Chương 13: Dương Phong khiêu chiến Phương Hàn Tuyết
Dương Hàn trong tương lai sẽ là người đầu tiên trong hàn nghìn vạn năm qua, vượt qua được chín mươi chín đạo diệt thế lôi kiếp, từ chuẩn đế cảnh đỉnh phong bước chân vào đại đế cảnh.
Phải biết cách đây hàn nghìn vạn năm trước người đột phá đại đế sẽ không thể xuất hiện diệt thế lôi kiếp.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì khiến thiên đạo nổi giận, nên tạo ra gông cuồng xiềng xích cho thế giới này.
Khi có kẻ đột phá đại đế cảnh thì sẽ phải gánh chịu chín mươi chín đạo diệt thế lôi kiếp, tất cả đều có uy lực một kích toàn lực của đại đế đỉnh phong.
Một vị chuẩn đế đỉnh phong vừa bước vào đại đế, phải gánh chịu một kích toàn lực của đại đế đỉnh phong là kết cục tất c·hết.
Vì vậy trong hàn nghìn vạn năm sau có hơn mấy trăm vị đại đế vẫn lạc, tuy chỉ mới bước vào đại đế, nhưng vẫn là đại đế.
Mấy vị đột phá đại đế mà còn sống đến hiện tại là mấy lão gia hỏa âm thầm đột phá, sau đó liền trốn vào cấm khu, hoặc như mấy lão tổ của các gia tộc lớn và các tông môn, đều lẫn trốn vào tiểu thế giới hoặc sử dụng pháp bảo để tránh Thiên Đạo ý chí dò xét.
Nên Dương Hàn có thể xem là vô địch ở Huyền Vũ giới lúc đó, không những có thể gánh chịu chín mươi chín đạo diệt thế lôi kiếp, mà trong người còn sở hữu chí tôn cốt, cũng có thể nói Dương Hàn là vị đại đế mạnh nhất trong lịch sử Huyền Vũ giới.
Tuy Dương Hàn lúc đó rất mạnh, nhưng cũng phải vẫn lạc ở kiếp nạn trong tương lai.
Nghĩ đến đây, Phương Hàn Tuyết trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ kiên định, kiếp trước nàng chỉ có tu vi chuẩn đế cảnh, tuy cũng có thể xem là cường giả, nhưng trong kiếp nạn đó chuẩn đế cảnh cũng chỉ là con kiến hôi.
Nhưng kiếp này thì khác, nhờ vào kí ức của tương lai, nàng nhất định có thể bước chân vào đại đế cảnh!
Không, phải mạnh hơn cả đại đế, mới có cơ hội chống lại đại kiếp đó trong tương lai!
Đi một lúc, Dương Hàn thấy được Dương Phong hai tay đang khoanh lại, đứng dưới gốc cây nhắm mắt dưỡng thần.
Phát giác Dương Hàn tới, Dương Phong liền mở hai mắt ra, trong mắt rực lên hoả diễm, lộ ra chiến ý nhìn về phía Phương Hàn Tuyết phía sau Dương Hàn.
“ Phương tiểu thư không biết có nhã hứng cùng ta luận bàn sao?”
Phương Hàn Tuyết liếc mắt nhìn về Dương Phong, sắc mặt trở lại vẻ lạnh lùng như trước, trước đây Dương Phong cũng đã từng khiêu chiến với nàng vài lần.
Nhưng đều b·ị đ·ánh bại, hắn là một kẻ rất cố chấp và kiêu ngạo, tuy thất bại nhiều lần, mà vẫn luôn muốn khiêu chiến với kẻ mạnh hơn mình.
Nhưng nàng cũng không thể không công nhận, Dương Phong có thiên phú rất mạnh, mỗi lần hắn thất bại, lần sau đều sẽ mạnh lên rất nhiều, trong tương lai sức mạnh của hắn còn vượt qua cả nàng.
Dương Hàn nghe Dương Phong muốn khiêu chiến với Phương Hàn Tuyết, trên mặt hắn lộ ra vẻ hứng thú.
Trước đây hắn cũng nghe nói Dương Phong đã khiêu chiến Phương Hàn Tuyết rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều thua, làm hắn rất tò mò về thực lực của cô.
Dương Hàn thần sắc lộ ra vẻ hứng thú nhìn lại phía sau Phương Hàn Tuyết.
Phương Hàn Tuyết định từ chối, nhưng khi thấy hai mắt Dương Hàn lộ ra vẻ hứng thú, nàng nuốt lại lời định nói, đôi môi đỏ mọng khẽ cười.
Dương Hàn thấy vậy liền lập tức quay đầu đi, tuy hắn đã thấy tuyệt mỹ gương mặt của cô cũng không ít.
Nhưng nhìn gần như vậy hắn cũng không miễn nhiễm được a!
Thấy Dương Hàn quay đầu đi, nàng khẽ thu lại nụ cười nhìn về phía Dương Phong.
“ Được!!”
Diễn Võ Trường.
Tại vô số thiên kiêu Dương gia phía dưới, bọn hắn khi nghe Đại thiếu gia Dương Phong muốn khiêu chiến với tiểu thư Phương gia, thì liền tụ tập lại đây xem náo nhiệt.
Trên lôi đài đứng hai thân ảnh là Dương Phong và Phương Hàn Tuyết.
Bên dưới đám thiên kiêu đứng cùng một chỗ bàn luận xôn xao.
“ Thật đẹp, ta đã thấy tiên nữ a!”
Đám thiên kiêu như bị hút hồn, cứ đứng ngây ngốc một chỗ.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm trong đám thiên kiêu vang lên, mới đem bọn hắn trở lại thực tại.
“ Ta nghe nói đại thiếu gia đã khiêu chiến Phương tiểu thư nhiều lần nhưng vẫn thua a!”
“ Không cần lo, ta tin lần này Đại thiếu gia sẽ thắng!”
“ Không sai, đại thiếu gia giờ đã đột phá đến Tử Phủ Cảnh lục trọng a!”
Nghe vậy chúng thiên kiêu xôn xao nhìn lại.
“ Thật sao?”
“ Tin chuẩn không thể sai, cách đây mấy ngày trước khi ta đến trước động phủ tu luyện của Đại thiếu gia, thì cảm nhận được khí tức đột phá !”
Nghe xong lời xác nhận, bọn hắn trên mặt đều lộ ra phấn khích, Dương Phong là thiên kiêu mạnh nhất hiện tại của Dương gia, cũng là bộ mặt của của gia tộc, nếu Dương Phong càng mạnh, thì bọn hắn càn kiêu ngạo, khi tranh dành cơ duyên với các thế lực khác cũng sẽ dễ dàng hơn.
“ Đại thiếu gia cố lên, đánh bại nàng!”
Bên dưới đám thiên kiêu đều kinh hô, mà bọn hắn cũng quên là tu vi của Phương Hàn Tuyết đã là Từ phủ cảnh Thất Trọng.
Dương Hàn thấy đám thiên kiêu như vậy cũng không nói gì, hắn cứ lặng yên một góc, mà đám thiên kiêu cũng không ai để ý đến hắn, tất cả sự chú ý đều dồn về phía hai người trên lôi đài.
Trên lôi đài Dương Phong trong hai con ngươi ngọn lửa chiến ý cháy hừng hực, hắn lấy ra một cây thương đỏ thẳm, trên thân thương hoa văn uốn lượn như vảy rồng vô cùng tinh xảo.
Khi thương vừa ra không khí quanh người Dương Phong, bắt đầu nóng lên, chúng thiên kiêu bên dưới cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“ Đó là hoả long thương của đại thiếu gia, Binh khí cấp thiên a!”
“ Khí thức vẫn nóng bỏng như vậy.”
Đây không phải là lần đầu bọn hắn thấy hoả long thương nên cũng không kinh ngạc.
Trên lôi đài Dương Phong khoé miệng nhếch lên, trên mặt lộ ra chiến ý nhìn về phía Phương Hàn Tuyết.
“ Mời..!”
Bên kia, Phương Hàn Tuyết thấy vậy trên mặt vẫn không mấy biến hóa, lấy ra một thanh kiếm có màu trắng bạc, bề mặt trơn bóng, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, làm đám thiên kiêu đều rùng mình.
Khí tức một nóng một lạnh giao phong ở giữa, khiến đám thiên kiêu bên dưới đều cảm nhận được cơ thể bên nóng bên lạnh bất thường.
Trên lôi đài.
Quanh thân Dương Phong linh khí sôi trào, một cổ hoả diễm thô bạo tỏa ra không ngừng!
Áo bào đen phồng lên, chấn động trong lúc đó, toàn thân khí tức như đại triều giống như sôi sùng sục, toàn thân được bao quanh bởi hoả diễm.
Dương Phong một chân đạp xuống, thoáng chốc mặt đất dưới chân hắn cùng nhau sụp đổ xuống dưới.
Dương Phong hai tay nắm chặt lấy thân thương, hoả diễm cuồn cuộn đều hội tụ tại trường thương ở bên trong, không khí đều tựa như trong nháy mắt bị đun sôi, bóp méo mơ hồ, hai tròng mắt hoả diễm chợt lóe, tiếp theo hóa thành một đạo hỏa quang hướng phía Phương Hàn Tuyết mà đi.
Phương Hàn Tuyết thấy vậy trong lòng hơi hơi nhảy lên, vô số hàn khí hung hãn tràn ra, nâng lên kiếm tất cả hàn khí hội tụ lại.
Dưới mặt đất quanh nàng bắt đầu đống băng, không khí xung quanh cũng không ngừng kết lại thành băng tinh ở không trung, một tay nắm chặt lấy thanh kiếm, hai con ngươi xanh thẳm như băng tinh, tóc trắng như thác nước tung bay, quanh người hàn khí bao phủ, hóa thành một đạo hàn quang hướng Dương Phong phóng đi.
Hai đầu mũi thương cùng mũi kiếm v·a c·hạm, thoáng chốc hai luồn khủng bố hàn khí cùng hoả khí không ngừng lan tràn ra khắp Diễn Võ Trường, khiến cho nơi này hóa thành một nửa thì hoả diễm cuồn cuộn, còn một nửa thì băng tuyết lạnh lẽo, âm u.
Đám thiên kiêu bên dưới cũng không chịu được hai luồn khí tức kinh khủng này, nhao nhao bay lên không, tránh xa nơi này hơn mười trượng phạm vi.
Dương Hàn cũng không thể gánh chịu được hai luồn khí tức này, nên cũng bay theo đám thiên kiêu, hắn tâm tư thật lâu không cách nào bình tĩnh.