Nghe vậy vành tai của Phương Hàn Tuyết có chút đỏ lên, giọng nói có chút lắp bắp.
“ Ai cần ngươi bảo vệ a, một mình ta cũng có thể g·iết sạch bọn chúng.”
Dương Hàn trên miệng cũng là cười cười.
“ Hiện tại trả lệnh bài lại cho ta trước đã.”
Phương Hàn Tuyết trên mặt liền là lộ vẻ nghi hoặc nhìn Dương Hàn.
“ Ngươi không vứt nó sao?”
“ Hiện tại không thể vứt nó, ta cũng không biết ai muốn hại ta, nếu vứt nó bay giờ sẽ đánh rắn động cỏ”
“Trước tiên chúng ta cứ đi tìm đế binh trước đã”
Nghe vậy Phương Hàn Tuyết cũng là gật gật đầu, sau đó hai người tiếp tục đi.
Bất tri bất giác đã qua ngày thứ hai.
Lúc này Dương Hàn cùng Phương Hàn Tuyết đang đứng tại một mảnh khu rừng, được bao phủ bởi mê vụ cực kỳ nồng đậm.
Dương Hàn thấy nơi này trên mặt cũng là ngạc nhiên không gì sánh được.
Bên cạnh Phương Hàn Tuyết thấy vậy, liền hỏi Dương Hàn.
“ Có chuyện gì với nơi này sao?”
Nghe Phương Hàn Tuyết hỏi Dương Hàn mới bình phục lại tâm tình.
“ À không có gì, ta chỉ hơi ngạc nhiên kiện đế binh kia lại ở đây, bởi vì đây cũng chính là nơi ta được truyền tống tới khi bước vào bí cảnh”
Phương Hàn Tuyết nghe xong cũng là ngạc nhiên sau đó cũng là cười cười nói.
“ Dương Hàn ngươi đúng là có duyên với kiện đế binh này a”
Dương Hàn trên mặt cũng không biểu lộ gì nhìn Phương Hàn Tuyết.
“ Vậy giờ chúng ta làm gì tiếp theo”
Nghe vậy Phương Hàn Tuyết liền lấy viên ngọc châu ra, lúc này viên châu đang tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Phương Hàn Tuyết nắm viên ngọc trên tay, nàng liền cảm nhận được có một lực lượng đang lôi kéo mình đi vào mê vụ bên trong.
Sau đó Phương Hàn Tuyết quay mặt lại nhìn Dương Hàn.
“ Đi theo ta”
Dương Hàn nghe vậy cũng là gật đầu.
Hai người một trước một sau tiếng vào mê vụ, càng đi sâu sương trắng bắt đầu càng lúc càng nồng đậm.
Thỉnh thoảng cũng có vài đầu hung thú nhảy ra t·ấn c·ông Dương Hàn, nhưng đều bị hắn cho một kiếm g·iết sạch.
Lúc này sương trắng đã vô cùng nồng đậm khiến Dương Hàn không thể thấy được gì ngoài một màu trắng mờ, hắn bắt đầu có chút cảnh giác xung quanh, hiện tại thần thức cũng bị hoàn toàn cho ngăn cách.
Sau một hồi lâu, Dương Hàn không còn thấy bóng dáng của Phương Hàn Tuyết trước mặt nữa, hai đầu lông mày của hắn bắt đầu nhíu lại, sắt mặt liền trở nên ngưng trọng.
Sau đó Dương Hàn liền sải bước nhanh hơn tiến về phía trước, thì đúng lúc này hắn đụng mạnh và một cái gì đó, liền bị ngã nhào xuống dưới đất.
Sau một lúc Dương Hàn lấy lại tinh thần thì thấy Phương Hàn Tuyết đang nằm dưới người mình.
Bên dưới Phương Hàn Tuyết sắc mặt đang là đỏ bừng, giọng nói có chút lắp bắp vang lên.
“ Dương Hàn, ngươi là muốn làm gì?”
Dương Hàn trên mặt cũng là đỏ bừng mặt vội vàng đứng lên, lúng túng giải thích.
“Ta chỉ là không thấy ngươi nên mới chạy vội tới a, thật sự ta không có ý gì khác, ngươi đừng hiểu lầm”
Bên dưới Phương Hàn Tuyết chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, trên mặt vẫn còn có chút đỏ nhìn Dương Hàn, sau đó đưa tay ra.
“ Hay là nắm tay đi, để không bị mất dấu nhau trong mê vụ”
Dương Hàn nghe vậy sắc mặt càng lúng túng, hai kiếp sống hắn còn chưa được nắm tay nữ nhân lần nào a.
Bên kia Phương Hàn Tuyết, trong lòng cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, đây cũng là lần đầu nàng đề nghị nắm tay với một nam tử.
Sau một hồi Phương Hàn Tuyết thấy Dương Hàn không nói gì, khi nàng định thu tay về.
Thì Dương Hàn đã bắt lấy tay mình, khiến Phương Hàn Tuyết trong lòng khẽ rung lên.
Hai người cứ đứng đó ngây người hồi lâu, không ai nói gì trên mặt cả hai đều là đỏ bừng.
Dương Hàn giọng nói có chút lúng túng vang lên.
“ Chúng ta tiếp tục đi a!”
Phương Hàn Tuyết bên kia cũng không nói gì khẽ gật đầu, sau đó nàng quay người lại, tay thì đang nắm lấy tay Dương Hàn kéo đi.
Dương Hàn cũng bắt đầu bình phục lại tâm tình, nhìn xuống tay mình đang nắm tay Phương Hàn Tuyết.
Đây là tay nữ nhân sao, thật mềm!
Mà hình như do thể chất của Phương Hàn Tuyết, nên tay có chút lạnh!
Trong mê vụ hai người cứ tiếp tục đi theo chỉ dẫn của ngọc châu, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, càng đi vào sau bên trong mê vụ cũng bắt đầu mờ đi không ít, cho đến trước một tế đàn hai người bọn hắn mới dừng lại bước chân.
Tại trung tâm tế đàn đang cắm một thanh kiếm dài hơn một mét, lưỡi kiếm vô cùng bóng loáng, khí tức phát ra cực kỳ cường đại, ở trên chui kiếm có một cái lỗ tròn có kích thước vừa với viên châu Phương Hàn Tuyết cầm trên tay.
Phương Hàn Tuyết quay người lại nhìn Dương Hàn rồi đưa viên châu ra.
“Dương Hàn, ngươi chỉ cần cầm viên châu này bỏ vào cái lỗ trên chui kiếm là được”
Dương Hàn nghe vậy cũng lấy lại bình tĩnh, lúc mới thấy thanh kiếm này, trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, khi cảm nhận được khí tức của thanh kiếm phát ra.
Thật cường đại, thật lạnh lẽo, thật đáng sợ!
Dương Hàn liền đưa tay ra cầm lấy viên châu, nhưng khi hắn vừa bước ra một bước, thì giọng nói có chút ngượng ngùng của Phương Hàn Tuyết bên cạnh vang lên.
“ Dương Hàn ngươi định nắm tay ta tới chừng nào đây?”
Thoại âm của Phương Hàn Tuyết vừa rơi xuống, Dương Hàn liền là lộ ra vẻ lúng túng, vội vàng thả tay Phương Hàn Tuyết ra.
“ Xin lỗi a, tại ta quên mất.”
Phương Hàn Tuyết trên mặt cũng có chút đỏ, cũng không nói gì.
Dương Hàn ngượng ngùng một lúc, rồi mới quay người đi đến chỗ thanh kiếm.
Đứng đối diện với thanh kiếm này, Dương Hàn càng là cảm nhận được khí tức kinh khủng phát ra từ thanh kiếm, khiến hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cũng mang theo một chút kích động, dù sao cũng là một kiện đế binh ở trước mặt.
Dương Hàn trong tay cầm viên châu đưa vào cái lỗ bên trên chui kiếm.
Khi viên châu được gắn vào chui kiếm, thì sau một khắc một cổ uy áp đại đế cực kỳ khủng bố từ trong thanh kiếm lan tràn ra, không gian đều tựa như bị bóp méo, bị áp bách chấn động không ngừng, vô số sương trắng rung động nổ tung.
Dương Hàn trên mặt không khỏi biến sắc, một cổ lực lượng khủng bố áp bách không gì sánh được đè xuống người, cả người hắn liền không thể đứng vững, trực tiếp bị đè quỳ rạp xuống tế đàn, trong miệng thì phun ra một ngụm máu tươi.
Bên kia Phương Hàn Tuyết tình trạng cũng không khác gì Dương Hàn, bị cổ khí tức khủng bố này cho đè quỳ rạp xuống mặt đất.
Bên trong thanh kiếm bắt đầu truyền ra một thanh âm vô cùng hưng phấn cười ha ha.
“ Hơn một nghìn vạn năm, cuối cùng ta cũng có thể trở lại.”
Từ trong Thanh kiếm bắt đầu thoát ra một làn khói trắng, dần dần hội tụ lại, sau đó ngưng thực ra một hư ảnh mơ hồ của một lão già, trên thân khoát đạo bào.
Hư ảnh lão già trên không nhìn xuống hai người đang quỳ trên mặt đất, sau đó liếc mắt nhìn về hướng người Dương Hàn trầm giọng nói.
“ Tiểu tử, thể chất của ngươi thật kì lạ và cũng rất mạnh a, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy thể chất này”
“Tu vi chỉ là nguyên đan cảnh tam trọng, mà lại bộc phát ra khí tức của thần tàng cảnh nhất trọng, đúng là một thể chất đáng sợ”
Trong mắt hư ảnh lão già bắt đầu lộ ra vẻ tham lam, tiếp tục nói.
“Nếu ngươi là người đã tìm lại được phần còn thiếu cho kiện đế binh của ta, thì ta sẽ cho ngươi một ân huệ”
“ Ta sẽ sử dụng cơ thể ngươi để bước l·ên đ·ỉnh phong của thế giới này”
Dương Hàn nghe xong sắc mặt càng là kinh hãi, trái tim không khỏi kịch liệt chấn động.
Như vậy có thể nói lão già này là muốn đoạt xá hắn!