Chồng cũ? Tại sao cô chưa bao giờ nghe An Nhiễm nhắc đến chuyện cô đã từng kết hôn rồi?
Khi Tống Dịch ngước lên nhìn Lạc Khả, một cảm giác áp bức tràn khắp khiến cho cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Chào cô, tôi là Tống Dịch. Chồng cô ấy.
Lạc Khả nghe đến tên người đàn ông kia thì lập tức vô cùng kinh ngạc.
- Tống Dịch? Tống Dịch của tập đoàn Tống thị sao?
- Đúng vậy.
Lạc Khả nhìn thấy Tống Dịch gật đầu mà trong lòng vô cùng kinh ngạc. Hèn gì cô lại có cảm giác áp bức kinh người như vậy.
Cô có từng nghe qua về người đàn ông này rồi. Người ta nói hắn là một kẻ thông minh và khôn ngoan trên thương trường, hắn cũng độc ác và không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Ai ai trong giới thương trường cũng biết đến hắn, ai ai cũng nể sợ hắn.
Hắn còn khẳng định mình là chồng của An Nhiễm.
Năm năm trước hắn từng kết hôn nhưng không lâu sau đó, vợ hắn đã mang bệnh tim mà qua đời. Từ đó, hắn không còn gần nữ sắc nữa.
Vậy tại sao người đàn ông này lại là chồng cũ của An Nhiễm được chứ?
Tống Dịch ôm lấy eo Tử Y, phút chốc đã bế bổng cô trên tay, ôm cô thật chặt trong lòng. Tử Y bị hành động này của hắn làm cho kinh ngạc mà phút chốc đờ đẫn. Theo như quán tính, cô nắm lấy cổ áo Tống Dịch để giữ thăng bằng. Một cảm giác thật kỳ lạ chạy dọc khắp sống lưng cô.
- Chú làm gì vậy?
- Để tôi bế em về phòng.
Hắn vừa bế cô thi thoảng lại cúi xuống lén nhìn trộm cô. Lúc nãy không nhìn thấy cô trong phòng hắn đã vô cùng lo sợ, sợ cô bỏ rơi hắn, sợ cô quay về tìm Cố Thành.
Thật may, cô vẫn quay về bên cạnh hắn.
Gương mặt hắn đỏ gay, hắn liên tục hắng giọng để che đi cảm giác bối rối hiện tại. Từ trên người Tử Y tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt. Bây giờ hắn mới nhìn kỹ người vợ đã từng bị hắn bỏ rơi, đã từng bị hắn đối xử lạnh nhạt.
Chắc là mắt hắn lúc đó bị chó na rồi. Sao hắn lại không nhìn thấy cô gái ngọt ngào ngay trước mặt hắn. Lại suốt ngày chạy theo những thứ phù phiếm, xa hoa.
Đúng là có mất đi rồi biết cách trân trọng.
Bây giờ hắn sẽ dùng cả mạng sống để trân trọng cô từng giây từng phút.
Tống Dịch bế cô thẳng một đường về phòng. Nhìn dáng vẻ tiều tụy lúc này của cô khiến anh không chách nào chịu nổi. Hắn dịu dàng đặt cô trên giường bệnh lạnh toát, còn lạnh hơn cả trái tim của cô nữa. Hắn lấy thuốc và rót nước đưa cho cô.
- Em uống thuốc đi.
- Ừm, cảm ơn chú.
Nhìn cô ngoan ngoãn uống thuốc, Tống Dịch nở một nụ cười hài lòng, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ cưng chiều không tả nổi.
Đột nhiên có điện thoại reo lên khiến hắn giật mình cảm thấy khó chịu, ai dám làm phiền khoảnh khắc hạnh phúc này của hắn.
- Em nghỉ ngơi đi. Công ty có việc, tôi đi một chút. Rất nhanh tối tôi sẽ quay về tìm em.
Tử Y gật đầu một cái, dù cho rất luyến tiếc nhưng hắn vẫn phải rời đi. Trước khi đi còn không quên đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.
Tử Y ngạc nhiên vì hành động này của hắn. Hắn giống như đã thay đổi thành một con người khác, không còn là Tống Dịch trước đây.
Trước đây hắn chán ghét cô bao nhiêu thì bây giờ lại đột nhiên dịu dàng với cô bấy nhiêu. Bộ dạng này của hắn khiến cho cô có chút ngỡ ngàng.
Nhưng hắn không hề nhìn thấy trong ánh mắt cô dành cho hắn chỉ toàn là chán ghét cùng cực mà thôi.
Lạc Khả nhìn theo hành động ngọt ngào này của Tống Dịch. Trong lòng không khỏi kinh ngạc, tại sao một kẻ khiến người ta kinh sợ như hắn lại đối xử với cô dịu dàng như vậy.
Sau khi Tống Dịch rời đi, Lạc Khả liền hỏi cô.
- Anh ta là ba của Đô Đô sao?
- Phải.
- Vậy sao trước đây mình không nghe cậu nhắc đến?
- Bởi vì mình cảm thấy không quan trọng.
- Nếu như không quan trọng vậy tại sao bây giờ lại quay lại? Cậu hủy bỏ hôn lễ với Cố Thành là vì người đàn ông này sao? Cậu muốn quay lại với chồng cũ sao?