Hôm Nay Đã Ngược Tên Tra Nam Đó Chưa?

Chương 76: Nguy kịch.



- Nhưng mà Đô Đô à, mẹ không xứng đáng với chú ấy nữa rồi.

Khi cô nói xong câu này, giọng nói có chút nghẹn ngào. Nếu như lúc trước mất trí nhớ, cô còn có thể bỏ qua tất cả mà ở bên cạnh anh vì cô nhìn thấy được tình yêu của anh. Anh yêu cô năm năm, Tử Y cảm thấy mình cần phải cho anh một lời hồi đáp. Cô tin chắc rằng trên đời này không có ai yêu cô nhiều như anh, ở bên cạnh anh, cô chắc chắn sẽ được hạnh phúc.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Trải qua nhiều chuyện như vậy, trái tim đơn thuần của cô đã chẳng còn như xưa, thân thể cô cũng không còn trong sạch nữa. Và hơn hết người đàn ông kia chắc chắn sẽ không để bọn họ ở bên nhau đâu.

Hai hàng nước mắt của cô bất giác tuôn rơi. Bao nhiêu lâu nay cô đã cố gắng kìm nén rồi nhưng hôm nay đứng trước câu hỏi của con, cô lại không có cách nào ngụy trang thành lớp vỏ bọc mạnh mẽ được nữa.

- Mẹ đừng khóc, nếu như ba Cố Thành không cần mẹ nữa thì Đô Đô cần mẹ. Đô Đô sẽ luôn luôn ở cạnh mẹ, sẽ luôn bảo vệ mẹ.

Đô Đô nhìn thấy cô khóc mà lấy tay lau nước mắt cho cô. Mẹ lúc nào cũng thương Đo Đô nhất, cho dù không có người đàn ông cần mẹ thì Đô Đô cũng sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.

Cô ôm lấy thằng bé mà vô về.

- Mẹ không sao. Hôm nay là sinh nhật của Đô Đô, con phải vui lên, mẹ nhất định sẽ hạnh phúc thôi. Xem mẹ mua quà gì cho Đô Đô này.

Tử Y lấy từ trong túi ra một hộp quà đưa cho thằng bé. Đô Đô háo hức mở ra xem thì ra là một chiếc xe điều khiển từ xa. Cậu bé vừa vui vừa có chút hơi buồn.

- Con sao vậy, Đô Đô? Chẳng phải lúc trước con nói thích xe điều khiển từ xa nhất sao?

- Đó là do lúc trước ba Cố Thành thường hay thi đua xe với con. Bây giờ chỉ có một mình con, chơi không vui gì cả.

Nhìn thằng bé ủ rũ như vậy làm cho Tử Y cũng buồn theo. Dường như Cố Thành đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô và Đô Đô rồi. Cho dù cô không muốn thừa nhận đi chăng nữa thì hình như năm năm qua, cô đã luôn ỷ lại vào sự chăm sóc của anh.

Anh chăm lo cho cô từng giấc ăn miếng ngủ, chăm sóc sức khỏe cho cô, giúp cô chăm sóc con trai cô, dù biết rằng thằng bé đối với anh chẳng có chút quan hệ nào cả. Người ngoài nhìn vào còn nghĩ anh mới chính là cha ruột của thằng bé. Thằng bé đối với anh sớm cũng đã dành một thứ tình cảm đặc biệt.

Bỗng nhiên lúc này truyền đến một giọng nói.

- Phu nhân, ông chủ gọi cô và tiểu thiếu gia xuống dùng bữa tối.

Cả hai cũng tạm gác hết lại mọi thứ mà đi theo người làm xuống dưới phòng ăn. Trong phòng ăn lúc này, trên bàn là một bàn đồ ăn thịnh soạn với những món ăn thơm ngon bắt mắt. Tống Dịch nhìn thấy hai người đi xuống thì muốn đi đến bế thằng bé lên.

- Ta không biết hôm nay là sinh nhật con nên không kịp chuẩn bị gì nhiều nên chỉ có thể nấu một vài món ngon cho con. Sang năm ba sẽ chuẩn bị cho con một bữa tiệc lớn hơn.

Nhưng Đô Đô hoàn toàn không thèm để ý đến hắn mà nhanh chóng tránh né chạy thẳng vào trong bàn ăn rồi.

Thằng bé nhìn một lượt khắp bàn ăn sau đó thẳng thừng mà lên tiếng.

- Nếu như là sinh nhật mọi năm, ba Cố Thành chắc chắn đã nấu món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất rồi.

Gương mặt Tống Dịch tối sầm lại. Hắn ghét nhất là nghe nhắc đến cái tên Cố Thành. Cái tên đó giống như là cây kim đâm vào tim hắn vậy.

Con trai hắn vậy mà lại đi so sánh hắn với tên bác sĩ dối trá kia.

- Thằng bé còn nhỏ nên nói chuyện không suy nghĩ, anh đừng trách con nha.

Tử Y nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc, thực ra trong lòng của cô lại rất cảm thấy hả dạ. Cô còn muốn nhìn thấy hắn đau khổ hơn nữa kìa.

Hắn tiến đến xoa đầu thằng bé.

- Con muốn ăn sườn xào chua ngọt sao? Để ba bảo đầu bếp làm cho con một đĩa lớn nha.

- Ba Cố Thành còn là tự mình vào bếp nấu nữa kìa.

Lại là Cố Thành!

Một chữ mở miệng ra cũng là Cố Thành, hai tiếng cũng là do sánh với Cố Thành. Tại sao con trai hắn lại gọi người khác là ba ngọt như vậy, còn đối với hắn lại lạnh lùng xa cách đến như vậy.

- Con còn nhỏ chưa hiểu chuyện, rồi từ từ thằng bé sẽ chấp nhận anh thôi.

Tống Dịch nghe cô nói mà tâm trạng dịu lại, ánh mắt trở nên hiền hòa hơn, hắn cố rặn ra một nụ cười nói với thằng bé.

- Vậy để lần sau ba học nấu món đó nấu cho Đô Đô ăn nha.

Tử Y vội vàng đi đến ngồi kế bên Đô Đô, gắp cho thằng bé một miếng gà sốt đậu.

- Được rồi. Đô Đô ngoan, mau ăn đi con. Đừng kén chọn nữa.

Thằng bé vui vẻ bỏ thức ăn vào miệng.

- Còn anh cũng mau ngồi xuống ăn đi, thức ăn sắp nguội hết rồi.

Tống Dịch cũng ngồi xuống đối diện hai người. Sau đó gắp một miếng cá bỏ vào bát cho thằng bé.

- Con không thích ăn cá.

Thằng bé trực tiếp gắp bỏ miếng cá ra ngoài. Tống Dịch nhìn chằm chằm vào thằng bé, không thích ăn cá nhìn hình như là giống hắn ngày bé.

Hắn bất giác nở một nụ cười, hỏi thằng bé.

- Vậy là con thích ăn súp cua chứ?

Đô Đô gật đầu. Tống Dịch múc cho thằng bé một bát đầy, thích ăn súp cua thì là giống hắn rồi. Đúng là con trai của hắn.

- Tống Dịch, anh cũng mau ăn đi.

Đô Đô đang ăn vui vẻ thì đột nhiên ôm lấy bụng tỏ ra đau đớn. Hơi thở thằng bé đột nhiên trở nên ngắt quãng, toát mồ hộ đầm đìa khắp trán, gương mặt đang hồng hào đột nhiên trở nên tái xanh.

- Đô Đô, con làm sao vậy?

- Mẹ ơi, Đô Đô đau quá! Đô Đô khó chịu quá.

Đô Đô đột nhiên ôm lấy bụng kêu đau dữ dội. Thằng bé dần chìm vào hôn mê rồi mất đi ý thức. Tử Y nhìn con trai như vậy mà vô cùng hoảng loạn, cô vội vàng hét lên.

- Mau gọi cấp cứu!

Ít phút sau, xe cấp cứu đã chạy vào trong biệt thự Tống gia. Tống Dịch và Tử Y cùng ôm thằng bé vào bệnh viện. Đô Đô liền ngay lập tức được chuyển vào phòng cấp cứu.

Tử Y đứng bên ngoài mà lo lắng không thôi. Cô đi qua đi lại, đứng ngồi không yên, ánh mắt không ngừng hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu. Tống Dịch đi đến ôm lấy cô, Tử Y bật khóc ôm lấy hắn khóc nức nở.

- Thằng bé có làm sao không anh? Con trai chúng ta có làm sao không? Nếu như thằng bé mà xảy ra chuyện gì chắc em không sống nổi mất.

Tống Dịch ôm lấy cô mà trong lòng cũng không yên, cô lo lắng nhưng hắn cũng lo lắng không kém. Thằng bé là con trai của hắn mà.

Hắn ôm lấy cô vỗ về.

- Thằng bé sẽ không sao đâu. Con trai chúng ta kiên cường lắm.

Một lúc sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu nhìn hai người với ánh mắt buồn bã. Tử Y vội vàng chạy đến nắm lấy tay ông ta rối rít hỏi.

- Bác sĩ, con trai tôi làm sao vậy? Có phải là thằng bé ăn nhầm cái gì đó nên mới đau bụng không?

Ông ta lắc đầu, mở khẩu trang ra, thở dài đáp.

- Gia đình bình tĩnh đi ạ. Hiện tại chúng tôi đang tiến hành kiểm tra cho thằng bé, nhưng bước đầu không được khả quan lắm. Chẩn đoán ban đầu là bị tắc dạ dày.

- Vậy thì mau chóng phẫu thuật cho thằng bé đi.

- Nhưng ngoài tắc ruột ra chúng tôi còn phát hiện ra thằng bé còn bị loạn sản tụy. Cần phải sớm tiến hành thay tủy.

Tử Y nghe bác sĩ nói mà suy sụp hai chân như muốn khụy ngã tại chỗ. Lúc trước ở cùng với Cố Thành, cô cũng có từng xem qua sách về y dược nên cô biết bệnh này của thằng bé nguy hiểm thế nào mà. Nếu như không chữa trị kịp thời thời có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Đô Đô chỉ là một thằng bé năm tuổi làm sao chịu đựng được loại bệnh này?

Rõ ràng là lúc ban nãy thằng bé vẫn còn khỏe mạnh thế mà. Cô vô thần dựa vào người Tống Dịch mà khóc nức nở.

- Tại sao lại có thể như vậy chứ? Rõ ràng là ban sáng thằng bé vẫn còn rất khỏe mạnh. Con còn nói là muốn đi công viên giải trí nữa... hức...huhu...

Cô khóc nấc nắm lấy tay bác sĩ quỳ xuống dưới nền đất vội vàng cầu xin.

- Xin bác sĩ hãy cứu lấy con tôi, bằng cách nào cũng phải cứu lấy nó.

- Chúng tôi đang cố gắng hết sức, trước mắt cần phải tiến hành thay máu cho thằng bé trước.

- Vậy thì lấy máu của tôi đi.

Tử Y giơ tay mình ra, đừng nói đến chút máu nhỏ nhoi. Cho dù là lấy mạng của cô bù qua, cô cũng sẵn lòng cho con. Đô Đô là tất cả đối với cô. Không có con, cô có sống trên đời cũng vô nghĩa.

- Không được, máu được thay phải là máu của cha ruột thằng bé.

(TRUYỆN SẼ HOÀN TRƯỚC TUẦN SAU NHA
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.