- Tôi không cần. Chú đi mà thương hại Hà Nghiên Nhi của chú đi. Một bông hoa không nên tôn thờ hai chủ, một con người không nên ấp ủ hai trái tim, chú không hiểu sao? Còn đơn ly hôn, chú không ký cũng được, vậy thì chú chờ mà ký giấy nhận xác của tôi đi.
Hắn đi đến bên giường, cúi xuống chăm chú nhìn cô, ánh mắt giống như đang trêu đùa cô vậy.
- Sao em không thử cầu xin tôi đi, biết đâu tôi sẽ động lòng thương xót mà khiến em được một lần sung sướng đến chết trên giường không chừng. Chẳng phải em muốn điều đó lắm mà, không phải sao?
Chát!
Sau lời nói khiêu khích của hắn là tiếng đánh chát chúa vang lên. Hắn lấy tay sờ lên gương mặt bỏng rát vì vết tát từ đôi bàn tay cắm đầy ống truyền dịch.
Giọng cô vang lên đầy uất nghẹn.
- Tống Dịch, chú có còn là con người không vậy? Đó là lời mà một con người có thể nói ra hay sao?
Ánh mắt cô đầy giận dữ nhìn về phía hắn.
Tại sao hắn lại nỡ đối xử với cô như vậy? Một người bị bệnh tim như cô mà hắn cũng không chịu buông tha hay sao?
Hắn còn độc ác hơn cả loài lang sói.
Hắn có thể lên giường với người mà mình không yêu nhưng mà xin lỗi, cô không thể.
Bởi vì khi yêu một người là muốn trao cả trái tim lẫn thể xác cho người đó. Còn nếu như hắn đã không thích, vậy thì đừng nên miễn cưỡng bản thân mới phải.
Cô không cần thân thể của hắn, cô cần trái tim hắn.
Nhưng trái tim hắn đã chết rồi, hà cớ gì hắn lại còn đày đọa trái tim cô?
Cô ngồi trên giường. Tay ôm lấy ngực trái thở dốc, một chút kích thích từ hắn như vậy cô đã không chịu nổi, tim lại đập có chút nhanh. Cảm giác đau đớn bắt đầu xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Cô yêu hắn, không sai.
Nhưng hắn không có quyền dựa vào điều đó để chà đạp lên tôn nghiêm của cô.
Hắn nhíu mày, đôi mắt hắn đen thăm thẳm, nhìn mãi cũng không thấy đáy. Hắn thâm trầm cả đời người.
Độc ác và thủ đoạn không ai bằng.
Hắn cũng chưa từng thấy thương xót cho bất cứ ai.
Nhưng hôm nay nhìn thấy bờ vai mỏng manh, trơ trọi của cô nằm trên giường hắn lại không chịu nổi.
- Em tỏ vẻ như vậy là có ý gì? Em chê chính chồng mình sao? Em càng ngày càng to gan hơn rồi đó. Tôi không phải là đang hỏi ý kiến em, tôi là đang thông báo cho em biết.
- Phải, tôi sai rồi.
- Em nên ngoan ngoãn hơn mới phải. Một đứa trẻ bị người thân bán đi như em không có tư cách để ra điều kiện với tôi đâu.
- Tống Dịch, đời này tôi chỉ làm sai duy nhất một chuyện. Đó là yêu chú nhưng bây giờ tôi lại hối hận rồi.
Ánh mắt hắn thoáng chốc hiện lên tia giận dữ, bàn tay cuộn tròn thành hình nắm đấm. Cô rất giỏi, giỏi nhất là chọc hắn tức điên lên.
Đôi mắt Tử Y đã hoen đỏ, đôi mắt ngập nước chỉ trực chờ là sẽ trào ra hết những uất nghẹn trong lòng.
- Hừ, em cứ nằm ở đây mà suy nghĩ đi. Khi nào biết mình sai ở đâu thì cầu xin tôi sẽ tha thứ cho em.
Hắn nói rồi hừ lạnh, gương mặt hắn thu về lại vẻ lạnh tanh không chút khoan nhượng.
Hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hắn không thể tiếp tục nhìn vào mắt cô. Hắn sợ trái tim mình dao động.
Cô nhìn theo bóng dáng hắn rời đi. Người đàn ông này cô theo đuổi cả nửa đời, cứ mãi chạy theo sau lưng hắn đến nổi mình mẩy toàn là vết thương, cũng chưa từng đổi lấy được một lời “yêu” từ hắn.
Bây giờ khi cô đã hạ quyết tâm muốn từ bỏ tất cả, rời xa thế giới này. Hắn lại nói với cô, hắn muốn cô phải sống.
Để làm gì chứ?
Đối với cô, sống còn đau khổ hơn là chết rất nhiều.
Cô không muốn sống khổ sở với những mảnh kí ức đã in sâu vào trong tâm hồn non dại này, cô không muốn sống mà chịu dày vò còn đau khổ hơn là cái chết giống như hắn.
...
Tống Dịch vừa rời khỏi bệnh viện liền lên xe đi đến nhà của Hà Nghiên Nhi. Hà Nghiên Nhi thấy Tống Dịch đến gặp mình thì vô cùng vui mừng, mặc kệ là cổ tay đang chảy máu cũng chạy đến ôm lấy hắn.
- Tống Dịch, em nhớ anh lắm. Sao mấy ngày nay anh không đến tìm em?
Tống Dịch nhìn đến vết thương trên tay cô ta, trực tiếp lại gần kéo cô ngồi xuống, cẩn thận quan sát vết thương.
- Em điên rồi à? Sao lại cắt cổ tay?
- Chỉ cần anh đến gặp em, có chết cũng đáng.
Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp kia, dáng vẻ cô ta khóc lóc đáng thương vì hắn lại khiến cho hắn không có cách nào làm ngơ được với cô ta. Dù sao thì anh cũng đã hứa với Bạch Chi rằng cả đời này sẽ chăm sóc cho Hà Nghiên Nhi rồi.
- Đi, để tôi sức thuốc cho em.
Hà Nghiên Nhi nhìn khuôn mặt hắn, hơi sấn tới, vuốt ve gương mặt hắn ta.
- Mấy hôm nay anh đi đâu vậy?
- Tử Y, em ấy bị bệnh. Tôi phải vào bệnh viện chăm sóc em ấy.
Nghe hắn nói đến đây, ánh mắt Hà Nghiên Nhi thoáng hiện lên một tia địch ý. Dựa vào cái gì mà con nhỏ đó lại được Tống Dịch chăm sóc, trong khi cô ta khổ sở thế này, hắn cũng chẳng mảy may quan tâm.
Nếu như Hà Nghiên Nhi không dọa chết, có phải là hắn sẽ thực sự bỏ rơi cô ta luôn không?
Sau khi sức thuốc xong, hắn đứng dậy toan rời đi nhưng Hà Nghiên Nhi đã vội đứng dậy ôm lấy hắn từ đằng sau, còn tựa một bên gương mặt xinh đẹp vào bờ vai rộng của hắn, nũng nịu nói.
- Tống Dịch, ở lại với em đêm nay được không anh?
Giọng nói ngọt ngào quyến rũ như vậy chẳng có người đàn ông nào có thể từ chối được cả.
Đêm đó, nhân lúc bảo vệ không chú ý đến, một nữ y tá đẩy cửa phòng bệnh của Tử Y bước vào. Cô ta lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của Tử Y, chỉ hận không thể dùng một dao để rạch nát nó.
- Tử Y, đáng lẽ ra tôi cũng không định làm như vậy với cô đâu, tất cả đều là do Hà Nghiên Nhi sai khiến. Oan có đầu, nợ có chủ, cô có chết oan ức thì cũng hãy đi tìm cô ta. Không liên quan gì đến tôi.
Cô ta nhìn ống kim tiêm trên tay mình, ánh mắt cực kỳ thâm độc.
Giọng nói của cô ta vừa dứt hẳn, ống tiêm được chuẩn bị sẵn đã được tiêm đầy vào ống truyền dịch của Tử Y.
Xong xuôi hết mọi việc, cô ta nhanh chóng cầm hết tất cả dụng cụ, chuẩn bị rời khỏi đó. Trước khi đi còn không quên nhìn lại Tử Y đang nằm trên giường bệnh, tay chân bắt đầu co giật.
Xem ra thuốc đã bắt đầu ngấm.
Lợi dụng sơ hở của bảo vệ ở đó, cô ta dễ dàng lẻn ra ngoài báo tin cho Hà Nghiên Nhi.
Nhân lúc Tống Dịch đang ngủ say, Hà Nghiên Nhi lẵng lặng đứng dậy nhặt lấy chiếc khăn Tống Dịch quấn trên người hôm qua, đẩy cửa đi vào trong nhà vệ sinh. Cẩn trọng quan sát Tống Dịch đang nằm trên giường, sau đó mới lấy điện thoại ra gọi.
- Sao rồi, đã tiêm thuốc cho cô ta chưa?
- Tôi đã làm theo đúng như lời cô nói. Không giết, chỉ tiêm ma túy. Số tiền cô hứa cho tôi có phải cũng nên nhanh chóng chuyển qua không?
- Tiền tôi sẽ cho cô, bây giờ cô lập tức rồi khỏi thành phố này. Không được để bất kỳ ai biết được chúng ta từng có liên hệ, tôi và cô không hề quen biết, có nhớ chưa hả?
- Nhận tiền xong, chúng ta liền hết liên quan.
Điện thoại vừa ngắt, trên môi cô ta liền nở ra một nụ cười hả hê. Thì ra nguyên cả tuần nay cô ta phái người tìm cách hãm hại Tử Y nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, nhờ có Tống Dịch tiết lộ nên cô ta mới biết được hóa ra là Tử Y đang ở bệnh viện.
Thảo nào cô ta không thấy, nhưng không sao, có trốn ở đâu thì cũng không thể thoát được khỏi lòng bàn tay của cô ta. Đã nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, cô ta thuê người đi tiêm một lượng ma túy cực lớn, đủ để khiến Tử Y sống không được, chết không xong.
- Tử Y đáng thương, tất cả là cô nợ tôi, cô đáng chết. Có trách thì nên trách cô yêu nhầm người rồi đi. Không có cô thì Tống Dịch sẽ vĩnh viễn là của tôi. Tống Dịch, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về một mình Hà Nghiên Nhi tôi mà thôi...
Khóe môi cô ta nhếch lên một nụ cười tà ác.
- Tử Y, vĩnh biệt.
Mười lăm phút sau, điện thoại Tống Dịch đổ chuông không ngừng. Tống Dịch nheo mắt nhìn, ai lại đi gọi hắn làm phiền giờ này?
Nhưng dòng tin nhắn tiếp theo khiến hắn không cách nào bình tĩnh nổi nữa.
“Chủ tịch, thiếu phu nhân...”
“Em ấy biết sai chưa?”
Dòng tin nhắn lạnh nhạt gửi đi. Hắn đang chờ đợi câu trả lời, nhưng điều hắn không ngờ nhất là thư ký Trình bên kia lại báo.
“Chủ tịch, phu nhân... vừa xảy ra chuyện rồi. Có người tiêm thuốc vào ống truyền dịch, tình trạng đang rất nguy kịch, vừa mới chuyển vào trong phòng cấp cứu.”
“Ngài phải mau đến bệnh viện ngay.”
Hắn bật người dậy, toan đứng lên thì bị Hà Nghiên Nhi ở bên cạnh ôm eo giữ lại, cô ta biết rõ cuộc điện thoại kia là thông báo điều gì mà.
Nhưng sao cô ta có thể để cho hắn đi cứu Tử Y được.
- Đêm hôm thế này anh định đi đâu?
- Tôi có việc gấp.
Cô ta vơ lấy con dao bấm gần đó kề sát vào mặt.
- Nếu như anh dám đi, có tin em rạch nát khuôn mặt này ra luôn không? Tống Dịch, anh đã hứa với chị em thế nào, anh không được phép bỏ rơi em.
Phải, hắn đã từng hứa với cô ấy như thế nhưng bây giờ một bên là Tử Y đang nguy kịch, một bên là Hà Nghiên Nhi một lòng muốn chết. Vậy người cuối cùng mà hắn chọn sẽ là ai đây?
Lưỡi dao càng chĩa sâu vào da thịt non mềm, rất nhanh đã cắt một đường trên mặt. Tống Dịch hốt hoảng vội chạy tới, hất bay con dao, ôm cô ta vào lòng.
- Được rồi, tôi không đi nữa. Em đừng làm chuyện dại dột.
Cô ta dùng vài giọt nước mắt để lấy lòng thương hại từ hắn. Bởi vì cô ta biết hắn yêu gương mặt này biết bao, sao có thể để nó chịu tổn hại được chứ.
Chỉ cần hắn không đến, không ai có thể cứu được Tử Y. Chỉ cần Tử Y biến mất, trên đời này, người có gương mặt giống Bạch Chi cũng sẽ chỉ có mình cô ta mà thôi. Tống Dịch cũng sẽ chỉ thuộc về một mình cô ta mà thôi.
Không đợi hắn kịp suy nghĩ. Màn hình chiếc điện thoại lại sáng lên, một dòng tin nhắn nữa lại truyền tới.
“Chủ tịch, không cần tới nữa. Thiếu phu nhân đã ngừng thở rồi.”