Sắc mặt Cận Ngôn Châu lạnh dần, các đường nét ngày càng nghiêm trọng hơn, im lặng nhìn Khâu Chanh.
Khâu Chanh nhướng mày, một vừa hai phải không gây rắc rối đối với cậu nữa.
Cô hắng giọng cười nói: “Vậy cậu uống chút bia đi, câu nói vừa rồi không nói ra có mấy chữ thì phải uống từng ấy ly.”
Tối nay ánh trăng thật đẹp.
Cậu không nói ra.
Cho nên phải uống sáu ly.
Cận Ngôn Châu nâng ly bia lên, một hơi uống cạn.
Rồi sau đó, anh cầm hai chai bia bên cạnh chạm vào miệng nhau, nắp chai trong tích tắc bay ra.
Trong đầu cậu tràn ngập câu “Alo” đầy mềm mại yêu kiều của Sơ Hạnh vừa rồi, rót rượu cho mình một cách máy móc, uống hết.
Một lúc sau, khi Cân Ngôn Châu đang rót ly bia thứ năm, điện thoại di động của cậu đột nhiên đổ chuông.
ID gọi tới là — Sơ Hạnh.
Khâu Chanh xem náo nhiệt không ngại chuyện ồn ào: “Ấy…. Sơ Hạnh gọi lại kìa.”
“Bây giờ cậu trả lời, hai ly cuối không cần phải uống.”
Cận Ngôn Châu không nói một tiếng nhanh chóng uống xong hai chén rượu cuối cùng, sau đó cầm điện thoại di động đứng dậy, nói cho bọn họ một câu: “Em đi toilet một chút.”
Nói xong, cậu liền cầm điện thoại di động đang đổ chuông sải bước đi về phía hành lang dẫn đến phòng vệ sinh.
Đi tới cuối hành lang yên ắng, Cận Ngôn Châu mới nhấn nút trả lời.
Cậu đưa điện thoại kề bên tai, lời mềm mại của Sơ Hạnh bá đạo chui vào tai cậu.
“Cận Ngôn Châu? Cậu tìm mình có chuyện gì à?” Giọng nói của cô vì vừa mới ngủ dậy nên có chút lười biếng, nhưng vẫn rất mềm mại dịu dàng.
Cận Ngôn Châu lắc đầu, không có lập tức nói chuyện.
Cậu gọi điện thì lập tức cúp máy, Sơ Hạnh suy nghĩ có phải cậu đang gặp chuyện gì không, cho nên cô mới gọi lại.
Bây giờ cậu nghe máy nhưng không nói chuyện, phút chốc Sơ Hạnh càng sợ suy đoán của cô là đúng.
Giọng nói của cô tràn đầy sự lo lắng, một lần nữa cô gọi cậu: “Cận Ngôn Châu?”
Cận Ngôn Châu cảm thấy mình hơi say.
Có lẽ là do cậu uống bia lúc bụng đói, mà uống sau ly kia quá nhanh làm cho cậu ngấm hơi men, đầu óc choáng váng.
Cậu ấn nhẹ mi tâm, cảm giác chóng mặt vẫn còn xông tới.
Cận Ngôn Châu đứng dựa vào tường, nhắm mắt.
Yết hầu nam sinh khẽ lăn lộn, từ trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp khiêu khích, đáp lại: “Ừm.”
Sơ Hạnh cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của cậu, thở phào nhẹ nhõm.
Cô thận trọng hỏi cậu: “Cậu có sao không?”
Cận Ngôn Châu chậm rãi chớp mắt, miệng không theo sự chỉ dẫn của não bộ mà tự ý nói: “Bọn họ nói... ”
Sơ Hạnh đang ngồi trên giường đất ở nhà bà ngoại nghe được bèn đến gần bên cửa sổ.
Cô đẩy cửa sổ ra, thò đầu nhìn trời, tối đen, hình như có chút mây, hoàn toàn không có trăng.
Sơ Hạnh có chút thất vọng nói: “Bên mình không thấy ánh trăng.”
Sau đó, cô tò mò hỏi Cận Ngôn Châu: “Đẹp thế nào? Có phải trăng tròn không?”
Cận Ngôn Châu làm sao biết hôm nay là trăng tròn, thật ra ngay cả đêm nay có trăng hay là không cậu còn không biết.
Cận Ngôn Châu chọn lọc trả lời cô, nói một cách đầy ẩn ý: “Rất đẹp.”
Sợ Hạnh càng cảm thấy tiếc nuối, không kiềm được thở dài.
Mà Cận Ngôn Châu lại đột nhiên ý thức được mình đang mất khống chế, cậu dùng cánh tay buông thõng bên hông véo đùi mình một cái, tỉnh táo ngay lập tức.
Cận Ngôn Châu không đợi Sơ Hạnh nói gì, đột nhiên chuyển đề tài hỏi: “Kỷ An đâu?”
“Ơ?” Sơ Hạnh bừng tỉnh hiểu ra: “Cậu đang tìm em ấy à, mình vừa ngủ dậy, không biết em ấy đã đi đâu.”
“Rất có thể là đi câu cá với ông mình nên tắt tiếng điện thoại di động.” Lời nói của Sơ Hạnh nghe có chút ngoan ngoãn mềm mại: “Chờ em ấy trở về mình sẽ bảo liên lạc lại….”
Lời nói của cô còn chưa dứt, Cận Ngôn Châu liền ngắt lời: “Thôi không sao, cũng chẳng phải là chuyện quan trọng gì.”
“Chỉ là hẹn cậu ấy chơi game.” Cậu giải thích một cách khác thường.
Nhiệt độ đêm tháng 10 đã giảm xuống, Sơ Hạnh cảm thấy hơi lạnh, vì vậy cô đóng cửa sổ lại.
Sau đó nhìn thấy bà ngoại cầm giỏ đồ đi vào trong sân.
Cận Ngôn Châu trầm mặc chẳng hề nói lời nào, nhưng lại không cúp điện thoại.
Cô nói: “Nếu không có gì khác thì mình cúp máy đây?”
Giọng điệu của Cận Ngôn Châu nghe không ra cảm xúc gì, chỉ: “Ừm.”
Sơ Hạnh theo thói quen nói: “Bye bye.”
Môi Cận Ngôn Châu hơi rung động, nhưng cuối cùng cũng không phát ra âm thanh.
Mặc cho cuộc gọi bị cô cắt đứt.
Trong bữa ăn, Cận Ngôn Châu vẫn luôn chóng mặt, có vẻ như là do tác dụng của cồn, nhưng dường như không phải là tất cả.
Sau bữa tối, trên đường đạp xe về nhà, thần trí của cậu trở nên thanh tỉnh hơn.
Cận Ngôn Châu đăng tấm hình này lên dòng thời gian trên Q.Q.
Không có bất kỳ lời văn nào.
Mời vừa phát lên thì đèn xanh bật sáng.
Cậu cất điện thoại di động, đạp xe về nhà.
Không lâu sau, Cận Ngôn Châu về nhà đi thẳng vào phòng ngủ.
Cậu kìm lại ý muốn kiểm tra dòng thời gian có tin tức gì không, ném điện thoại lên giường, cầm quần áo bước vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Cận Ngôn Châu tắm nhanh thật là nhanh.
Khi cậu lau tóc đi ra, thời gian chỉ mới mười phút trôi qua.
Cận Ngôn Châu ngồi bên giường, ngay lập tức chộp lấy điện thoại và nhấp vào không gian trên Q.Q.
Có một số lượt thích và bình luận
Trong số đó có lượt like và bình luận của Sơ Hạnh.
[CC: Wow! Thật sự là trăng tròn! Quả nhiên rất đẹp!]
Bên dưới bình luận của Sơ Hạnh, Khâu Chanh cũng đăng một bình luận, một biểu tượng rất đơn giản: [→_→]
Thu Trình đáp lại bình luận của Khâu Chanh trong bài đăng của Cận Ngôn Châu: [Ánh trăng đêm nay thật đẹp.]
Đổng Tư Gia: [Tiểu Đổng hiểu rồi.]
Cận Ngôn Châu không trả lời bình luận của bất kỳ ai.
Một lúc sau, Sơ Hạnh gửi tin nhắn.
[CC: bức ảnh trăng tròn mà cậu đăng trong không gian, mình có thể lưu về được không?]
Ngón tay Cận Ngôn Châu gõ trên bàn phím vài lần, trả lời cô: [Cứ tự nhiên.]
Sơ Hạnh nhanh chóng trả lời: [Cảm ơn!!!]
Sau đó lại khen cậu: [Cậu chụp ảnh rất đẹp!]
Cậu xem tin nhắn thấy cô khen cậu chụp ảnh đẹp, khóe môi khẽ cong lên.
Trước khi Cận Ngôn Châu còn đang suy nghĩ trả lời cô ấy như thế nào, Sơ Hạnh đã gửi cho cậu một tin nhắn mới.
[CC: À đúng rồi, cậu ăn quả sung được không?]
Cận Ngôn Châu thắc mắc: [Hả?]
Sơ Hạnh giải thích với cậu: [Bà mình trồng sung ở nhà, hai ngày nay mình làm một ít quả sung khô, nếu cậu muốn ăn thì mình bảo Kỷ An mang cho cậu một hộp.]
Ban đầu Sơ Hạnh định đóng gói quả sung khô, đến khi cô và Kỷ An đi học lại sẽ mang một vài hộp cho bạn cùng phòng.
Sở dĩ có lòng hỏi Cận Ngôn Châu là bởi vì qua bữa ăn đó, cô đã biết cậu kén ăn như thế nào.
Lỡ như cậu không ăn được quả sung, cô lại không hỏi rõ mà bảo Kỷ An đem về ký túc xá cho cậu, điều đó có thể làm khó cậu.
Cận Ngôn Châu thực ra không thích ăn quả sung, nhưng không phải là không ăn được.
Cho nên cậu đáp một cậu: [Có thể ăn.]
Sau đó, gửi thêm một cái: [Cảm ơn.]
Sơ Hạnh trả lời cậu: [Khách sáo rồi!]
======
Vì các lớp học sẽ bắt đầu sớm vào ngày 11 nên sinh Thẩm Đại phải quay lại trường muộn nhất vào tối ngày 10.
Chạng vạng Cận Ngôn Châu xách ba lô đến ký túc xá, Kỷ An đã ở trong phòng vừa mới đánh xong một trận game.
Thấy cậu trở lại, Kỷ An cười gọi cậu: “Anh Châu!”
Cận Ngôn Châu không cảm xúc “Ừm” một tiếng.
Kỷ An liền đưa hộp sung khô trong suốt mà cậu đặt trên bàn cho Cận Ngôn Châu: “Đây, của cậu.”
Cận Ngôn Châu vừa nhận lấy thì phát hiện Nghiêm Thành và Tiết Thần cũng có hộp sung khô giống y đúc như vậy.
Tiết Thần vẫn ngồi trên giường cầm chiếc hộp trong suốt ăn rất vui vẻ, nói với Kỷ An: “Kỷ An, quả sung sấy khô chị cậu làm ngon lắm đấy.”
Cả người Cận Ngôn Châu hơi sững lại, bàn tay cầm quả sung khô không khỏi siết chặt lại, các đốt ngón tay có chút trắng bệch.
Hóa ra không phải chỉ dành cho riêng cậu.
Là mỗi người đều có.
Cậu quay người, thuận tay đặt những quả sung khô lên bàn rồi bắt đầu làm việc khác mà chẳng hề nói một lời nào.
Thay ga trải giường và vỏ chăn, tắm rửa, sau đó đánh giày.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Cận Ngôn Châu bắt đầu thu dọn bàn làm việc, dùng khăn giấy lau đi lau lại nhiều lần nhưng vẫn không chịu động đến hộp sung khô.
Cũng không biết đang trút giận vào ai.
Một lúc sau, đám người Kỷ An nói ra ngoài ăn tối, Cận Ngôn Châu lạnh giọng nói: “Tôi ăn cơm ở nhà rồi.”
Chờ ba người bạn cùng phòng rời khỏi ký túc xá, cậu kéo ghế ngồi xuống, mím môi nhìn chằm chằm hộp quả sung khô.
Cậu búng ngón tay lên cạnh bàn.
Chốc lát, cậu chậm rãi đưa tay cầm lấy hộp sung khô, vặn nắp, bóp một miếng sung khô cho vào miệng ăn.
Không mềm cũng không cứng, lại rất dai, hạt quả khi nhai sẽ phát ra tiếng giòn tan, tiếp theo, vị ngọt thanh mà không gắt tràn ngập khoang miệng.
Vị ngọt vừa phải.
Ăn rất ngon.
Cận Ngôn Ngôn không kìm được bốc thêm một miếng, bỏ vào miệng.
Sau đó, lại một miếng nữa.
Vị giác bị dội bom tưởng chừng như phát ghiền, ăn một miếng là muốn ăn tiếp.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Kỷ An chạy vào và nói: “Chết tiệt, tôi thực sự quên mang điện thoại.”
Cận Ngôn Châu lại trong khoảnh khắc Kỷ An bất ngờ không kịp đề phòng xông vào, giống như làm một tên trộm nháy mắt đẩy hộp quả sung sấy khô ra xa.
Cậu ngậm quả sung khô trong miệng, thân thể cứng ngắc ngồi trên ghế, mặt không chút thay đổi ngừng nhai.
Rất sợ Kỷ An phát hiện cậu đang ăn quả sung khô.
Ở một mức độ nào đó, Kỷ An là một người lơ là.
Giờ phút này trong lòng cậu ấy đều là lấy điện thoại di động, như vậy, chờ đến lúc ăn cơm còn có thể chơi game, căn bản không chú ý Cận Ngôn Châu đang làm gì.
Cậu ấy cầm điện thoại di động rồi bước nhanh ra ngoài, đồng thời nói với Cận Ngôn Châu: “Đi đây, anh Châu!”
Cận Ngôn Châu “Ừ”.
Sau khi cánh cửa được đóng lại một lần nữa, cậu mới từ từ nhai.
Lúc này, miệng cậu đã bị vị ngọt của quả sung xâm chiếm, ngay cả một góc nhỏ cũng không còn.
—-
Sơ Hạnh cùng bạn cùng phòng ăn cơm tối xong trở về ký túc xá thì nghe thấy tiếng bàn tán của phòng ký túc xá bên cạnh về bài kiểm tra thể chất.
Ninh Đồng Đồng tò mò tiến lại gần hỏi thăm tình hình.
Một lúc sau, cô ấy chạy về lại phòng ký túc xá nói với Sơ Hạnh và các cô: “Mình nghe nói rằng thứ Bảy tuần sau sẽ có một bài kiểm tra thể dục, trước tiên đã biết có chạy 50m với 800m, nam sinh 1000m, chắc chắn sẽ có nhảy xa, thổi hơi để đo dung tích phổi, ngồi về phía trước, gập bụng…..à con trai tương ứng với động tác kéo xà ngang.”
Hứa Âm nghe xong, buồn rầu thở dài, nói: “Đại học cũng không thoát khỏi kiểm tra thể chất.”
Cô ấy chắc chắn nhảy xa rất kém.
Mặc dù cô ấy rất gầy, theo lý thuyết nhảy thì sẽ cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng cô ấy không thể nhảy, cảm thấy dùng hết sức mạnh toàn thân tuy nhiễn vẫn còn đứng tại chỗ.
“Mỗi lần chạy 800 mét, mình chắc chắn sẽ bị cảm lạnh rồi bị sốt mất thôi.”
Dụ Thiển nhíu mày hỏi: “A? Sao lại như vậy thế?”
Sơ Hạnh lắc đầu, “Không biết, giống như một lời nguyền vậy.”
Sau đó, cô nói thêm, “Mình phải tạm thời ôm chân Phật.” (có nghĩa là nước đến chân mới nhảy)
Ninh Đồng Đồng khó hiểu nói: “Ôm như thế nào?”
Sơ Hạnh lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, cười trả lời: “Bắt đầu từ hôm nay mỗi đêm đều đến sân thể dục chạy vòng tròn nha.”
Ninh Đồng Đồng bội phục giơ ngón tay cái lên, sau đó nói: “Mình không làm được, mình trở về ký túc xá chỉ muốn dán người lên cái giường mà thôi.”
Nói xong, Ninh Đồng Đồng đã trèo lên giường..
Về phần Hứa Âm và Dụ Thiển, một người mỗi đêm đều phải liên lạc với bạn trai, còn người kia gần đây nghiện game, đương nhiên cũng sẽ không đi đến sân thể dục chạy bộ.
Ninh Đồng Đồng ngồi trên giường, mở quả sung khô Sơ Hạnh tặng, vừa ăn vừa khen: “Hạnh Hạnh cậu làm quả sung khô thật sự rất ngon đó!”
“Lần sau có thể mang theo nhiều thêm một chút không? Mình muốn một lần ăn đã!”
Sơ Hạnh cười khanh khách đáp ứng: “Được chứ.”
Sau đó cô liền hỏi: “Các cậu thích chanh dây không? Mình cũng có thể làm mứt chanh dây, ngâm nước uống chua chua ngọt ngọt”.
Ninh Đồng Đồng gật đầu như gà mổ thóc: “Thích! Chanh dây là món mình thích nhất!”
Dụ Thiển cười nói: “Hạnh Hạnh chúng ta chính là một chuyên gia sành nấu ăn.”
Hứa Âm cũng mỉm cười nói: “Cho nên có thể nói ba người chúng ta rất có lộc ăn.”
Một lát sau, lớp trưởng Diệp Bắc Hữu quả nhiên ở trong nhóm lớp phát ra thông báo liên quan đến kiểm tra thể chất vào ngày thứ Bảy tuần sau.
====
Ngày hôm sau.
Sơ Hạnh cùng bạn cùng phòng cùng nhau đến lớp học của tòa nhà dạy chung.
Các cô mới vừa tim được chỗ rồi ngồi xuống thì cô gái cùng lớp ở hàng ghế đầu đã quay mặt lại tò mò hỏi Sơ Hạnh: “Sơ Hạnh, chàng trai trong bức ảnh bóng chuyền bãi biển đôi mà cậu đã đăng trong kỳ nghỉ của mình có phải là Kỷ An học khoa Công nghệ Thông tin không?”
Sơ Hạnh hơi kinh ngạc, không ngờ danh tiếng của Kỷ An khá lớn, nữ sinh ở khoa tiếng Trung đều biết đến cậu.
Cô gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Cô bạn cùng lớp lại hỏi: “Vậy cậu ấy… là bạn trai của cậu?”
Dường như Sơ Hạnh đã quen với loại câu hỏi này, cô bình tĩnh lắc đầu cười giải thích: “Không phải, cậu ấy là em trai mình.”
Ninh Đồng Đồng ở bên bổ sung: “Là long phượng thai đó, chẳng qua là một người lấy họ mẹ, một người lấy họ cha mà thôi.”
Dụ Thiển ngồi ở phía bên kia của Sơ Hạnh cũng không khỏi bật cười.
Sơ Hạnh và Kỷ An là chị em sinh đôi, bất kể là Sơ Hạnh hay là Kỷ Loan, hoặc là bạn cùng phòng của bọn họ, đều không cố ý nói qua với người khác, cho nên những người khác căn bản không biết hai người bọn họ là chị em ruột.
Tôn Vi cũng ngồi ở hàng trước Sơ Hạnh, vừa đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện này.
Mà Diệp Bắc Hữu ngồi ở hàng cuối cùng, cũng vô tình biết được rằng nam sinh gọi tên Sơ Hạnh vào dịp Tết Trung thu không phải là bạn trai của Sơ Hạnh mà là chính là em trai của cô.
Ngày đó khi nam sinh Kỷ An gọi tên cô thì cô đã mỉm cười chạy về phía Kỷ An, làm cho Diệp Bắc Hữu nghĩ rằng cô đang yêu.
Hơn nữa cậu cũng nhìn thấy bức ảnh cô đăng cùng Kỷ An trong kỳ nghỉ, lúc ấy cậu tưởng rằng đó là một cặp đôi đang đi du lịch.
Không ngờ đối phương chẳng qua là em trai cô.
Trái tim vốn đã suy sụp của Diệp Bắc Hữu đột nhiên phấn chấn trở lại.
—
Chín giờ tối.
Sau khi kết thúc lớp thể dục, Sơ Hạnh và Dụ Thiển cùng nhau từ lớp học đi ra.
Các lớp học thể dục nhịp điệu nhảy nằm ngay bên cạnh lớp học của họ, vừa lúc tan học, rất nhiều học sinh tràn ra ngoài hành lang.
Ngay khi Sơ Hạnh nắm lấy cánh tay của Dụ Thiển đi qua cửa sau của lớp thể dục nhịp điệu thì Tôn Vi bước ra khỏi lớp thể dục nhịp điệu.
Cô ấy quay mặt lại, thấy Cận Ngôn Châu sắp đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, cô ấy đứng đó chờ cậu đến gần.
Cận Ngôn Châu căn bản cũng không biết cô ấy.
Cậu nhìn về phía trước mà không chớp mắt, tầm mắt luôn không tự chủ được rơi vào thân ảnh nhỏ nhắn gầy gò phía trước.
Chợt, nữ sinh bên cạnh gọi cậu: “Cận Ngôn Châu!”
Cận Ngôn Châu theo bản năng dừng bước, nghiêng đầu rũ mắt nhìn Tôn Vi đang cười với cậu.
Cậu khẽ nhíu mày, lời nói cực kỳ nhạt nhẽo: “Có việc gì?”
Tôn Vi giả vờ bình tĩnh, nụ cười trên môi: “Mình tên là Tôn Vi, trước đây có kết bạn với cậu mấy lần…”
Bởi vì không cam lòng, kỳ nghỉ Lễ Quốc Khánh Tôn Vi đã cố gắng thêm cậu một lần nữa, cô đã gửi yêu cầu ba rồi đến năm lần, nhưng kết quả đều bị đối phương bên kia từ chối.
Cận Ngôn Châu vẫn nhìn Sơ Hạnh đang chuẩn bị rẽ vào một góc rời khỏi nhà thi đấu, trong lòng cảm thấy buồn rầu.
Cô thậm chí còn không nhìn lại.
“Cái đó, mình muốn kết bạn với cậu.” Tôn Vi cố tỏ ra tự nhiên phóng khoáng nói.
“Không có thời gian.” Cận Ngôn Châu lạnh lùng từ chối, rồi sau đó cất bước rời đi.
Tôn Vi sững người một lúc, cô không ngờ Cận Ngôn Châu lại lạnh lùng hà khắc như vậy, hoàn toàn chẳng thèm để ý tới thể diện của nữ sinh.
Thật là một nam sinh khó tính.
Quả nhiên có tính khiêu chiến.
Thẩm Đại có ba sân thể dục.
Một là sân chính được sử dụng cho các sự kiện thể thao lớn và huấn luyện quân sự, thứ hai là nhà thi đấu, nơi họ thường tổ chức các tiết học thể dục trong nhà, thứ hai là nhà thi đấu nơi họ thường học các lớp giáo dục thể chất trong nhà, và thứ ba là sân chơi cho các hoạt động hàng ngày của sinh viên, bởi vì ở góc Đông Nam của trường nên có là tên của “Sân thể dục Đông Nam”.
Sơ Hạnh lo sợ cuộc chạy 800 mét vào ngày kiểm tra thể chất sẽ quá vất vả vì cô đã lâu không tập thể dục nên từ tối hôm qua, cô đã đến sân phía đông nam mỗi tối để chạy vài vòng.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Đến giao lộ, Sơ Hạnh đưa ba lô cho Dụ Thiển, chỉ để lại điện thoại di động và tai nghe, sau đó vẫy tay với Dụ Thiển rồi tách ra.
Một người trở lại ký túc xá để chơi game, một người đi đến sân tập để chạy bộ.
Cận Ngôn Châu ở phía sau nhìn thấy Sơ Hạnh không cùng Dụ Thiển tiếp tục đi về phía ký túc xá, mà là một mình rẽ một con đường khác, cảm thấy rất khó hiểu.
Đầy nghi ngờ, cậu không thể kiểm soát được hai chân, theo cô đến sân thể dục Đông Nam.
Sân Đông Nam vào lúc 8 / 9 giờ đêm là náo nhiệt nhất.
Có những sinh viên chạy trên đường đua và cũng có những người đi bộ dạo mát.
Trên bãi cỏ có ba năm nhóm bạn thân đang vây quanh ăn uống vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất.
Sân bóng rổ và sân tennis bên cạnh cũng có người chơi.
Sau khi Sơ Hạnh bước vào sân Đông Nam, cô đeo tai nghe vào bật nhạc lên, vừa chạy vừa nghe bài hát.
Cận Ngạn Châu nhìn bóng lưng cô chạy đi, vô thức nhíu mày.
Đang trong kỳ còn tới chạy bộ?
Xem ra thật sự không sợ mình lặp lại vết xe đổ lại té xỉu một lần nữa.
Cậu nghĩ như vậy, cả người đã chạy về phía trước.
Cậu Ngôn Châu cũng trở thành một thành viên của cuộc chạy đêm.
Bước chân của cậu lớn, chạy cũng nhanh, không lâu sau thì đuổi kịp Sơ Hạnh.
Cô chỉ gần trong gang tấc.
Nhưng Cậu Ngôn Châu giả vờ như không nhìn thấy cô, và bình tĩnh chạy qua.
Sau đó, cậu bình tĩnh giảm tốc độ chạy về phía trước với tốc độ không đổi ở vị trí rất gần trước mặt cô.
Sơ Hạnh tình cờ nhìn lên vào khoảnh khắc cậu vượt qua cô, vô tình nhìn thấy gò má của cậu vụt qua.
Cận Ngôn Châu?
Sơ Hạnh nhìn chăm chú nam sinh đang chạy trước mặt cô, không chắc đó có phải là Cận Ngôn Châu hay không.
Vì vậy, cô tăng tốc, đuổi theo phía trước.
Cô chạy đến bên cậu, nhìn lên và thấy đó thực sự là cậu.
Sơ Hạnh lập tức tháo tai nghe, kinh ngạc gọi cậu: “Cận Ngôn Châu?! Thật sự là cậu!”
“Vừa nãy mình tưởng đã nhìn nhầm rồi chứ.” Khi cô cười, lúm đồng tiền sẽ lộ ra.
Cận Ngôn Châu rũ mắt nhìn cô một cái, chợt lại nhìn về phía trước.
Giây tiếp theo, cậu đột nhiên nhỏ giọng nói: “Cậu còn dám chạy.”
Lời này của cậu lọt vào tai Sơ Hạnh, không đầu không đuôi.
Cô ngỡ ngàng hỏi: “Tại sao mình dám chạy bộ?”
Cận Ngôn Châu lại không khống chế được ánh mắt mà nhìn cô.
Thấy cô đang yên đang lành có vẻ không sao, cho nên cậu không nói gì nữa.
Chốc lát, Sơ Hạnh hỏi cậu: “Cậu cũng vì kiểm tra thể chất nên mới đến đây chạy đêm sao?”
Cận Ngôn Châu thuận miệng đáp: “Ừ.”
Nhưng vào lúc này, trong lòng cậu cuối cùng cũng hiểu ra cô ấy chạy đến đây là vì sắp phải làm bài kiểm tra thể chất.
Sơ Hạnh nhìn những người khác trên đường đua, khẽ cười nói: “Mình đoán rất nhiều bạn cũng giống như hai chúng ta, họ đến chạy vào ban đêm vì phải sắp làm bài kiểm tra thể chất.”
Nói xong, tựa hồ cảm thấy giọng điệu của mình không tốt lắm, cậu hắng giọng, âm thanh mang theo chút không được tự nhiên, bổ sung: “Dễ bị đau sốc hông.”
Sơ Hạnh “À” một tiếng, trả lời cậu: “Biết rồi.”
Sau đó, cô ngay nhanh chóng nâng tay che miệng, giọng nói mềm mại có chút buồn bã, nói: “Từ bây giờ mình sẽ không nói chuyện.”
Đèn trên sân thể dục Đông Nam tắt lúc 21:30.
Trong khi Sơ Hạnh chạy bộ vòng thứ năm, ánh sáng đột nhiên tắt đi, sân tập hoáng chốc rơi vào bóng tối.
Có rất nhiều người bật đèn pin điện thoại di động, ánh sáng lấp lánh ở khắp mọi nơi.
Sơ Hạnh bên cạnh Cận Ngôn Châu nói: “Mình chạy xong vòng này rồi đi.”
Cận Ngôn Châu lời ít ý nhiều “Ừm”, bảy tỏ cậu đã biết.
Chạy đến lối vào, Sơ Hạnh từ từ dừng lại, sau đó đeo tai nghe, bước ra khỏi sân thể dục Đông Nam.
Cận Ngôn Châu đi theo phía sau cô, duy trì một khoảng cách không xa.
Mơ hồ vẫn có thể nghe thấy giọng hát mềm mại của cô đang nhẹ nhàng ngân nga.
Rẽ một lần nữa, hai người bọn họ không cùng đường.
Cận Ngôn Châu không tự chủ được mà tăng tốc độ.
Khi cậu đuổi kịp cô, cô cũng sắp rẽ sang phía bên kia.
Cận Ngôn Châu không biết đã nhầm gân nào, đột nhiên gọi cô một tiếng: “Sơ Hạnh!”
Sơ Hạnh nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía sau, dừng bước tháo tai nghe quay mặt nhìn lại.
Cô đứng dưới ánh đèn đường, đôi mắt to tròn của cô nhìn cậu vô cùng trong sáng và tinh khiết, giống như đá quý long lanh, không có tạp chất.
Sau khi có chút nông nỗi gọi cô lại, Cận Ngôn Châu bắt đầu ảo não vì sự mất khống chế của mình.
Bởi vì cậu không biết phải nói gì với cô.
Đầu óc đang quay cuồng quay cuồng, cậu nhìn đi chỗ khác, sau đó thấp giữ bình tĩnh nói cảm ơn: “Cảm ơn vì quả sung khô, ăn rất ngon.”
Cậu không biết nó sẽ ngon đến thế cho đến khi nếm thử miếng đầu tiên.
Sơ Hạnh cong mắt, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười nói: “Chỉ cần cậu thích là được!”
“Sau này nếu có cơ hội, mình sẽ làm món khác cho các cậu ăn.”
Các cậu.
Cận Ngôn Châu mím môi.
Sơ Hạnh nói với cậu: “Bye bye, mình trở về ký túc xá đây!”
“Ừ.” Cậu khẽ gật đầu, trả lời.
Sơ Hạnh rẽ cua, Cận Ngôn Châu theo đó đi về phía trước vài bước.
Cậu dừng lại ở giao lộ, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô, cỗ ham muốn tham lam đè nặng vào ngực không thể tiêu diệt.
— Nếu chỉ, chỉ làm cho một mình cậu ăn, thì tốt biết bao nhiêu.
Bỗng, Sơ Hạnh xoay người lại.
Hai người nhất thời bất ngờ không kịp đề phòng bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim trong lồng ngực trái của Cận Ngôn Châu bỗng dưng căng thẳng, hô hấp cũng đình trệ theo.
Sơ Hạnh cũng không phát hiện chỗ nào không có sức mạnh, chỉ nghiêm túc hỏi: “Cận Ngôn Châu, ngày mai cậu còn tới chạy bộ nữa không?”
Cận Ngôn Châu khẽ cuộn bàn tay, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên nói: “Đến.”
“Tám giờ.” Cậu nói.
Sơ Hạnh mỉm cười, “Được.”
Cô vẫy tay với cậu nói: “Tám giờ tối mai gặp.”
—
Đêm hôm sau, gần 8 giờ.
Khi Sơ Hạnh đến sân thể dục Đông Nam, phát hiện Cận Ngôn Châu đã đến,
Nam sinh mặc áo choàng mũ đen và quần thể thao màu đen, đứng dưới gốc cây bên cạnh lối vào, thân hình thật cao thẳng.
Cậu đang cúi đầu bấm điện thoại di động, khuôn mặt không chút thay đổi lộ ra vài phần nhàm chán.
Sơ Hạnh vội vàng chạy vài bước, dừng lại trước mặt anh, giọng nói mềm mại lại ngọt ngào, chào hỏi cậu: “Hi, Cận Ngôn Châu.”
Thật ra Cận Ngôn Châu đã nhìn thấy cô từ xa, từ lúc cô rẽ vào.
Cậu bình tĩnh thu hồi điện thoại di động, dẫn đầu quay lại đường băng sân thể dục, không có cảm xúc gì hỏi cô: “Tối nay chạy bao nhiêu vòng?”
Sơ Hạnh suy nghĩ rất nghiêm túc, nói: “Hôm nay có rất nhiều thời gian, chỉ….. mười vòng?”
Cận Ngôn Châu không kìm được mà nhướng mày.
Sau đó, hai người bắt đầu chạy bộ.
Trong lúc chạy không một ai nói chuyện, chỉ yên lặng chạy về phía trước.
Tối hôm qua Sơ Hạnh hỏi Cận Ngôn Châu hôm nay có tới đây chạy bộ hay không, nguyên nhân cũng chỉ là có người kết bạn chạy cùng sẽ làm cho cô có thêm động lực một chút.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua nhanh chóng.
Sau khi chạy sáu vòng, tốc độ của Sơ Hạnh dần dần chậm lại, cuối cùng chuyển sang đi bộ.
Cận Ngôn Châu dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Sơ Hạnh hô hấp có chút không đều, cô hơi nhíu mày, cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhẹ giọng nói: “Mình mệt quá, đi dạo một lát, cậu cứ tiếp tục chạy đi.”
Cận Ngôn Châu cũng không thể nói rằng cậu sẽ rời đi một lúc, vì vậy cậu chỉ có thể quay lại và tiếp tục chạy.
Tiếp theo, Sơ Hạnh nhận ra rằng không có cô chạy cùng, tốc độ của cậu đã nhanh hơn rất nhiều.
Nó khiến cô cảm thấy bản thân vừa rồi dường như là gánh nặng kìm hãm cậu vậy.
Cận Ngôn Châu nhanh chóng chạy đến bên Sơ Hạnh.
Cậu cũng dừng lại, bắt đầu chậm rãi bước đi, cố ý thở ra một hơi, nghiêm túc nói: “Tôi mệt rồi, chúng ta đi bộ một lát đi.”
Sơ Hạnh gần như đã nghỉ ngơi, đang định tiếp tục chạy, nghe Cận Ngôn Châu nói như thế, cô thân thiện đáp: “Vậy cậu nghỉ giải lao đi, mình chạy trước!”
Nói xong, cô lại bắt đầu chạy dọc theo đường băng.
Cận Ngôn Châu: “?”
Cậu dừng tại chỗ nhìn chằm chằm Sơ Hạnh đang dần chạy xa rẽ vào khúc cua, trực tiếp bị chọc cười.
Làm thế nào cậu có thể thích một người khác lạ như vậy?
Chẳng nhạy bén gì hết.
Cận Ngôn Châu không đi về phía trước nữa, cậu đứng đó, ánh mắt vẫn bám sát cô gái không nhanh không chậm chạy về phía trước.
Khi Sơ Hạnh rẽ qua khúc cua cuối cùng một lần nữa đến con đường gần cậu, Cận Ngôn Châu mới thu hồi tầm mắt, xoay người đối cô, giả vờ đang nghỉ ngơi tại chỗ.
Chờ Sơ Hạnh chạy đến bên cạnh cậu, Cận Ngôn Châu im lặng chạy lại.
Chạy cùng cô.
Sau khi chạy mười vòng, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu bước ra khỏi sân thể dục Đông Nam.
Khi ở giao lộ chia làm hai đường trở về ký túc xá, Cận Ngôn Châu chợt hỏi: “Mấy ngày nay cậu đều tới đây?”
Sơ Hạnh gật đầu một cái, chớp mắt trả lời cậu: “Ừ.”
Cận Ngôn Châu há miệng, nói không nên lời, cuối cùng biến thành một câu rụt rè: “Tôi cũng đến.”
Sơ Hạnh lại vô cùng thoải mái nói ra câu trong lòng cậu: “Vậy chúng ta cùng nhau đi!”
Cô vui vẻ cười cong mắt: “Có người đi chung thì sẽ có động lực hơn!”
Nếu như tối nay vẫn chỉ một mình cô, chắc có lẽ cô chạy nhiều nhất năm vòng rồi nhanh chóng trở về ký túc xá.
Nhưng cô đã kiên trì mười vòng!
Dù chỉ là chạy bộ nhưng Sơ Hạnh vẫn cảm thấy rất tự hào.
Cận Ngôn Châu thấy chột dạ khi nhìn thấy đôi mắt trong sáng của cô, cậu lặng lẽ quay mặt đi.
Một giây sau, cậu khẽ “Ừm” một tiếng, coi như là đồng ý với đề nghị của cô.
Nhưng thứ Tư ngày mai sẽ có tiết thể dục buổi tối, chạy đêm sẽ diễn ra sau khi tiết thể dục kết thúc.
—
Chạng vạng tối thứ Tư.
Sơ Hạnh và bạn cùng phòng mơ hồ cảm thấy bụng không thoải mái sau khi ăn tối tại căn tin của trường.
Vì vậy, sau khi ăn xong trở về ký túc xá, cô cầm đồ đi vào phòng tắm.
Đúng như dự đoán, bà dì tới.
Kinh nguyệt của Sơ Hạnh từ lâu đã chậm lại theo thói quen trong vài ngày, lần này cũng không ngoại lệ.
Theo chu kỳ bình thường, bé dâu nên đến thăm vào đêm ngày 10 trở lại trường học, nhưng thực tế là ngày hôm nay 13, đã đến muộn.
Và hai ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt của cô sẽ rất đau đớn, đặc biệt là vào ngày đầu tiên.
Hầu như đến lúc đều cần phải uống thuốc giảm đau để làm dịu.
Sau khi Sơ Hạnh ra khỏi phòng tắm, uống một loại thuốc giảm đau, để phòng ngừa một lát nữa đến lớp học thể dục đau đến mức không thể chịu đựng được.
Nhưng không biết có phải cô đã miễn dịch với thuốc giảm đau hay không, luôn luôn cảm thấy rằng hai lần gần đây tác dụng giảm đau không hiệu quả cho lắm.
Gần đến giờ học, Sơ Hạnh và Dụ Thiển cùng nhau đến lớp học võ thuật.
Lần này Sơ Hạnh cố ý mang theo bình nước tai mèo màu hồng của mình, bên trong chứa nước nóng, có thể dùng để sưởi ấm bụng.
Khi ở trong ký túc xá, Dụ Thiển nhìn thấy Sơ Hạnh uống thuốc giảm đau, cô ấy lo lắng nói với Sơ Hạnh: “hạnh Hạnh, hay là cậu đừng tập nữa, xin phép thầy giáo, ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi đi.”
Sơ Hạnh vốn dĩ cũng không có ý định cậy mạnh, suy nghĩ xin phép thầy dạy nghỉ một buổi.
Dù đã uống thuốc giảm đau nhưng cũng chỉ giảm được tối đa cơn đau chứ không thể hết đau hoàn toàn.
Hơn nữa, cơn đau vẫn chưa thuyên giảm bao nhiêu, đến giờ cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Giáo viên thể dục đã nói trong buổi học đầu tiên rằng ngay cả khi bạn xin nghỉ không tập luyện, bạn vẫn phải có mặt.
Người không đến thì sẽ bị đánh vắng.
Đó là lý do Sơ Hạnh khăng khăng đến lớp thể dục.
Khi Cận Ngôn Châu bước vào lớp học, Sơ Hạnh vừa xin nghỉ phép với giáo viên, ngồi trên băng ghế dự bị bên tường.
Và vị trí của cậu trong hàng, ngay bên cạnh băng ghế dự bị.
Cận Ngôn Châu vừa đi tới liền chú ý tới Sơ Hạnh khom lưng ngồi trên băng ghế dự bị ôm lấy ly ống hút tai mèo màu hồng của cô.
Cô đang gục đầu xuống, cắn môi khó chịu, ấn mạnh cốc nước vào bụng.
Tựa hồ như vậy mới thoải mái hơn một chút.
Cận Ngôn Châu khẽ cau mày.
Hôm nay mới đau?
Cậu đứng trong hàng đợi như thể không có chuyện gì xảy ra.
Vì Sơ Hạnh xin nghỉ phép, vị trí của Cận Ngôn Châu đã bị xê dịch, đứng trước mặt Dụ Thiển.
Thầy dạy võ thường xuyên cho học sinh ôn lại các động tác đã học trước đó, rồi tiếp tục dạy các động tác mới.
Sơ Hạnh tình cờ ngước mắt lên thấy Cận Ngôn Châu có thể thực hiện tất cả các động tác một cách nhuần nhuyễn và chuẩn xác.
Động tác mới thầy vừa giảng qua một lần.
Hơn nữa, hầu hết về cơ bản học sinh đều quên trước quên sau.
Bao gồm cả cô.
Nhưng cậu lại có thể thực hiện toàn bộ một cách trôi chảy, hơn nưã các động tác cũng rất chuẩn.
Vào lúc này, Sơ Hạnh chợt nhận ra rằng trí nhớ của Cận Ngôn Châu … thật là đỉnh!
Tất nhiên, sau khi kết thúc chuỗi động tác, Cận Ngôn Châu đứng xếp hàng, không chịu tập Thái cực quyền.
Cậu nhàm chán nhìn chăm chú vào cửa sổ lớp học.
Từ trên cửa kính có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của cô gái ngồi trên băng ghế dự bị.
Cô dường như ngày càng khó chịu, thỉnh thoảng thở ra sâu, sau đó cúi đầu xuống, ấn bụng bằng cốc nước.
Không lâu sau, lại ngẩng mặt lên, khẽ di chuyển cơ thể.
Khó chịu như ngồi trên đống kim châm, cực kỳ không thoải mái.
Trong giờ giải lao, giáo viên thể dục đến đây cầm cốc nước uống nước, lúc này mới phát hiện sắc mặt Sơ Hạnh tái nhợt, trên chóp mũi có những hạt mồ hôi li ti, môi đã mất đi huyết sắc..
Giáo viên thể dục vội vàng hỏi: “Sắc mặt của em này, trở về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”
Sau đó hỏi tiếp: “Có thể đi được không?”
Sơ Hạnh chưa kịp trả lời, Dụ Thiển đi tới cũng hỏi cô: “Hạnh Hạnh, cậu có đau lắm không?”
Giáo viên thể dục hỏi Dụ Thiển: “Em là bạn cùng phòng của em ấy à?”
Dụ Thiển gật đầu, giáo viên thể dục liền nói: “Em cùng bạn ấy trở về ký túc xá đi, có xe không? Tôi thấy em ấy đi bộ cũng khó khăn.”
Dụ Thiển lắc đầu, “Không có xe ạ.”
Thầy thể dục sau đó nâng cao giọng hỏi các bạn trong lớp: “Ai trong các emcó xe đạp?” Mượn dùng một chút.”
Lời còn chưa dứt, dường như tất cả mọi người đều nghe Cận Ngôn Châu đáp: “Em có.”
Thật trùng hợp ngẫu nhiên, tối nay cậu đến bằng xe đạp.
Giáo viên thể dục nói với Dụ Thiển: “Dùng xe của cậu ấy chở bạn cùng phòng của em về ký túc xá nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt Dụ Thiển khổ sở nói: “Nhưng mà em không biết đi xe đạp…”
Giáo viên thể dục: “... “
Thầy bất đắc dĩ thở dài, quay mặt về phía Cận Ngôn Châu nói: “Cận Ngôn Châu, em hỗ trợ đưa bạn học này về.”
Cận Ngôn Châu không chút do dự đồng ý: “Dạ.”
Dụ Thiển nói với giáo viên thể dục: “Vậy thì thầy ơi… em cũng được về trước không ạ? Hai bạn cùng phòng khác cũng đang tham gia các lớp giáo dục thể chất, không có ai trong ký túc xá. Em sợ rằng Hạnh Hạnh sẽ xảy ra chuyện. “
Giáo viên thể dục vội vàng xua tay, “Đi đi, đi đi.”
Dụ Thiển lập tức nói với Cận Ngôn Châu: “Bạn học, nhờ cậu đỡ Hạnh Hạnh đến chỗ đỗ xe, tôi chạy về trước, như vậy khi các cậu xuống dưới ký túc xá, có lẽ tôi cũng đến nơi rồi.”
Cô dặn dò xong, liền đi đến nơi đặt túi xách lấy túi xách của cô và Sơ Hạnh, sau đó vội vàng rời đi.
Cận Ngôn Châu ở phía sau gọi Dụ Thiển, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Cầm túi không dễ chạy, đưa túi cho tôi.”
Dụ Thiển chỉ đưa túi xách Sơ Hạnh cho Cận Ngôn Châu, cười nói: “Lưng tôi lớn, không sao đâu.”
Cận Ngôn Châu nhận lấy túi xách màu trắng có đôi tai đáng yêu, dây xích bị cậu quấn vài vòng trong lòng bàn tay, sau đó một tay cầm túi xách trong tay.
Cậu quay trở lại chỗ băng ghế dự bị Sơ Hạnh ngồi, đưa tay nắm lấy cánh tay trên mảnh khảnh của cô, nâng cô lên.
Vốn dĩ Cận Ngôn Châu muốn đỡ cô đi, nhưng Sơ Hạnh như lời giáo viên thể dục nói, đi lại vô cùng khó khăn.
Giáo viên thể dục thấy thế, vừa muốn nói với Cận Ngôn Châu là không bằng trực tiếp cõng cô dể tiết kiệm thời gian và công sức.
Cận Ngôn Châu đem túi xách cầm trong tay đeo trên cổ, sau đó ở trước mặt Sơ Hạnh nửa ngồi xổm, không giải thích cõng cô lên.
Cảm giác hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay của cậu dường như đang bị đốt cháy.
Cận Ngôn Châu cõng Sơ Hạnh ra khỏi lớp học, tận mắt chứng kiến cậu có bao nhiêu nhiệt tình như vậy, thế là đồng đảo nữ sinh đều bàn tán sôi nổi.
“Không nhìn ra được, Cận Ngôn Châu lại tự nhiên giúp đỡ người làm niềm vui.”
“Điển hình là ngoài lạnh trong nóng nè, tuy rằng thoạt nhìn rất khó ở chung, nhưng kỳ thật tâm địa rất lương thiện.”
“Xong rồi, tôi cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai! Không có nghĩa là cậu ấy đẹp trai như thế nào, chỉ là sau khi cậu ấy bước tới kéo cô gái lên, phát hiện vết thương đau đến nỗi khó đi, cho nên treo cổ cái túi của cô gái quanh cổ cậu ấy, trực tiếp kéo người lên, tôi nghĩ chỉ có bạn trai mới làm điều đó.”
“Đột nhiên một chút ghen tị với cô gái đó, có thể được hotboy cõng.”
“Có phải tôi điên rồi hay không, tôi bỗng nhiên nhìn ra trên người Cận Ngôn Châu thấy được sự dịu dàng điềm đạm, rõ ràng là người lãnh khốc vô tình như vậy mà!”
“Người lãnh khốc vô tình ôn nhu mới càng trí mạng đó!”
……
Thầy thể dục vỗ tay, kịp thời làm gián đoạn cuộc thảo luận trong lớp học, “Đến giờ rồi, tiếp tục lớp học.”
Sơ Hạnh biết Cận Ngôn Châu đang cõng cô đi ra ngoài.
Cô rất muốn nói chuyện, nhưng cô ấy khó có thể bị rút ra như thể ngay cả sức mạnh để mở miệng.
Mãi cho đến khi cậu đặt cô bên cạnh chiếc xe đạp, cô cũng không mở miệng.
Cận Ngôn Châu lấy túi xách của cô ra khỏi cổ rồi đặt nó vào giỏ xe, sau đó mở khóa, đẩy xe đạp ra.
Sơ Hạnh nắm lấy khung sắt ở ghế sau xe, muốn kiễng chân ngồi lên.
Nhưng vì đau bụng, cô thậm chí không thể đứng thẳng, cho nên dẫn đến việc ngồi ở ghế sau đơn giản như vậy, đối với Sơ Hạnh vào lúc này mà nói, vô cùng khó khăn.
Cận Ngôn Châu nhìn cô cố sức nhón chân muốn ngồi lên ghế sau, hơi thở dài.
Cậu một tay vịn tay lái, tay kia vươn về phía thắt lưng cô, kề sát vào tai cô nhanh chóng nói: “Xin lỗi.” Mạo phạm một chút.
Nói xong, nam sinh đã một tay ôm lấy eo của Sơ Hạnh.
Cậu nín thở, dễ dàng bế cô lên, đặt cô lên ghế sau xe đạp.
Khoảnh khắc cậu bế cô lên ghế sau xe đạp, Sơ Hạnh như phút chốc trở về những ngày còn nhỏ khi ở nhà bà ngoại.
Vào thời điểm đó, bà sẽ giữ cô ở ghế sau của chiếc xe đạp của mình như thế này.
Sau đó, Cận Ngôn Châu xoay người, lặng lẽ từ từ ngừng nín thở.
Cậu bước lên xe đạp, đạp xe đưa cô về ký túc xá.
Còn bé Sơ Hạnh đã được bà ngoại dạy phải nắm chặt lấy quần áo của người chở phía trước, không bao giờ được buông tay.
Vì vậy, lần này cô cũng dùng ngón tay nắm lấy lớp vải bên hông cậu.
Lúc Cận Ngôn Châu cảm nhận cô ôm chặt cậu, vô thức mím môi.
Một lúc sau, Sơ Hạnh cực kỳ không thoải mái nhắm mắt lại, dựa đầu vào lưng cậu.
Cận Ngôn Châu nhất thời căng thẳng sống lưng, khẽ lắc bàn tay đang cầm ghi đông.
Từng tấc xương trên toàn bộ tấm lưng dường như cứng đờ.
Ngay cả xương sống nhẵn nhụi cũng trở nên thẳng đơ.
Giọng nói yếu đuối của Sơ Hạnh càng nghe có vẻ mềm mại yếu đuối hơn, cô lẩm bẩm: “Tối nay mình…. với tối mai nữa, mình không chạy bộ được.”
Cô dừng một chút, thở hổn hển mới nói: “Cậu không cần chờ mình đâu.”
Cận Ngôn Châu nghe được cô ngay cả nói chuyện cũng vất vả như vậy bèn cau mày, trái tim trong lồng ngực giống như bị một bàn tay bóp chặt lại, một giây không thể thở được.
Cổ họng của cậu khô khốc đáp “Ừm” một tiếng.
Cơn đau bụng dữ dội ập đến, Sơ Hạnh lập tức nhíu chặt mày, tay ấn vào bụng nắm quần áo phải túm thật chặt, vặn ra vòng xoáy.
Chịu đựng cơn đau đi qua, cô chậm rãi thì thầm: “Cảm ơn…” Giúp mình lần nữa.
Vì quá khó chịu nên Sơ Hạnh lược bỏ những từ sau.
“Đừng nói nữa.” Cậu thấp giọng nói.
Lời nói của Cận Ngôn Châu hiếm khi dịu dàng mấy phần, nhưng đáng Sơ Hạnh đang chịu đựng nỗi đau, không có thời gian quan tâm đến giọng nói của cậu.
Cô không nhận ra sự dịu dàng của cậu đối với cô
Tối hôm nay, trên diễn đàn Thẩm Đại có một bài đăng nói rằng Nam Vương rất có lòng muốn giúp đỡ một bạn cùng lớp đang bị ốm.