân khấu hình tròn nhỏ.
Không có sự e dè nào cả.
Cô bước lên nhưng vì micro đứng hơi cao nên tự mình phải điều chỉnh độ cao.
Chờ Sơ Hạnh chuẩn bị xong, gật đầu với người phụ trách hoạt động, nhạc bắt đầu vang lên.
Sau đó, Sơ Hạnh hít một hơi thật sâu, hai tay cầm micro, nhắm mắt lại.
Kỷ An nhìn Sơ Hạnh đứng trên sân khấu, cười nói: “Bài hát này là Sơ Hạnh yêu thích nhất bài hát, chị ấy sẽ không bao giờ hát sai.”
Kỷ An vô tình nói ra, đã cho Cận Ngôn Châu biết Sơ Hạnh thích bài hát nào nhất.
“Tiếng chuông xa vọng lại trong mưa, đôi ta tay trong tay dưới mái hiên lắng nghe.”
Cô vừa cất lời, hai tai Cận Ngôn Châu tê dại trong giây lát.
Cậu không ngờ rằng khi cô hát, giọng cô lại ấm áp, nhẹ nhàng hơn bình thường, hơn nữa càng ngọt ngào khó tả.
Giọng hát mỏng manh trong trẻo như dòng suối róc rách rót vào trong lòng cậu.
Ninh Đồng Đồng không khỏi thấp giọng thở dài: “Trời ạ, Hạnh Hạnh hát hay như vậy sao? Trình độ này đủ để tham gia cuộc thi top 10 ca sĩ trong trường luôn í!”
Cận Ngôn Châu nhìn cô không chớp mắt.
Cô gái mặc chiếc áo khoác bông hình gấu dâu rộng thùng thình, trên cổ quàng một chiếc khăn quàng màu hồng, mái tóc đen buông nhẹ một bên khuôn mặt khiến đôi má càng thêm nhỏ nhắn.
Cô nhỏ nhắn bé tí, đứng trên một bục tròn, mặc đồ dày nhưng không hề cồng kềnh chút nào.
Sơ Hạnh lúc đầu có chút lo lắng, từ đầu tới cuối đều nhắm mắt lại.
Sau đó dần dần thả lỏng, chầm chậm mở mắt.
Trong tích tắc, cô và Cận Ngôn Châu mất cảnh giác, bất ngờ ánh mắt chạm vào nhau.
Sơ Hạnh vô thức nở một nụ cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ nhắn dễ thương.
Cô tiếp tục hát: “Em sẽ yêu anh thật nhiều, ngây ngốc yêu anh thôi, chẳng bao giờ tính toán có công bằng hay không?”
Cận Ngôn Châu quên dời đi ánh mắt, cứ như vậy hai người chỉ nhìn nhau.
Từng dây thần kinh, từng tấc xương trong cơ thể trở nên căng thẳng, trái tim chợt đập nhanh, hơi thở bất giác ngừng lại trong giây lát.
Cậu nghe thấy nhịp tim đập dữ dội ở lồng ngực trái, âm thanh lớn đến mức tiếng hát của cô trở nên mờ mờ ảo ảo.
Sơ Hạnh thực sự hát bài hát này đúng từng chữ như Kỷ An đã nói.
Sau đó, gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng, cô đi theo sau người phụ trách để lấy thú bông thỏ mà cô muốn.
Một lúc sau, Sơ Hạnh ôm con thỏ quay lại.
Sau khi mọi người khen ngợi cô xong, cô tặng con thỏ cho Cận Ngôn Châu.
Sơ Hạnh nắm tay thỏ lắc tới lắc lui, giống như đang để thỏ con chào hỏi cậu.
Cô nói với giọng dịu dàng: “Cận Ngôn Châu, tặng cậu! Sinh nhật vui vẻ nha!”
Cận Ngôn Châu nhận lấy ôm con thỏ vào lòng, giọng lành lạnh nói: “Cảm ơn.”
Cậu muốn nói với cô bằng một giọng tự nhiên, cậu cũng sinh nhật vui vẻ.
Nhưng vẫn không thể nào làm được.
Vào phòng riêng, Cận Ngôn Châu đi ở phía sau cùng.
Cậu dán mắt nhìn Sơ Hạnh đang đùa giỡn với bạn cùng phòng của cô ở phía trước, trong đầu lại hiện ra khung cảnh cô thẳng thắn tham gia sự kiện để giành được con thỏ thú bông kia.
Toàn bộ quá trính cô tự nhiên phóng khoáng, chẳng hề mất bình tĩnh một chút nào.
Sơ Hạnh vừa tự tin vừa đáng yêu như mặt trời nhỏ, luôn phát ra ánh sáng rực rỡ, hào quang chói lòa.
Sau đó mọi người lần lượt yêu cầu bài hát, chỉ có Cận Ngôn Châu ngồi bất động trên ghế sofa, ôm con thỏ.
Cậu chỉ mở điện thoại lên, thêm bài hát [Ước Định] Sơ Hạnh hát vừa nãy vào danh sách phát.
Nghiêm Thành đi tới ngồi bên cạnh cậu nói: “Anh Châu, sao cậu không chọn một bài?”
Cận Ngôn Châu chỉ đáp: “Tôi không hát.”
“Sợ hát không hay à?” Nghiêm Thành cười nói: “Đừng lo lắng, tôi cũng tông điếc*.”
*五音不全 (ngũ âm bất toàn): Nói về việc thiếu hụt trong việc cảm thụ và biểu diễn âm nhạc, đồng thời cũng nói đến sự sai sót khi phát âm từ ngữ. 五音 (ngũ âm): Trung Quốc cổ đại dùng hệ thống 5 cung để xác định độ cao trong âm nhạc (Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.) Khác với 7 tông như ở phương Tây
Cận Ngôn Châu liếc cậu ấy một cái, nhưng thay vì tiếp tục nói chủ đề này, lại nói: “Ảnh cậu chụp đâu? Cho tôi xem.”
Lúc này Nghiêm Thành mới nhớ ra mình vẫn chưa gửi ảnh cho mọi người.
Cậu ấy lấy điện thoại di động ra, mở album tìm bức ảnh mà người phục vụ đã chụp giúp trong lúc ăn tối khi nãy.
Lúc đưa điện thoại cho Cận Ngôn Châu, Nghiêm Thành như có điều gì nói: “Tôi tạo một nhóm chat, them tất cả mọi người của hai phòng ký túc xá, sau đó gởi ảnh luôn trong nhóm hì.”
Vừa dứt lời, Nghiêm Thành tận mắt nhìn thấy Cận Ngôn Châu gửi ảnh sang ID Q.Q của chính mình.
Tiếp theo… Cận Ngôn Châu xóa bản ghi ảnh trong hộp trò chuyện Q.Q của Nghiêm Thành, rồi quay lại xóa ảnh trong album điện thoại di động.
Nghiêm Thành mở to mắt kêu lên: “Anh Châu, cậu đang làm gì vậy!”
Cận Ngôn Châu hừ cười: “Hủy thi diệt tích*!
(*Hủy thi diệt tích (毁尸灭迹): phi tang không để lại dấu vết)
Nghiêm Thành: “...”
Cậu ấy nhớ ra điều gì đó, kéo dài giọng “Ồ” một tiếng, trêu chọc Cận Ngôn Châu: “Không phải trong ảnh cậu đang nhìn Sơ Hạnh sao? Mọi người đều biết…”
“Im miệng!” Cận Ngôn Châu giống như một con mèo kiêu ngạo đang muốn nổi giận.
Nghiêm Thành cười ha ha, vỗ vỗ đầu con thỏ Cận Ngôn Châu ôm trong lòng, bỗng nhiên bị Cận Ngôn Châu đánh mạnh vào mu bàn tay: “Bỏ tay ra mau!”
Nghiêm Thành oan ức nói: “Anh Châu, cậu bá đạo quá đi, sờ một cái cũng không cho.”
Cận Ngôn Châu có lý chẳng sợ, lên giọng: “Không được.”
Nghiêm Thành lẩm bẩm: “Đồ keo kiệt, con thỏ trong ký túc xá đó cũng chẳng cho ai đụng, con này cũng không được phép chạm vào…”
Thanh âm cậu ấy đột ngột dừng lại.
Ở ký túc xá không được cầm hay đụng vào.
Nghiêm Thành bỗng nhiên nắm được một tin tức quan trọng, lập tức hỏi xác nhận: “Con thỏ nhỏ cầm củ cà rốt trong ký túc xá cũng là Sơ Hạnh đưa cho cậu?”
Cận Ngôn Châu tức giận: “Cậu muốn quản.”
Vậy xem ra đúng rồi.
Nghiêm Thành vui mừng không khỏi tự khen mình: “Tôi thật sự là một thiên tài mà.”
Cận Ngôn Châu nhìn cậu ấy bằng ánh mắt ghét bỏ.
Cho đến gần 11 giờ họ mới tan tiệc ra về quay lại trường, Cận Ngôn Châu vẫn không hát một lời, trước sau như một ôm con thỏ chẳng rời tay.
Gần nửa đêm, Ninh Đồng Đồng thành lập một nhóm gồm hai ký túc xá, sau khi mời đủ tám người vào nhóm, Ninh Đồng Đồng nói với Nghiêm Thành: “Nào gởi ảnh chụp chung đi.”
Nghiêm Thành không bận tâm đến rắc rối nói đúng sự thật cho mọi người biết: “Tôi không có hình, bị anh Châu xóa hết rồi.”
Kỷ An và Sơ Hạnh gần như trả lời trong nhóm cùng một lúc: “Hả?”
Hai chị em cực kỳ khó hiểu.
Cận Ngôn Châu đành phải đáp lại
Cậu lời ít ý nhiều: “Khó coi.”
Tất cả mọi người ngoại trừ Sơ Hạnh với Kỷ An ra: “…” Chắc có ma mới tin cậu.
Từ đêm nay trở đi, trên giường Cận Ngôn Châu lại có thêm một con thỏ nữa.
Hai con thỏ, một lớn một nhỏ, mỗi ngày đều nằm bên gối ngủ cùng cậu.
Tháng Tư, nhà trường tổ chức cuộc thi trang trí phòng ký túc xá.
Ký túc xá của Cận Ngôn Châu, tòa 9 số 520 lọt vào vòng chung kết, cuối cùng giành vị trí thứ hai.
Ba người đứng đầu cuộc thi sẽ có những bức ảnh toàn cảnh về ký túc xá và được dán lên tường trưng bày.
Do đó, cả trường đã tận mắt chứng kiến trong bức ảnh ký túc xá số 520 tòa 9 có hai con thỏ nằm trên giường.
Phong cách trang trí ký túc xá đơn giản và lạnh lùng, ngược lại có hai con thỏ vô cùng nổi bật.
Không thể giải thích được…. Đột nhiên đáng yêu.
Cùng ngày hôm ấy, bài đăng trên diễn đàn nói về việc hotboy của trường thích thỏ nhỏ dễ thương bị đẩy lên trang chủ.
Suốt một tuần sau đó, bài viết này vẫn chễm chệ trên top trang chủ.
~~
Khoảng cuối tháng 4, Thứ Năm, tầm 6:30 chiều.
Nghiêm Thành và Tiết Thần đến căng tin của trường để ăn tối, Kỷ An đeo tai nghe chơi game.
Cận Ngôn Châu chuẩn bị rời giường, định tới câu lạc bộ điện ảnh.
Trước khi rời giường, cậu thản nhiên nắm lấy tay trái của con thỏ lớn.
Ai biết được, con thỏ lớn đột nhiên lên tiếng: “Cận Ngôn Châu, tặng cậu! Sinh nhật vui vẻ nha!”
Là lời Sơ Hạnh đã chúc khi tặng con thỏ này cho cậu ở KTV vào đêm ngày 26 tháng Giêng Âm lịch.
Con thỏ này….có thể thu âm????
Cận Ngôn Châu nhất thời hoảng sợ, luống cuống tay chân vội vàng tắt tiếng.
Kết quả con thỏ lại phát những lời Sơ Hạnh nói.
Cận Ngôn Châu lo lắng liếc nhìn Kỷ An, sợ Kỷ An nghe thấy.
Nhưng chuyện xảy ra đúng lúc Kỷ An đánh xong trận game, tháo tai nghe xuống, đeo lên cổ.
Cận Ngôn Châu không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền kéo chăn ra, nhét con thỏ lớn vào trong chăn để chặn lại.
May mắn mỗi lần chạm vào công tắc thì sẽ chỉ phát ra một lần.
Khoảnh khắc Kỷ An tháo tai nghe ra, đoạn ghi âm trong con thỏ vừa phát xong.
Cận Ngôn Châu thở dài một hơi.
Tuy nhiên Kỷ An quay mặt lại, hơi nhíu mày, không xác định hỏi hắn: “Anh Châu, cậu có nghe thấy âm thanh nào không?”
Trái tim Cận Ngôn Châu bỗng dưng như bay lên không trung, khẩn trương hoảng sợ.
Cậu giấu đi sự hốt hoảng trong mắt, giả vờ bình tĩnh khó hiểu nói: “Tiếng gì? Âm thanh ở đâu? Cậunghe nhầm rồi.”
Kỷ An gãi đầu, hơi bối rối nói: “Là giọng nữ, tôi không nghe rõ, lúc tháo tai nghe ra cũng nghe loáng thoáng, không rõ lắm.”
“Nhất định là cậu nghe lầm rồi.”
Kỷ An vốn dĩ chưa chắc chắn, bây giờ bắt đầu nghi ngờ chính mình nghe lầm, “Có lẽ thật sự tôi nghe không rõ rồi.”
Cận Ngôn Châu lấy mền che con thỏ lại, vẻ mặt bình tĩnh đâu ra đấy nói: “Là cậu nghe nhầm đó.”
Ngoài miệng trả lời Kỷ An, nhưng trong lòng cậu không thể ngừng suy nghĩ——
Sơ Hạnh vô tình ghi lại đoạn ghi âm này hay là cô đặc biệt ghi âm để tặng cho cậu?