Trời vào khuya dần chuyển sắc tím, bầu trời ùa đến một đám mây đen, báo hiệu một cơn mưa tầm tã sắp diễn ra.
Tử Y bước ra ngoài ban công, đón lấy làn gió lạnh buốt giữa cơn mưa buồn bã.
Người ta thường nói, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
Con người ta thường đứng dưới mưa để cảm nhận sự buốt giá trong con tim, để suy nghĩ về những chuyện mà bản thân bình thường không dám nghĩ đến.
Không biết từ khi nào cô lại cảm thấy ghen tị với cơn mưa kia, ít ra khi buồn nó còn được khóc. Không giống như cô, lúc nào cũng phải tự mình gồng lên chống lại tất cả.
Khi con người ta đau khổ quá thường nãy sinh ra một loại ảo giác. Đời người không hẳn chỉ có yêu, đôi khi thù hận còn dai dẳng hơn cat tình yêu. Nó khiến cho con người ta mạnh mẽ mà sống tiếp.
Cô đột nhiên nhớ đến một người.
Không biết anh đã ngủ hay chưa? Đa quên cô hay chưa?
Có đôi lúc trái tim không hề nghe theo lời của lý trí. Lý trí bảo cô, muốn trả thù, trước tiên phải quên đi anh.
Bởi vì cô không xứng đáng với hạnh phúc đó.
Tử Y mãi chìm trong suy nghĩ của bản thân. Đến ngay cả những hạt mưa lất phất đã nặng hạt dần cô cũng không để ý nữa. Trong lòng đã nguội lạnh, những hạt mưa đó cứ coi như thay cho những giọt nước mắt của cô đi.
Tống Dịch từ thư phòng đi sang, phát hiện trong phòng tối om, gió từ ban công lùa vào lạnh lẽo.
Tống Dịch theo hướng mắt nhìn ra, thấy bóng người phía trước đang đứng quay lưng lại. Khi nhìn rõ phát hiện là cô thì hắn vội hốt hoảng sải chân nhanh chóng bước ra phía ban công ôm lấy cô.
- Em làm gì vậy? Có biết thân thể mình yếu ớt không? Em vừa mới khỏe lại muốn để bản thân bị bệnh sao?
Cô cười lạnh, không biết là giọt nước mắt hay là giọt mưa rơi xuống từ hai hốc mắt cô. Cô nghiêng đầu, giọng điệu không cảm xúc nói với hắn.
- Không sao, tôi chỉ muốn tắm mưa một chút thôi. Cũng không thể chết được.
Đối với một người bị thần chết từ chối hết lần này đến lần khác như cô, cô sớm đã xem thường mạng sống này. Cũng không còn kỳ vọng bất cứ điều gì nữa.
Một kẻ với trái tim đã chết như cô, việc sống trên đời còn đau khổ hơn cả cái chết.
Nhưng cô biết ông trời sẽ không cho cô được toại nguyện đâu.
- Vậy tôi đứng chung với em.
Tử Y cũng mặc kệ, hắn muốn làm gì kệ hắn. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn làm theo ý mình.
Rầm!!
Một tiếng sét xé tan bầu trời yên tĩnh, lóe lên một tia sáng giữa màn đêm tăm tối. Tống Dịch co ro ôm chặt lấy cô, giống như một đứa trẻ sợ sệt bị ai đó cướp mất món đồ hắn yêu thích.
Tử Y vẫn đứng đó, lạnh lùng như thể chẳng có chuyện gì làm cô sợ hãi nổi nữa.
- Chú sợ thiên lôi sao?
- Phải, tôi sợ. Bởi vì tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với em, khiến em khổ sở trong chính cuộc hôn nhân của chúng ta, khiến em bị tổn thương. Khiến cho em căm hận tôi đến tận xương tủy. Tôi sợ ông trời tính toán một lần với tôi, bắt tôi ngay lúc hạnh phúc khi em vừa quay đầu nhìn lại tôi, tôi lại chẳng còn cơ hội để bù đắp cho em.
Giọng hắn trầm buồn, máu nóng chảy quanh tim. Nếu như là trước đây, hắn sẽ chẳng sợ chết, nhưng hiện tại bọn họ mới bắt đầu lại, hắn còn chưa kịp yêu thương cô. Nếu như hắn chết đi rồi, vậy ai sẽ là người thay hắn bù đắp những đau khổ trước kia cho cô đây?
Bỏ lại cô và con, hắn thật sự không nỡ.
Nếu như một ngày nhắm mắt lìa đời, liệu cô có vì hắn mà rơi nước mắt. Có vì đó mà tiêu tan oán hận với hắn?
Hắn chưa từng nghĩ đến một ngày hắn lại yêu cô nhiều đến như vậy. Đến nỗi trong mỗi tế bào thần kinh lại đang ẩn chứa hình bóng cô.
Cô cho rằng hắn ích kỷ, hắn khốn nạn nhưng đó là tình yêu của hắn. Một loại tình yêu mang tên là không đành buông tay.
- Nếu như một ngày tôi rời khỏi thế giới này, em có vì tôi mà đau lòng không? Có vì tôi mà khóc không?
Tử Y dừng lại một chút trên khuôn mặt hắn rồi lạnh lùng nói một câu.
- Từ lâu tôi đã không còn biết khóc nữa rồi. Chú muốn một giọt nước mắt giả tạo khóc vì chú hay là cần một lời nói dối an ủi chú lúc này.
Tống Dịch rơi vào trầm lặng, là hắn đã trộng đợi quá nhiều rồi. Hắn không nên tham lam như vậy.
Hiện tại cô ở bên cạnh hắn chẳng qua cũng chỉ là thứ hạnh phúc vay mượn mà thôi. Hắn lại đang trông mong gì vào một vở kịch chứ?
- Nếu như một ngày tôi chết đi, em nhất định phải sống hạnh phúc đấy nhé.
Ha, hạnh phúc ư? Đó là câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất trên đời mà cô từng nghe thấy.
Đêm đó, Tử Y ôm chặt Đô Đô đang ngủ say trong lòng, Tống Dịch nằm xuống ngay bên cạnh khiến cô không hề ngủ được. Tống Dịch ôm lấy hạnh phúc trong lòng cũng không thể nào chợp mắt nổi.
Hai người nhưng cùng một tâm trạng, đều là thức trắng vì người kia. Một người là hạnh phúc trong tim, một người là đau khổ trong tim.
Sáng hôm sau, trước khi Tống Dịch đến công ty, hắn đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào. Sau đó cẩn thận căn dặn cô không được đi lung tung ra ngoài, thực chất lại chẳng khác nào giam lỏng cô.
Tử Y chỉ cười nhạt, cô cứ nghĩ hắn đã thay đổi nhưng thực ra hắn vốn dĩ vẫn như vậy, vẫn thích điều khiển người khác sống theo ý của mình.
Hắn thích cô ngoan ngoãn, vậy thì cô sẽ ngoan ngoãn. Bởi cái bẫy ngọt ngào nhất chính là cái bẫy nhiều mật ngọt nhất.
Đến trưa, cô đi ra sau vườn đi dạo thì người làm chạy ra thông báo có luật sư danh tiếng của Tống thị đến tìm. Ông ta đem theo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà Tống Dịch đã quyết định sẽ đem chia cho cô đến.
Tử Y lịch sự bảo người làm pha trà mời ông ta, cẩn thận cầm bản hợp đồng kia lên xem xét.
- Chủ tịch Tống đã quyết định chuyển 20% số cổ phiếu của Tống thị cho phu nhân, kèm theo đó là 30% cổ phần của Tống thị. Phu nhân hãy xem kỹ hợp đồng rồi ký tên vào đây.
Sau khi cảm thấy nhìn thấy số cổ phần cô được chia cho cô, Tử Y để lộ ra cảm giác hài lòng. Tống Dịch quả nhiên nói được làm được. Nhanh như vậy đã chuyển giao cổ phần cho cô.
Sau khi đặt bút ký tên vào hợp đồng, cô mỉm cười nhìn vị luật sư kia, không nhịn được liền hỏi.
- Nếu như chúng tôi ly hôn, tôi giành quyền nuôi con thì tỉ lệ thắng kiện là bao nhiêu phần trăm?
- Nếu như là người bình thường thì chắc là khoảng 80% nhưng vì ba của đứa trẻ là chủ tịch Tống của Tống thị. Cô chắc cũng biết được tầm ảnh hưởng và vị thế của ngài ấy trong giới tài chính rồi. Các quan chức nhà nước còn phải nể trọng anh ta mấy phần. Tỉ lệ anh ta thắng kiện là 100%.
Tử Y nghe xong chỉ cười nhạt, giống như đã đoán trước được kết cục này rồi.
Người như Tống Dịch, cả đời này nếu như cô đối đầu trực tiếp, cơ bản là không thể thắng nổi.
Hắn quá mạnh, còn cô lại chỉ giống như một con tôm con tép bé nhỏ dễ dàng bị người ta chà đạp.
Nhưng con tôm con tép nếu như nó muốn nó cũng có thể sẵn sàng đá bay được tảng đá lớn đó. Bạn có muốn thử xem không?
- Vậy có nghĩa là tôi không có khả năng nào đoạt được quyền nuôi Đô Đô đúng không?