Hôm Nay Đã Ngược Tên Tra Nam Đó Chưa?

Chương 79: Hắn sai rồi.



- Em đang làm gì ở đây vậy?

Tử Y nghe thấy một giọng nói quen thuộc thì giật mình quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy Tống Dịch đang ở sau lưng nhìn mình, gương mặt cô lúc này đã ngập tràn nước mắt. Cô vội vàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt mình, cố gắng không để cho hắn nhìn thấy cô đang khóc.

Lúc ban nãy hắn nhìn thấy cô đứng trên ban công, gương mặt tĩnh lặng chìm vào trong xa xăm, Tống Dịch nhìn thấy cô khóc, hắn không biết tại sao. Chỉ thấy tim mình cũng rất đau. Giống như ai đó dùng dao cứa vào từng nhát.

Tại sao cô lại khóc?

Hắn bước nhanh những bước thật dài đi đến trước mặt cô. Hắn muốn ôm lấy cô, không cần biết là vì đâu, chỉ cần biết ngay lúc này đây, hắn muốn được an ủi cho cô.

Tử Y trầm mặc trước cái ôm của hắn. Không phản kháng cũng chẳng đáp lại. Giống như một con búp bê vô tri, không vui, không buồn cũng chẳng biết đau.

Trái tim từng đập vì một người đến đau quặn thắt từng cơn ấy không còn. Cô không cười nữa, trả thù thì sao chứ? Cô sẽ cảm thấy vui vẻ sao?

Có hai người đàn ông đi qua cuộc đời của Tử Y. Một người khiến cô nhớ nhung khiến cô thổn thức, cho dù biết là ngu ngốc vẫn cam tâm tình nguyện mà ôm lấy cành hoa hồng đầy gai đó. Kết quả, đến khi nhìn lại thấy bản thân đã đầy máu, đau đớn đến muốn chết đi.

Một người khác lại giống như một tấm lưng dài vững chãi cho cô tựa mỗi khi buồn. Một người sẵn sàng ngồi lại lắng nghe tất cả những vui buồn của cô, một người khiến cho cô có cảm giác yên lòng. Khi cô buồn anh làm cô vui, khi cô khóc anh sẽ ôm lấy cô trong lòng nói không sao đâu, một người có thể vì cô mà sẵn sàng mà làm mọi thứ, không cần hồi đáp.

Vậy mà cô lại chẳng có gì cho anh. Thậm chí lại còn khiến anh đau khổ mà rời đi.

Cô đúng là người phụ nữ độc ác mà.

Cô đem những đau khổ mà cô đã phải chịu đựng khi đơn phương đem lòng yêu một người trút hết lên người anh. Anh nào có tội tình gì, tội của anh là vì đã yêu cô.

Trái tim cô đau một, trái tim anh đau mười.

- Anh Cố, chuyến bay sắp khởi hành rồi, anh không đi nữa sẽ không kịp đâu.

- Thì ra... Cô ấy thật sự không đến.

Trái tim anh đau thắt lại, chỉ cần cô đến, chỉ cần một câu nói giữ anh lại của cô thôi. Anh nhất định sẽ bỏ hết tất cả vì cô mà ở lại. Nhưng cô lại nhất quyết không đến.

Cô nhất quyết không đến gặp anh lần cuối cùng này sao? Hay là cô đang sợ điều gì?

Có lẽ... cô thực sự sẽ không bao giờ thuộc về anh.

Nhưng dù cho ở nơi đâu thì trái tim của anh cũng sẽ luôn hướng về cô.

Lúc này đây cô chẳng muốn cùng hắn giải thích nữa.

- Tại sao em lại khóc chứ? Là vì lo lắng cho Đô Đô sao? Hay là vì một điều gì khác...

- Anh đang muốn nói đến điều gì?

- Anh mới gặp bác sĩ, bác sĩ bảo tình hình của thằng bé bây giờ đã tốt lên nhiều rồi. Không lâu nữa có thể tiến hành ghép tủy.

- Hiến tủy sẽ đau lắm đó.

- Không sao, vì con của chúng ta, anh không thấy đau.

- Nhưng anh sẽ hối hận đó.

Tống Dịch nhíu mày nhìn cô, hắn không hiểu hàm ý trong câu nói này của cô có nghĩa là gì.

- Tại sao?

- Khả năng thành công cũng rất thấp. Nếu như không may gặp bất trắc, có thể khiến anh bị tổn hại đó.

Tử Y cụp mắt nhìn xuống dưới đất. Khi bắt gặp ánh mắt của Tống Dịch, cô có chút dao động. Phải chăng cô đã để hận thù làm cho mờ mắt?

Tống Dịch nhìn khuôn mặt buồn bã của cô. Hắn thấy trái tim mình đập mạnh vài giây, hắn nhìn thấy cô đau khổ, trái tim hắn không đành lòng. Có khi hắn của bây giờ đã thật sự không màng đến hậu quả rồi.

Tống Dịch của trước kia lạnh lùng, hắn sẽ suy nghĩ xem được mất của bản thân trước tiên. Hắn ích kỷ và tham lam.

Còn hắn của bây giờ chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cô. Trước kia hắn đã sai rồi. Hắn từng làm tổn thương cô, cứ coi như là hắn nợ cô đi, cho dù bắt hắn dập đầu tạ tội với cô hắn cũng nguyện làm, lần này hãy để hắn trả lại hết cho mẹ con cô. Chỉ cần cô chịu tha thứ và cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu, hắn nhất định sẽ không làm cho cô phải thất vọng.

- Ngốc ạ, anh không hối hận. Yên tâm, chồng em chịu đau giỏi lắm.

Tống Dịch nhìn cô, yêu thương ấm áp không nói thành lời. Tại sao trước đây hắn lại bỏ lỡ một người con gái thật lòng yêu thương mình để chọn một kẻ ngu ngốc như vậy chứ?

Cô xinh đẹp như vậy, hiền lành như vậy, ở cạnh cô luôn cho anh cảm giác thật yên bình. Sau này nếu như có thể dùng hết cả đời của anh để yêu cô, chăm sóc cho cô, bù đắp lại cho cô tất cả những thứ mà cô muốn.

Có lẽ sẽ không bao giờ là quá muộn để bắt đầu yêu lại một người.

Hắn bất ngờ kéo cô vào lòng, ghì sát lên lồng ngực rộng lớn của hắn. Đôi môi hắn phủ xuống đôi môi cô, phút chốc say đắm hôn lấy môi cô. Hắn biết cô hận hắn đếm bao nhiêu là cho vừa, nhưng dẫu có nhu vậy trái tim hắn vẫn cần có cô giống như oxy trong máu. Nhìn thì có vẻ chẳng có gì quan trọng nhưng thiếu mất đi lại khiến cho con người ta không thể sống nổi.

Có những thứ đánh mất đi rồi mới biết nó quan trọng với bản thân mình biết nhường nào. Hắn đã mất đi cô một lần rồi, hắn không muốn mất đi cô thêm một lần nào nữa.

Bây giờ gã đàn ông kia cũng đã rời đi rồi. Có phải là cô sẽ triệt để quên đi hắn ta mà yên ổn ở bên cạnh hắn hay không?

Cho dù chỉ là một giấc mộng hão huyền, hắn thực sự cũng muốn được mơ một lần. Bởi vì tỉnh giấc chỉ toàn là đau khổ, nếu như không có cô trong đó, hắn thực sự không biết mình phải tồn tại thế nào cả. Thế gian này dãy có nhiều người phụ nữ đi qua đời hắn cũng không ai có thể thay thế được cô.

Tổn thương nhau đến đau thấu tâm can, cô vì hắn đau khổ, hắn vì cô day dứt. Một mối tình phải chăng là để lại một nỗi đau đến khắc cốt ghi tâm mới nhớ về nhau muôn đời.

Có yêu thì mới hận, có hận thì mới có tha thứ và quay về.

Tử Y bị Tống Dịch ôm lấy, bờ môi hắn say mê chà xát lên đôi môi đỏ của cô. Cô chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.

Mãi đến khi Tử Y ghét bỏ đẩy hắn ra hắn mới chịu từ bỏ. Đôi môi ẩm ướt vẫn cảm thấy có chút luyến tiếc.

- Em có muốn đi thăm thằng bé bây giờ hay không?

- Vâng.

Tống Dịch dìu cô đi về phía phòng bệnh của Đô Đô. Khi mở cửa ra, bọn họ bắt gặp hình bóng của Tống phu nhân. Bà vẫn như vậy, chỉ là có phần già đi trông thấy, mái tóc bạc trắng xóa hao gầy.

Bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Hình như là từ lúc Tử Y rời đi, bà cũng hết kiên nhẫn với thằng con trai này. Bà cảm thấy là do bà không biết dạy con, để hắn trở thành một kẻ mất hết nhân tính, một kẻ mắt mù tim mờ.

Bà muốn để hắn làm gì thì làm.

Cho đến khi Trình Khiêm đến tìm bà, nói với bà chuyện Tử Y đã lần nữa quay trở lại. Bà vui mừng chạy đến bệnh viện gặp cháu trai, đứa cháu mà từ lúc sinh ra đến giờ bà chưa được nhìn mặt lần nào.

Không ngờ lúc này lại bắt gặp hình ảnh Tống Dịch nắm tay Tử Y đi vào. Nhìn hai đứa trông có vẻ rất tình cảm.

Có lẽ Tử Y đã quyết định tha thứ cho Tống Dịch rồi. Cũng bởi giữa bọn họ tồn tại một sợi dây liên kết vô cùng mạnh mẽ là Đô Đô. Hai người bọn họ đều đã đi lạc rất lâu trong vũng lầy tăm tối nhưng bà biết con trai bà không đến nỗi quá xấu xa.

Hắn chỉ là bị thù hận làm cho mờ mắt, bị những tính toán khiến đầu óc không được tỉnh táo. Dù sao thì ai trong đời mà không có sai lầm, nhưng chỉ cần họ biết nhìn lại và sửa sai, không phải là không thể cứu vãn được cuộc hôn nhân này.

- Mẹ, sao mẹ lại đến đây?

- Ta đến thăm cháu nội của ta không được sao? Sao Tử Y về mà không nói cho ta biết? Định để ta chết cũng không biết mình có đứa cháu trai đáng yêu thế này sao?

- Mẹ, không phải lỗi của anh ấy đâu. Là do con không muốn công khai ra bên ngoài thôi.

Tống Dịch thấy cô lên tiếng nhận lỗi về mình. Hắn cũng liền cuống quýt tiến lên bảo vệ cho cô.

- Mẹ, không phải là lỗi của cô ấy. Là do con, do con cảm thấy mình chưa đủ tốt, chưa đủ xứng đáng với mẹ con cô ấy.

Tống phu nhân thấy Tống Dịch bây giờ biết bảo vệ cho cô thì cũng thấy rất vui mừng. Xem ra hắn thật sự đã biết hối cải, quay đầu biết nhận lỗi mà bảo vệ vợ con.

Tống Dịch là con trai bà, bà rất hiểu hắn. Hắn trước đây cao ngạo luôn thích làm theo ý mình, không bao giờ có chuyện hạ mình xin lỗi người khác càng không có chuyện thừa nhận bản thân làm sai. Vậy mà hôm nay hắn lại đứng ra bảo vệ cho cô chứng tỏ hắn thật sự nghiêm túc với cuộc hôn nhân này.

Cũng không uổng công bà chờ đợi hắn lâu như vậy. Cũng đợi được một cái quay đầu từ hắn.

- Anh cũng biết điều đó à? Nếu như không phải tại anh, bà cháu tôi cũng đâu chịu cảnh phân ly nhiều năm như vậy?

Tống D
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.