Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 133: Tối Cường Hồn Thuật! Đãng Ma Kiếp Viêm Trảm Thiên Thuật.



Hồn Viêm giữa trán Mộng Thiên Nguyệt không ngừng phập phùng cháy, lúc này từ trong tay nàng bỗng một luồng linh khí tập trung về một điểm hóa thành một thanh trường kiếm, nắm chặt thanh kiếm nàng lướt về phía lão quỷ, lão ta giật mình thì thấy nàng phía sau hắn chuẩn bị chém hắn, nhưng giác quan lão ta nhanh nhạy một chút nhanh chóng tránh kịp thối lui vài bước, Mộng Thiên Nguyệt cũng không vì vậy mà dừng lại miệng lẩm nhẩm các câu chư thuật gì đó, lập tức xuất hiện thêm năm thanh kiếm tương tự như thanh kiếm trên tay nàng, kiếm khí vừa hình thành nàng ra chỉ tay về phía lão quỷ thì lập tức cả năm thanh cùng thanh kiếm trên tay nàng thoát ly khỏi tay nàng lao nhanh về phía lão quỷ kia, những thanh kiếm này do linh hồn kết hợp cùng linh khí của thiên địa hiện hóa mà thành nên cả năm thanh không chỉ gây sát thương về thể xác còn gây sát thương cho linh hồn, lão quỷ không biết điều này ỷ vào thân thể cường hãn của bản thân mặc cho kiếm khí chém qua nhưng không ngờ một điều là khi bị một kiếm chém qua hắn mặc không bị tổn thương thể xác gì nghiêm trọng nhưng linh hồn hắn thì không như vậy, cứ một thanh kiếm đâm vào khiến hắn đau tận linh hồn, hắn gào thét trong đau đớn, Thiên Nguyệt thấy như vậy nghĩ thầm :" Xem ra công kích linh hồn vẫn còn có tác dụng với hắn, nếu vậy thì phải nhanh lên..." nói đoạn, nàng khẽ dùng răng cắn nhẹ môi mình khiến máu chảy ra, nàng liền dùng ngón cái tay phải sau đó quẹt một đường trong lòng bàn tay trái, hai tay không ngừng tạo ra các thủ ấn khác nhau, kết thúc các ngón tay hai bàn tay đan xen nhau, nàng hô to:" Lấy máu ta làm dẫn, hồn ta làm kiếm, hóa thân thiên địa... Vô Tướng Hồn Quyết! Tối cường mật thuật... Đãng Ma Kiếp Viêm Trảm Thiên Thuật!!!"

Lập tức dứt lời, Hồn Viêm đang lập lòe nhẹ nhàng bỗng cháy mãnh liệt ra tứ phía từ phía trên đỉnh đầu nàng hồn hỏa bắt đầu tụ lại một điểm tạo thành một khối cầu nhỏ cỡ quả bóng bàn từ từ hóa to biến dạng thành một thanh cột lửa dài hơn chục mét hình một thanh kiếm, lúc này Lâm Thần cũng dần hồi phục lại sức mạnh, bỗng ngước nhìn về phía Mộng Thiên Nguyệt thất kinh thốt:" Đây là... Đãng Ma Kiếp Viêm Trảm Thiên Thuật ! Thiên Nguyệt không được...."

Tiếng thét của Lâm Thần đã quá muộn, hỏa kiếm đã hình thành, Thiên Nguyệt cảm thấy trong người dường như bị một thứ gì đó không ngừng hút cạn sinh lực của bản thân, cắn răng chịu đau nàng giơ tay hướng lên trời, hỏa kiếm đang nằm ngang bỗng nhận hiệu lệnh bỗng dựng đứng lên tiếp đó nàng hạ tay chỉ về phía lão quỷ, hỏa kiếp từ từ bổ xuống, kèm theo tốc độ bổ xuống chậm rãi của hỏa kiếm mà không khí xung quanh như bị thiêu đốt, bầu trời như bị chém làm đôi.

Lão quỷ mắt thấy sự uy hiếp của hỏa kiếm, hai mặt ngưng thần, hai tay chắp lại miệng lẩm nhẩm một loại cổ ngũ nào đó, chỉ thấy theo tiếng âm phát ra cả người hắn chạy dọc những kí tự lúc nhúc như những con nòng nọc chạy khắp người, bây giờ toàn thân hắn phủ đầy kí tự kì quái, ngước mặt khẽ nỡ một nụ cười nhìn về phía hỏa kiếm đang từ từ giáng xuống người hắn, lão hét to rồi nhảy lên tung một quyền hướng về hỏa kiếm, hai đòn thế va chạm nhau tạo thành một vụ nổ kinh thiên, Lâm Thần đứng gần đó vội dùng Dạ Nguyệt Kiếm cắm chặt dưới đất sự bị cơn bão tạo ra từ vụ nổ đánh bay...

Một lúc sau, bụi cát bay tán ra hỏa kiếm của Mộng Thiên Nguyệt bị lão quỷ đánh vỡ tan nhưng để làm điều đó lão quỷ cũng phải trả một cái giá khá đắng đó là cánh tay của hắn bị hỏa kiếm chém đứt đồng thời tại vết chém có một ngọn lửa màu vàng tím không ngừng thiêu đốt xung quanh, hắn đau đớn nằm bất động trên đất, còn về phía Mộng Thiên Nguyệt, hỏa kiếm bị đánh tan vỡ khiến cho thần hồn của nàng bị thương nghiêm trọng, lúc nàng sắp ngất đi Lâm Thần đã chạy kịp tới đỡ nàng, ánh mắt đau xot mà nhìn nàng:" Tại sao lại sử dụng nó ??? Nàng quên mất cái giá phải trả rồi sao ???"

Mộng Thiên Nguyệt thấy ánh mắt đầy sự lo lắng của Lâm Thần, chỉ thều thao nói đứt đoạn, gượng cười nói:" Ta chỉ muốn... tranh thủ... một chút thời gian... cho ngươi... thôi...hự" bỗng nàng ho ra phúng máu...

Lâm Thần hoảng hốt vội nói:" Đắc tội..." sau đó hắn điểm các huyệt đạo trên người Thiên Nguyệt động tác cực kì nhanh nhẹn và lưu loát, sau đó từ trong túi trưc vật hắn lấy ra một viên đan dược kề miệng nàng mà nói:" Đây là Thanh Tâm Đan, tạm thời có thể giúp nàng bù đắp hồn lực bị hao tổn, còn lại hãy để cho ta!?"

Tuy không biết công dụng thật sự của viên đan dược kia nhưng nàng tin tưởng Lâm Thân, không do dự mà mở miệng ra cho hắn đút thuốc vào miệng nàng, thuốc vừa vào miệng liền tan ra hóa thành một luồng khí thẩm thấu khắp cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, sau đó hắn dìu nàng tới một mõm đá gần đó để nàng dựa vào đó, khẽ mĩm cười xoa đầu Thiên Nguyệt một cái rồi quay lưng đi, hai mắt tràn đầy sát khí, đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh hắn động sát tâm.

Lại nói, [Đãng Ma Kiếp Viêm Trảm Thiên Thuật] là một trong những hồn thuật tối cường được ghi chép bên trong [Vô Tướng Hồn Quyết] do một vị tôn giả đã từng thành công ngưng tụ ra [Hồn Viêm] tại thượng giới sáng tạo, bí thuật này lấy [Hồn Viêm] làm căn cơ lấy linh hồn cùng huyết tinh trong cơ thể câu thông cùng thiên địa chi lực ngưng tụ ra một thanh kiếm có thể chém thế gian vạn vật, nhưng vì sự cường đại của nó nên cái giá phải trả rất cao, bên cạnh không ngừng bào mòn hồn lực nó còn hấp thu cả sinh mệnh lực để tạo thành sức mạnh, đồng thời cũng tạo nên gánh nặng cho cơ thể, nhận ra điểm khiếm khuyết đó mà vị tôn gải đó tốn hàng ngàn năm dùng mọi phương pháp cuối cùng sáng tạo ra một bí thuật bổ trợ cho [Đãng Ma Kiếp Viêm Trảm Thiên Thuật], cùng với sự hoàn thiện của bí thuật mà năm đó trong cơn tức giận vị tôn giả kia đã dùng kiếm chiêu này phá hủy một tiểu vi diện có hàng trăm hành tinh dân cư trong đó không còn một sự sông nào còn sót lại. Lúc này Thiên Nguyệt chỉ vừa mới ngưng tụ ra [Hồn Viêm] mà vội sử dụng [Đãng Ma Kiếp Viêm Trảm Thiên Thuật] nên bị sự cắn trả may mà bí thuật này vẫn chưa kịp hoàn thiện nếu không hậu quả khó lường.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.