Khoảng cách thời gian bắt đầu phát sóng trực tiếp còn có một giờ, Quý Khinh Ngôn thu dọn chút đồ đơn giản, liền bắt đầu tìm kiếm nhẫn trữ vật của cậu.
Nếu nhớ không lầm, bên trong nhẫn hẳn là có không ít đồ chơi và quần áo cho ấu tể, cậu đã từng chuẩn bị một đống lớn, đáng tiếc mấy thứ này không xài tới, mấy đứa nhóc con cũng đã trưởng thành.
Hiện tại đúng lúc cần dùng tới.
Nhẫn trữ vật có rất nhiều đồ, Quý Khinh Ngôn mất một lúc để phân loại những món đồ cho ấu tể rồi đặt chúng ở không gian ngoài cùng của nhẫn.
7 giờ 45 phút, phi thuyền đến tinh cầu Gar.
Tinh cầu Gar là một hành tinh có kinh tế nghèo nàn lạc hậu, tinh cầu bị khai phá diện tích không lớn, trạm không gian chỉ có một, thoạt nhìn rất lâu năm cũ nát.
Bốn chủ bá tham gia chương trình không ở cùng một tinh cầu, lái phi thuyền của họ không giống nhau, bởi vậy tổ chương trình an bài vài vị chủ bá ở viện dưỡng dục tập hợp.
Nói là tổ chương trình, kỳ thật chỉ có mấy đài phát sóng trực tiếp đi theo nhóm chủ bá nhóm tới viện dưỡng dục Gar mà thôi, ngay cả một quản gia robot thông minh đều không có.
Chương trình cho rằng, chỉ có như vậy mới có thể làm khán giả hiểu biết về viện dưỡng dục một cách chân thật nhất.
Quý Khinh Ngôn ở trạm không gian gần mười phút, cuối cùng trước khi bắt đầu phát sóng trực tiếp thì cậu cũng tìm được một chiếc bay có thể miễn cưỡng sử dụng.
Này hẳn là chính phủ mỗi năm giúp đỡ cấp nghèo khó tinh vật tư chi nhất, nhưng thực hiển nhiên, này chiếc xe bị bảo dưỡng đến cũng không tốt, kim loại ngoại tầng đã sinh rỉ sắt, mở cửa xe thời điểm còn có kẽo kẹt kẽo kẹt thanh âm.
Đáng mừng chính là, hệ thống điều khiển tự động bên trong xe còn có thể sử dụng, Quý Khinh Ngôn nhập địa chỉ vào hệ thống, khoảng cách thời gian bắt đầu phát sóng trực tiếp cũng chỉ dư lại không đến nửa phút.
Quý Khinh Ngôn trước tiên tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, máy quay phát sóng trực tiếp tự động lựa chọn góc độ thích hợp, bay lỡ lững trước mặt Quý Khinh Ngôn.
Đúng 8 giờ, phát sóng trực tiếp bắt đầu.
-
Ba tháng trước, nhóm cư dân mạng trên Tinh Võng liền bắt đầu quan tâm đến tin tức của《 Thiên Sứ Bụi Bặm 》.
Ngành phát sóng trực tiếp vừa mới phát triển không lâu, nhóm cư dân mạng đối với phương thức giải trí mới cực kỳ hào hứng, các công ty giải trí lớn cũng nhanh chóng đuổi kịp trào lưu, sôi nổi mở rộng hứng phát triển lĩnh vực phát sóng trực tiếp.
Hiện giờ trên bảng xếp hạng phát sóng trực tiếp, mỹ thực, trang sức, trò chơi, cơ giáp và các loại hình khác cấm cờ đi trước. Những loại hình này có số lượng người xem nhiều nhất, người xem phát sóng trực tiếp cũng trở nên sinh động.
Chủ đề phát sóng của《 Thiên sứ 》 lại là ‘ nuôi dưỡng trẻ con ’ còn không lọt nổi top 100.
Từ khi tuyên truyền tới nay, khán giả đối với chương trình này cũng không xem trọng, tuy rằng chủ đề phát sóng trực tiếp chủ đề tương đối mới mẻ độc đáo còn mang tính từ thiện, nhưng ở suy nghĩ quan niệm của dân chúng, chăm sóc ấu tể cũng không phải chuyện thú vị gì.
Cuộc sống sinh hoạt ở thời địa tinh tế làm mỗi một công dân lao động đều cảm thấy áp lực, nếu cócông cái đại đa số gia trưởng đều lựa chọn thuê người chăm sóc, hoặc là mua sắm một robot bảo mẫu, giúp bọn họ nghỉ ngơi được phần nào.
Ở trong nhận thức chung của mọi người, ấu tể ầm ĩ, phiền toái, rất ít có người nguyện ý hy sinh vốn thời gian thưa thớt nghỉ ngơi của bản thân, mà đi chăm sóc ấu tể.
Cho nên theo lý mà nói, phát sóng trực tiếp chăm sóc trẻ con không chỉ không cho bọn họ mang đến sự vui vẻ, thậm chí có khả năng làm cho bọn họ cảm thấy càng thêm mệt tâm.
Rất nhiều người đều cho rằng người lập ra kế hoạch tiết mục, khẳng định vừa mới bước vào xã hội, còn chưa gặp sóng gió cuộc đời.
Thậm chí có người tuyên bố, dù trực tiếp quyên tiền cho viện dưỡng dục, cũng sẽ không vào phòng phát sóng trực tiếp xem dù chỉ một phút.
Đại đa số mọi người đều không xem trọng chương trình như vậy, chẳng sợ trong vị chủ bá có vị ảnh hậu nổi tiếng một thời Hoa Tả, còn có hai vị chủ bá có chút danh tiếng tiểu, nhiệt độ của chương trình vẫn như cũ cũng không thể xào nóng lên.
Mọi người ở thời đại thức ăn nhanh chỉ theo đuổi hiệu suất, Nếu có chủ bá rời đi lĩnh yêu thích của họ, bọn họ cũng sẽ tìm một chủ bá mới thay thế, mà cũng không tiêu phí thời gian tinh lực theo chủ bá mãi, đi tìm hiểu một lĩnh vực mà mình không yêu thích.
Cư dân mạng chờ đợi chương trình chỉ có ít ỏi mấy nghìn người, trong đó còn có không ít fans lâu năm của ảnh hậu Hoa Tạ nhớ tình cũ.
Lục Nguyệt chính là một trong số đó.
Trước khi bắt đầu phát sóng trực tiếp một phút, màn hình máy tính của Lục Nguyệt dừng ở phòng chờ phát sóng trực tiếp, nơi đó có bốn thông đạo liên tiếp, một cái là ảnh hậu Hoa Tả, hai chủ bá chút danh tiếng, cùng với một người mà Lục Nguyệt chưa từng nghe nói qua, tên là Quý Khinh Ngôn.
Mỗi cái phòng phát sóng trực tiếp thông đạo đều có thiết bị bìa mặt của chủ bá, thiết bị Hoa Tả cùng với hai chủ bá đều là ảnh mình chụp, chỉ có bìa mặt của vị Quý Khinh Ngôn kia, là một bàn tay.
Một màu da trắng nõn, mơ hồ trình độ lại có thể so với mosaic.
Rõ ràng là do chủ bá vội vàng tự chụp.
Có lẽ là chủ bá tân nhân, nên phòng phát sóng trực tiếp không có thiết bị bìa mặt, Lục Nguyệt nghĩ vậy.
Lục Nguyệt còn học đại học, nhưng là cô có một đứa em trai, hiện năm 6 tuổi đúng là thời điểm nghịch ngợm, đã từng vui sướng khi có thời gian nghỉ về nhà, từ sau khi em trai xuất hiện, liền biến thành ngày nạn Lục Nguyệt.
Bởi vì em trai cô thật sự là —— Quá! Nghịch! Ngợm!!
Đã chịu ảnh hưởng của em trai, Lục Nguyệt cũng không thích ấu tể, đối với chương trình 《 Thiên sứ 》 này không có hứng thú, nhưng cô thật sự rất thích Hoa Tả.
Cô là vì Hoa Tả mà tới.
Đã đến giờ phát sóng trực tiếp, Lục Nguyệt tiến vào phòng phát sóng, trên máy tính xuất hiện bóng người làm cô bất ngờ.
Đó là một thanh niên tóc bạc khoảng 20 tuổi, cậu ngồi trong chiếc xe bay cũ nát, vết bẩn trên ghê xe và trường bào trắng của thanh niên đối lập với nhau.
Lục Nguyệt thấy, thanh niên vô tình xõa tóc một bên tai, trông cậu hoàn mỹ dường như không có khuyết điểm nào bại lộ ở trước màn ảnh.
“Chào mọi người, tui là chủ bá Quý Khinh Ngôn.” Cô nghe thấy giọng nói trong trẻo của thanh niên phát ra từ máy tính, giống như bị gió mát thổi vang chuông, leng keng gõ vang bên tai cô.
Thanh niên trên màn ảnh khóe môi mang theo nụ cười, con ngươi màu lục cách màn hình phảng phất có thể đánh thẳng vào nhân tâm, làm tinh thần chấn động.
Lục Nguyệt hút một ngụm khí lạnh.
Cô vô sai phòng phát sóng trực tiếp! Cô nghĩ, đây tuyệt đối không phải phòng phát sóng trực tiếp của ảnh hậu Hoa Tạ, giới tính đều không khớp!
Nhưng người hướng về phía Hoa ảnh hậu mà tới Lục Nguyệt, hiện tại hoàn toàn không muốn rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp. Cô sờ lồng ngực đang đập thình thịch, không một tiếng động mà trong lòng hò hét:
Mama!!!
Có! Người! Câu! Dẫn! Con!!!
-
Phòng phát sóng trực tiếp không có nhiều người, không đến nổi mười người, trong đó một người máy quản lý phòng phát sóng trực tiếp.
Quý Khinh Ngôn đối với việc này cũng không ngoài ý muốn, ba vị chủ bá nhất định đều có fans, hơn nữa trước đó chương trình có làm tuyên truyền, chỉ có mỗi mình cậu là đột nhiên xuất hiện.
Nói là nhảy dù cũng không quá đáng.
“Hoan nghênh các vị vào 《 Thiên Sứ Bụi Bặm》.” Quý Khinh Ngôn nói, “Tui hiện tại mới vừa xuống phi thuyền, đang trên đường đến viện dưỡng dục Gar.”
Phòng phát sóng trực tiếp không có người đáp lại, Quý Khinh Ngôn chỉ về hướng đường phố ngoài xe bay, máy quay đi theo động tác chỉ của cậu, đưa màn ảnh nhắm ngay cửa sổ xe trong suốt.
Cảnh tượng ngoài xe được chiếu rõ trên máy tính, đường phố tinh cầu Gar rất hẹp, mặt đường cũng không bằng phẳng, thậm chí có hư hại, ven đường ngẫu nhiên cũng có thể thấy một ít rác rưởi bẩn thỉu.
Toàn bộ đường phố thoạt nhìn tối tăm, ngay cả người đi đường ngang qua trên người đều mang theo một cổ tử khí cảm giác trầm tĩnh.
“Chắc mọi người đã biết trước tinh cầu Gar là một nơi nghèo khó, điều kiện tương đối lạc hậu.” giọng nói Quý Khinh Ngôn đều đều, “Nói thật, nếu hôm nay vận khí tui xui xẻo, có lẽ phải bị bắt đi bộ từ trạm không gian đến viện dưỡng dục.”
Cậu nửa giỡn nửa oán giận nói: “Xe bay nơi này thật sự quá —— khó tìm!”
Phát sóng hai phút, phòng phát sóng trực tiếp nội rốt cuộc xuất hiện điều thứ nhất làn đạn.
Một từ ‘ cam ’ kéo bảy tám cái dấu chấm than từ máy tính xẹt qua, Quý Khinh Ngôn xem mà sửng sốt.
【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Cam! 】
【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Chủ bá là người thật sao?! 】
Quý Khinh Ngôn chớp chớp mắt: “Đương nhiên là người thật, tui là chủ bá tân nhân, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Phòng phát sóng trực tiếp nội thoáng chốc nổ tung nồi.
【 Người hâm mộ thực lực: Người thật? Thế nhưng không phải quang não hợp thành sao??? 】
【 Một ngày tám chén nước: Tui còn tưởng rằng là công ty cơ giáp nào mới nghiên cứu phát minh ra người máy thông minh chứ……】
【 Trứng xào cà chua chỉ ăn trứng: Thẳng! Tiếp! Xem! Ngốc! Tui!! Ly nước đều rớt!!! 】*
……
【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Quần áo trên người chủ bá rất quen mắt, là của Ngôn lão sư thiết kế sao? 】
【 Đệ nhất soái ca vũ trụ: Chủ bá cũng thích Ngôn lão sư sao? 】
【 Người hâm mộ thực lực: Thích Ngôn lão sư chúng ta chính là bạn tốt!!! 】
Từng làn đạn từ máy tính xẹt qua, phòng phát sóng trực tiếp lúc đầu im phăng phắt lập tức có chút nhân khí.
Dưới sự dẫn dắt của Nguyệt Lượng Viên Viên, phòng phát sóng trực tiếp có nhiều người phụ họa, nói cách khác vị ‘ Ngôn lão sư ’ này hẳn là một nhân vật rất nổi tiếng.
666 rất nhanh liền đưa kết quả tìm thấy truyền vào đầu Quý Khinh Ngôn.
【 Tìm kiếm: Ngôn lão
Họ tên thật: Không biết
Giới tính: Không biết
Ngày sinh: Không biết
Chủng tộc: Không biết
Hôn nhân: Không biết……
Sự tích cuộc đời: Hơn 5000 năm trước, năm thời kỳ chiến loạn, Ngôn lão sư nhận nuôi bốn ấu tể, cũng nuôi nấng bọn họ lớn lên, sau này mấy ấu tể lục tục từng người bước lên thống lĩnh chủng tộc chi vị …… Chúng ta không biết Ngôn lão sư mục đích thu nhận ấu tể là gì, nhưng không hề nghi ngờ, Ngôn lão sư vì kết thúc năm đại chiến tranh chủng tộc mà cống hiến hết mình……
Mặt khác: Ngôn lão sư làm người điệu thấp, nội dung trên là do biên tập thăm dò các nơi thu thập được. 】
Tìm kiếm cuối cùng là một tấm hình, đó là một bức tranh chân dung, giấy vẽ cũ kỹ, hiển nhiên đã có thời gian lịch sử rất lâu, nhưng có thể nhìn ra được, người bảo quản bức tranh này rất kỹ, giấy vẽ không bị rách hay nếp gấp dù chỉ nhỏ nhất.
666: ‘ ký chủ, đây không phải……’
Nói còn chưa dứt lời nó liền im lặng.
Quý Khinh Ngôn tầm mắt dừng trên bức tranh, vẽ bối cảnh là một ao hồ nhỏ, một thân ảnh mảnh khảnh đứng bên hồ, duỗi tay hái quả trên cây, gió thổi viềng áo bào trắng, người đầu tóc dài cũng bởi vậy mà bị thổi lộn xộn.
linh khí trong tranh như ập vào trước mặt, làm người ta theo bản năng mà ngừng thở.
Duy nhất làm người khác cảm thấy tiếc nuối chính là, trong tranh không có khuôn mặt của người đó, đáng lý chỗ nên có ngũ quan, chỉ có sự trống rỗng, để lại cho người ta một không gian tưởng tượng vô hạn.
Quý Khinh Ngôn đỡ trán, không biết bản thân lộ ra biểu tình gì.
Không có ngũ quan, Quý Khinh Ngôn liếc mắt cũng nhận ra——