- Tôi dạy em trở thành một người mất hết nhân tính như vậy sao? Lòng dạ rắn rết như vậy, đến ngay cả một đứa trẻ chưa chào đời em cũng muốn hại, em coi tôi chết rồi sao? Một ngày tôi còn ở đây thì ngày ấy cô ấy không phải đi đâu cả. Còn em, ra ngoài kia quỳ đi, khi nào chịu thừa nhận tội lỗi thì mới được bước vào nhà.
- Tại sao vậy Tống Dịch? Tại sao chú lại không chịu tin tôi? Thì ra, trong lòng chú tôi là người lòng dạ độc ác đến như vậy sao?
- Tôi không tin ai cả, tôi chỉ tin những gì mắt mình nhìn thấy.
Ha, hóa ra bảy năm nay sống ở bên cạnh hắn cũng không bằng một lần mắt hắn nhìn thấy. Hắn thấy gì chứ? Thấy cô đẩy cô ta xuống lầu sao? Hay là thấy cô ta đánh cô đến chảy máu?
Hắn thà tin những gì mình nhìn thấy còn hơn là tin cô.
Miệng cô nở một nụ cười chua chát. Miệng thì cười mà nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Nước mắt chảy vào trong khóe miệng.
Đắng lắm! Nhưng sao đắng bằng lòng người lúc này?
Hắn không biết rằng, từng câu từng chữ thốt ra từ miệng hắn giống như là hàng ngàn mảnh vỡ thủy tinh từng nhát, từng nhát cứa thật sâu vào trong tim cô.
Hắn làm cô tổn thương một lần, hai lần rồi lại ba lần... chỉ khiến cô càng ngày càng hận thêm.
Cô đã từng rất yêu hắn, cô biết hắn không yêu cô, là cô tự cố chấp yêu một người không yêu mình. Yêu đến ngu ngốc, yêu đến dại khờ... Yêu đến hết lần này đến lần khác tim đau đến chảy cả máu mà vẫn cố chấp muốn hắn quay đầu lại nhìn cô một lần.
Nhưng mà bây giờ cô hối hận rồi, đáng lẽ ra cô nên chết đi lúc đó rồi mới phải, ít ra cũng không phải chịu nỗi đau dày vò trong tim ngay lúc này.
Có phải yêu càng nhiều thì hận càng nhiều không?
Cô đã từng cho hắn rất nhiều cơ hội, không vì cô thì ít nhất cũng là vì đứa bé trong bụng cô nhưng có lần nào hắn chịu nhìn đến.
Cứ hết thảy lần này đến lần khác chà đạp lên trái tim tổn thương của cô.
Hóa ra vật thay thế mãi mãi cũng chỉ có thể là vật thay thế mà thôi. Đối với hắn, cô chung quy cũng chỉ là một người mang hình bóng người hắn yêu mà thôi.
Cô cũng vậy mà Hà Nghiên Nhi cũng vậy.
Chỉ khác là, giống như Hà Nghiên Nhi đã nói. Cuối cùng, hắn cũng chưa từng chọn cô lấy một lần.
Trước đây cũng vậy, sau này có lẽ cũng vậy.
Trái tim hắn thật độc ác!
Hắn không trả lời cô, hắn quay lưng đi. Bóng lưng cao lớn ấy đã bao trùm lấy cô cả hơn nửa đời người. Cuối cùng lại nhẫn tâm vứt bỏ cô thêm một lần nữa.
- Dịch, bụng em đau quá. Chúng ta đi lên phòng có được không anh?
- Được rồi, em và con sẽ không sao đâu. Quản gia, gọi bác sĩ Trịnh qua đây!
Quản gia nghe thấy tiếng hắn gọi, chỉ lắc đầu thở dài, đôi mắt tràn đầy vẻ thương hại cho thiếu phu nhân nhà mình.
Hắn mặc kệ là cô đang mặt mày tái nhợt cứ nhất quyết kêu vệ sĩ kêu cô đi quỳ. Tử Y quỳ trên nền đất lạnh lẽo, cố nén cơn đau quặn thắt dưới bụng, đau đớn đến cô cắn chảy cả môi dưới, hình như còn có chút máu chảy ra từ phía dưới chân cô.
Mười phút sau, bác sĩ Trịnh đã có mặt tại biệt thự của Tống gia. Vừa vào đến ông đã nhìn thấy cảnh này, mặt mày đột nhiên tái nhợt. Thiếu phu nhân nhà họ Tống đang quỳ, mặt không còn chút máu, môi bị cắn đến nát, phía dưới chân còn có chút dịch máu chảy ra từ phía giữa hai chân giống như là bị sảy thai.
Ông đi đến rất nhanh muốn đỡ cô đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng lên thì đã bị giọng nói lạnh lẽo của Tống Dịch làm cho kinh sợ.
- Không phải cô ta, để mặc cô ta quỳ ở đó đi. Người cần ông đang ở trên này.
Bác sĩ Tống nhìn đến, kinh ngạc không thôi. Mới nãy chẳng phải bảo có người bị động thai, cần ông qua xem gấp sao? Không phải là thiếu phu nhân nhà họ sao?
- Nhưng mà...
Đôi môi tái nhợt của Tử Y mấp máy, bàn tay yếu ớt của cô nắm lấy vạt áo vị bác sĩ già.
- Cầu xin ông! Xin ông hãy cứu lấy con tôi.
Tống Dịch lại một lần nữa quát lớn.
- Ông không nghe thấy tôi nói gì sao? Còn không mau lên đây.
Vệ sĩ lôi bác sĩ Trịnh vào, mặc cho cô khóc lóc van xin, gương mặt đã đẫm lệ nói không thành lời, đôi tay cô đang cố níu lại chút hy vọng sống mong manh cho đứa bé trong bụng cô.
Nhưng cô có thể sao, chuyện cô có thể làm là trơ mắt nhìn vị bác sĩ kia bị vệ sĩ dẫn độ đi vào trong.
Hy vọng cuối cùng ấy, đã bị hắn tự tay dập tắt.
Đột nhiên cô thấy trời đất quay cuồng, toàn thân đã không chống đỡ nổi nữa. Có lẽ là cô đã không kiên trì nổi nữa, có lẽ sinh mạng của đứa bé này cũng chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi.
Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi vì mẹ quá vô dụng, không thể giữ được con. Nếu có kiếp sau, con hãy đầu thai vào một gia đình khác có cha thương, có mẹ yêu. Hãy tha thứ cho mẹ!
Cuối cùng dưới nền gạch lạnh lẽo chỉ còn lại thân thể cô nằm đó.