Cuối cùng Chu Tranh vẫn không thể dựa vào trí tuệ của mình để lấy lại thể diện, mà ngược lại ở mật thất nào cũng để lại những tiếng la hét chói tai, trở thành người chịu trách nghiệm tạo bầu không khí cho nhóm.
Sau khi hoàn thành, Chu Tranh rất mệt mỏi, cả thể chất lẫn tinh thần đều kiệt quệ, nhất là cổ họng, vô cùng đau rát.
Nhân viên trong phòng tiếp tân đã thay ca hết, bạn cùng phòng đều đang mặc áo khoác ở phía bên kia, Chu Tranh chậm rãi mặc áo khoác vào, vẫn không tìm thấy chàng trai kia.
Cô lề mề một hồi, muốn tìm người để hỏi thử thì Tiểu C từ ngoài cửa thò đầu vào: “Chu Tranh? Đi thôi!.”
“Ờ.”
Cô thở dài, xách balo đi theo.
Trên đường về, mọi người vẫn còn chút hưng phấn, rôm rả thảo luận về tình tiết bị lỗi. Mọi ý kiến mà Chu Tranh định nói đều sẽ vạch trần chỉ số IQ âm vô cùng của cô, thế nên cô tách một hạt đười ươi bỏ vào miệng và giữ im lặng.
Tiểu A tham gia vào cuộc trò chuyện của họ một lúc rồi cầm điện thoại đi chậm lại, bước sóng đôi với cô: “Tranh Tử.”
“Gì?”
“Sáng mai tớ muốn ăn cơm thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ ở nhà ăn số hai.”
Chu Tranh dùng vẻ mặt “thì sao” nhìn cô ấy.
Tiểu A lắc lắc điện thoại: “Tớ vừa nghe ngóng ở chỗ anh họ tớ về anh bạn kia của anh ấy...”
Cô ấy còn chưa dứt lời, Chu Tranh đã như hổ đói vồ mồi tóm lấy cánh tay của cô bạn: “Được được được, ngày mai tớ đi xếp hàng ở nhà ăn số hai, thêm cả giăm bông và trứng chần cho bảo bối nữa.”
Tiểu A nói thêm sườn là được rồi.
“Chàng trai đó là đàn em hồi cấp ba của anh ấy, kém anh ấy hai lớp, chắc là đang học năm ba đại học.” Tiểu A tổng hợp tin tình báo, nói với cô: “Mà cậu ấy cũng học ở đại học S chúng ta! Có phải là quá có duyên rồi không!”
Chu Tranh gật đầu: “Cái quan trọng nhất đâu?”
Tiểu A nháy mắt với cô: “Độc thân.”
Trong lúc nói chuyện thì họ đã đi đến điểm dừng xe bus rồi, Tiểu A vừa xem giờ vừa nói với cô: “Tớ đã bảo anh họ gửi Wechat của cậu ấy cho tớ rồi nhưng anh ấy ngại, nói là phải được người ta đồng...”
Tự dưng trên vai nặng quá.
Cô bạn quay người lại thì thấy Chu Tranh đã vứt balo qua cho cô ấy, cắn hạt đười ươi rôm rốp, ánh mắt sáng rực có thể so với ánh đèn đường: “Các cậu ở đây đợi tớ một lát.”
“Cậu đi đâu đấy?”
“Đuổi theo cậu ấy.”
Điểm dừng xe bus ở ngay trước tòa nhà, Chu Tranh ném balo lại rồi chạy vào màn đêm mịt mờ.
Mái tóc dài bị gió thổi bay, gió đầu thu xào xạc, cô cảm thấy lòng bàn tay mình có chút ẩm ướt.
Hấp tấp, vội vàng.
Cô tự trách trong lòng.
Nhưng nếu như niềm vui thuở ban đầu gặp gỡ chỉ là một thoáng rung động, thì vào cái khoảnh khắc tim đập thình thịch ấy, cô đột nhiên muốn nắm lấy một thứ gì đó.
Có thể là mã QR, có thể chỉ là một cái tên.
Chu Tranh chạy vào quầy lễ tân, chống gối thở hổn hển.
Nhân viên lễ tân ngẩng đầu lên từ phía sau màn hình máy tính, ngạc nhiên hỏi: “Bạn có chuyện gì sao? Để quên đồ gì ạ?”
Chàng trai ấy không có ở đây, Chu Tranh nhón chân nhìn vào bên trong, chiếc áo khoác đen trắng vẫn đang vắt trên lưng ghế.
Cô bình tĩnh lại, hít thở, đi đến trước quầy, hạ giọng hỏi: “Xin hỏi, anh chàng rất đẹp trai mới nãy ngồi ở đây đi đâu rồi?”
Cô gái “a” một tiếng: “Anh chàng rất đẹp trai?”
“Ừm ừm, cái người mà mặc áo hoodie xám, chân dài 2m, đội mũ lưỡi trai của khu trò chơi các bạn đó.” Nghĩ rồi lại nghĩ, cô bổ sung thêm: “Là cái người mặt mày khó gần, nhìn qua thì trông hung dữ nhưng lại rất kiên nhẫn đó.”
Cô gái nghe xong, vẻ mặt bừng tỉnh: “Bạn nói Tiểu Tống sao?” Thấy vẻ mặt mơ hồ của cô, cô ấy nói thêm: “Là bạn của ông chủ, hôm nay tới để giúp chúng tôi sửa chữa máy móc đạo cụ.”
“Đúng đúng đúng!” Chu Tranh gật đầu như giã tỏi, công nhận trai đẹp có độ nhận dạng cao quá dễ hỏi thăm.
“Bạn có biết cậu ấy đi đâu rồi không?”
Cô gái cười tinh nghịch, chỉ về phía sau cô: “Tôi nghĩ bạn quay đầu lại là có thể nhìn thấy cậu ấy rồi.”
“...” Không đời nào.
Cả người Chu Tranh cứng ngắc, xoay người 180 độ, chàng trai mặt mày khó gần nhưng rất đẹp trai quả nhiên đang đứng ở cửa, trong tay xách bốn, năm túi đồ ăn đặt ngoài về, lạnh nhạt hỏi: “Tìm tôi?”
Cô lùi về sau nửa bước, từ từ lắc đầu: “Tớ quay lại tìm đồ.”
Chàng trai bước vào khu trò chơi, đặt túi đồ ăn gọi về lên một cái bàn tròn rồi bước tới: “Bị mất thứ gì?”
Chu Tranh nhìn cậu ấy, nhả ra một chữ: “Mặt.”
“...”
....
Không thể để mất mặt vô ích được, Chu Tranh ép bản thân lơ đi, kéo cậu ấy đến khoảng trống gần lối thoát hiểm bên ngoài khu trò chơi.
Chàng trai đứng dựa vào tường, hai tay giấu trong ống tay áo, vẻ mặt không quá thân thiện: “Muốn nói gì?”
Cửa thoát hiểm đang mở, gió thu xào xạc thổi vào từ hành lang, Chu Tranh bước hai bước tránh sang bên cạnh, đang định nói chuyện, ánh mắt cô quét qua áo hoodie và quần jeans phong phanh trên người cậu: “Cậu không lạnh sao?”
Chàng trai liếc cô một cái, đi đóng cửa thoát hiểm lại, giọng nói bình bình: “Lạnh. Cho nên nếu cậu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
“Này, đợi đã.”
Chu Tranh túm lấy cậu, lần này không đợi cậu kéo lại đã buông tay ra trước rồi lùi về khoảng cách xã giao.
Bạn đẹp trai này hình như không thích cách thả thính, nếu đã như vậy, không bằng thành thật đi thẳng vào vấn đề để giành được chiến thắng.
“Tớ nghĩ cậu đã có kinh nghiệm rồi nên tớ sẽ không lòng vòng nữa.” Cô mở điện thoại, màn hình hiển thị rõ mã QR Wechat của cô: “Có thể thêm Wechat không?”
Chu Tranh nhìn chăm chú vào mắt đối phương, nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Lúc quay lại, cô còn tô lại son trong thang máy, tự cảm thấy mình khá xinh đẹp, cơ hội thành công là rất lớn.
Không ngờ phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Trên mặt người viết dòng chữ “tôi thường được hỏi thêm Wechat” lộ ra vẻ kinh ngạc, khuôn mặt cứng đờ hai giây, ngập ngừng nói: “Cậu, muốn thêm Wechat của tôi sao?”
Chu Tranh không rõ ý tứ sâu xa trong câu hỏi của cậu, đây chỉ là một câu hỏi đơn thuần hay là một câu hỏi vặn lại mang ý chế nhạo?
Dựa theo bối cảnh thì là vế trước, nhưng giọng điệu kỳ quái của cậu ấy thì giống với vế sau hơn.
Cô gật gật đầu: “Đúng vậy. Tớ muốn thêm Wechat của cậu.”
Chàng trai đứng dựa vào tường, cúi xuống gần cô, ánh mắt chăm chú như muốn nhìn thấu lớp ngụy trang của cô.
Chu Tranh bình tĩnh nhìn lại, từ trong đôi mắt đen láy của cậu nhìn thấy khuôn mặt của bản thân.
Thời gian như ngừng lại mười giây, mắt chàng trai cụp xuống, thu lại những cảm xúc ngoài mặt của bản thân.
Chu Tranh có hơi thất vọng, hỏi: “Tớ có thể biết vì sao không?”
Chàng trai đút tay vào túi áo hoodie: “Tôi không có Wechat.”
Chu Tranh: “...”
Bốn mắt nhìn nhau, cậu thật sự lấy điện thoại ra lướt một cách quang minh chính đại.
Phương Nghị Siêu, cũng chính là anh họ của bạn cùng phòng Tiểu A gửi tới một tin nhắn: “Em họ anh hỏi anh Wechat của cậu, nói là hỏi thay cho bạn cùng lớp của con bé, với cả, cái áo khoác đó, cậu có thể tặng anh không?”
Mặt cậu vô cảm đánh chữ: “Không tặng.”
Cất điện thoại đi, cậu lạnh nhạt nhìn người đối diện: “Còn chuyện gì không?”
...
Ba người Tiểu A đang ngồi trong cửa hàng tiện lợi ăn xiên bẩn, liếc mắt nhìn về phía cổng lớn của tòa nhà.
“Các cậu nghĩ Tranh Tử có thể thêm được Wechat không?”
Tiểu C và Tiểu B đồng thanh nói: “Khỏi phải nói/ Không thể nào.”
Nói xong, hai người nhìn nhau: “Cược một ván không?”
Tiểu C rất tự tin, Chu Tranh hiểu rất rõ về các kiểu thủ đoạn trà xanh, cho tới nay chưa từng thất bại, cô bạn quả quyết nói: “Cược thì cược.”
Vừa nói, cô ấy vừa lấy từ trong balo ra một thỏi son rồi ném vào chiếc mũ tai bèo của mình.
Tiểu B lắc lắc đầu: “Cẩu độc thân từ trong bụng mẹ vẫn còn non lắm.”
Cô ấy cũng ném hộp phấn má vào.
Chỉ còn lại Tiểu A, bọn họ hỏi: “Cậu theo ai?”
Tiểu A đã nhận được tin nhắn trả lời của anh họ, ra vẻ như một cao nhân: “Thắng bại đã phân, tớ không cược nữa.”
Quả nhiên, không lâu sau liền thấy Chu Tranh chầm chậm ra khỏi tòa nhà.
Khi chạy về hăm hở như nào thì bây giờ ủ rũ như thế, kết quả không cần phải nói cũng biết.
Chu Tranh không thấy ai ở điểm dừng xe bus, quay người nhìn quanh, thấy ba người đang vẫy tay qua cửa sổ thủy tinh, xoay mũi giày bước vào cửa hàng tiện lợi.
Tiểu C thở dài nhìn thỏi son mới mua của mình rơi vào trong túi người khác.
Cô bạn kéo Chu Tranh qua, trong lòng tràn đầy nghi hoặc: “Cậu có chuyện gì thế? Sao tự dưng lại chạy đi?”
Chu Tranh cúi đầu, “ừm” một tiếng: “Cậu ấy vừa trả lời tin nhắn Wechat, vừa nói với tớ là không có tài khoản Wechat.”
Lý do từ chối này thật là qua loa quá.
“Vậy cậu nói sao? Hay đỏ mắt quay về luôn?”
Chu Tranh lắc đầu: “Tớ nói nếu đã vậy thì thêm Alipay đi, có thể thu thập năng lượng cùng nhau, cũng được mà.”
Cả ba rơi vào trầm tư: “...Vậy nên là?”
Chu Tranh giơ điện thoại lên, cười toét miệng: “Đương nhiên là thêm rồi.”
Cô mở danh sách bạn bè, bạn mới được thêm vào thành công, tên thật được xác thực của đối phương hiện ra.
Tống Uẩn.
Tiểu C cảm giác như bản thân đã mở ra được một thế giới mới nhưng lại như không phải: “Biết được tên, sau đó thì sao? Định đi tường tin nhắn tìm người à?”
“Không đến nỗi thế.” Chu Tranh mở to mắt nhìn, crush của tôi, một thoáng rung động ngắn ngủi hơn so với một ngôi sao băng, xác suất bắt được một ngôi sao băng là bao nhiêu chứ?
Cô gắp một cái cánh bắc cực từ trong cốc giấy, vừa nhai vừa ậm ừ nói: “Tớ sẽ ghi cái tên này vào danh sách nam thần mà tớ muốn có nhưng không thể có được.”
Tiểu B hỏi ra câu hỏi trong lòng mọi người: “Cậu còn có loại danh sách này sao? Những người trước là ai thế?”
Chu Tranh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Spider…man.”