Hi Trì nheo mắt nhìn những bông tuyết phiêu đãng trong không trung.
Gió bắc gào thét cuốn bay áo choàng lông hồ ly trắng như tuyết trên người y, bông tuyết lạnh băng luồn vào mái tóc, bởi vì nhiệt độ cơ thể quá thấp nên vẫn không thể tan chảy.
Hi Trì nắm chặt dây cương, ngón tay trắng bệch trong gió lạnh.
Y nhìn Tiểu Cảnh ở phía sau đang quất roi ngựa: "Công tử, sắp tới Kinh thành rồi. Mặt trời đã xuống núi, chúng ta phải đến kịp trước khi cổng thành đóng lại."
Cuối cùng bọn họ vẫn chậm chân, thời điểm đứng trước thành, cổng đã đóng chặt, binh lính thủ vệ đương nhiên không cho hai người vào.
Vẻ mặt Tiểu Cảnh không vui leo xuống ngựa: "Biết công tử nhà chúng ta là ai không? Là Thần Vương điện hạ hồi kinh."
Hi Trì rút lệnh bài của mình ra.
Binh lính lập tức mời trưởng quan thủ thành lại đây, sau khi vị trưởng quan nhìn thấy nhanh nhẹn mời Hi Trì vào: "Không biết là Thần Vương điện hạ, mạt tướng lập tức mở cửa thành ngay."
Tuy trời đã tối nhưng tin tức Thần Vương hồi kinh đã lan truyền nhanh chóng, hầu hết các đại gia tộc đều hay tin.
Ngày Hi Trì rời kinh là đầu hạ, lúc trở về đã rét đậm, vừa kịp trước năm mới. Lần này cũng phải nửa năm y không gặp Chung Diệp.
Y rời kinh bôn ba khắp các tỉnh thành là vì việc thi hành tân chính. Hi Trì vốn mảnh mai, lần này càng gầy đi không ít.
Bên phía Chung Diệp không biết chính xác thời gian Hi Trì và Tiểu Cảnh trang bị gọn nhẹ lên ngựa về kinh, dựa theo tin tức bọn họ biết được, hẳn phải nửa tháng sau Hi Trì mới trở về. Cho nên sau khi Trịnh Như nhìn thấy Hi Trì xuất hiện thì cực kỳ kinh ngạc: "Điện hạ, ngài đã trở lại?"
Hi Trì ném áo choàng trên người cho hắn ta: "Trịnh công công, phiền ngươi sai người chuẩn bị nước ấm, bổn vương muốn tắm gội."
Trịnh Như vội nói: "Tuân mệnh, nô tài lập tức đi ngay."
Nước ấm chuẩn bị xong rất nhanh, Hi Trì an tĩnh ngâm mình trong bồn. Thân thể y lạnh băng, từ nam chí bắc trên đường đi thường xuyện mặc quần áo mỏng, thứ để chống lạnh chỉ có một tấm áo choàng.
Đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, chìm trong ấm áp khiến Hi Trì hơn choáng váng đầu óc. Đột nhiên cổ tay ướt át được một người nắm lấy, lòng bàn tay cẩn thận xoa nn.
Hi Trì nâng mắt: "Nghĩa huynh, đã lâu không gặp?"
Chung Diệp vươn tay ôm y ra khỏi nước: "Đã lâu không gặp."
Kỳ thật nửa năm trước Chung Diệp không tính toán để Hi Trì rời khỏi mình, thủ đoạn của hắn cường ngạnh, hắn biết mỗi lần thay đổi hiến pháp sẽ không tránh được tiếng phản đối, đổ máu và hi sinh là cần thiết, chỉ có giết gà dọa khỉ mới dễ khiến người kinh sợ, mới thực thi được tân chính, giang sơn của hắn mới có thể trường tồn.
Nhưng phong cách hành sự của Hi Trì không giống Chung Diệp, y muốn dùng phương pháp ít đổ máu nhất, khiến mọi người tiếp thu theo cách nhẹ nhàng nhất.
Lần này động đến ích lợi của giới quan lại, đại đa số quan viên đều không đồng ý, trong giới nhân sĩ đọc sách chưa thi đậu công danh cũng phản đối ít nhiều. Hi Trì rời kinh du thuyết khắp nơi, thuận tiện đích thân quan sát tình hình dân chúng. Y có hai thân phận, nhưng người biết cả hai thân phận này rất ít, cho nên "Diêu Hi" ở dân gian làm việc thuận tiện hơn một chút.
Hi Trì chôn mặt vào ngực Chung Diệp, mái tóc và thân thể vẫn đang ướt đẫm: "Tiếng phản đối quá lớn, có điều nếu trường kỳ thi hành sẽ có ích cho Huyên triều, bớt đi gánh nặng cho bá tánh. Nhưng đúng là phía dưới có một bộ phận quan viên rất khó khăn, nghĩa huynh, có nên phát thêm ít bạc phụ cấp không?"
Chung Diệp rũ mắt nhìn Hi Trì: "Hai ngày trước trẫm vừa thương nghị với quan viên Hộ Bộ và Lại Bộ về việc này."
Hi Trì bật cười: "Chúng ta lại cùng nghĩ đến một việc rồi."
Chung Diệp cầm khăn lông cẩn thận lau bọt nước trên người Hi Trì. Mùa đông năm ngoái y tiến cung, tuy trên danh nghĩa là Hoàng hậu, nhưng vốn thân là nam tử, xưng hô Hoàng hậu nương nương không thỏa đáng nên mọi người đều gọi y là Thần Vương.
Sau khi lau khô Chung Diệp mới mặc áo vào cho Hi Trì, hắn nắm lấy cổ tay y: "Đệ gầy đi nhiều quá."
Chuyến đi này Hi Trì rất tự tại, tuy bôn ba bên ngoài đúng là vất vả, nhưng y đã gặp được thêm nhiều người nhiều chuyện mới mẻ, cũng phát hiện ra một ít vấn đề của quan phủ địa phương: "Chỉ gầy một chút thôi, không quá quan trọng. Nghĩa huynh, có vài địa phương quan lại rất có vấn đề, tình hình ở đó trái ngược với những gì họ viết trong tấu chương......"
Chung Diệp che miệng Hi Trì lại: "Bây giờ đừng nói chính sự, để mai rồi bàn."
Lông mi Hi Trì nhẹ nhàng rung động, phe phẩy đảo qua lòng bàn tay Chung Diệp.
Chung Diệp buộc đai lưng lại cho y: "Trẫm rành rẽ mỗi một tấc trên người đệ, nơi nào gầy trẫm đều biết, lần này đúng là lao lực quá mức rồi."
Hi Trì đè lại thiên ngôn vạn ngữ liên quan đến chính sự, nói sang đề tài hợp với bầu không khí hiện tại hơn: "Gầy chỗ nào?"
Bàn tay Chung Diệp đè hai vai y, rà xuống vòng eo, lại đi đến nơi ái muội hơn, bóp mạnh một cái.2
Vành tai Hi Trì đỏ lên: "Ta biết rồi, hồi cung ta sẽ ăn nhiều cơm ngủ đủ giấc."
Trước khi chia xa hai người gắn bó keo sơn, ngày ngày Chung Diệp không muốn lâm triều chỉ muốn ở bên Hi Trì. Nửa năm nay mỗi ngày hắn đều hối hận vì đã thả Hi Trì ra ngoài, lúc tức giận chỉ có thể vùi đầu vào công việc, quan viên các bộ trong Kinh thành mất nửa năm lao lực theo hắn.
Hi Trì "ừ" một tiếng: "Mỗi ngày đều nhớ."
Chiếc áo vừa mặc vào đã bị Chung Diệp cởi xuống: "Lại đây."
Thời gian dài không thân mật, tinh lực Chung Diệp khá dư thừa, sau khi bị hắn lăn lộn hai ba lần xương cốt Hi Trì muốn tan thành từng mảnh.
Chung Diệp cắn vành tai y: "Đệ đệ ngoan, nửa năm nay không tự giải quyết? Sao lại trúc trắc như lần đầu thế?"
Hi Trì không quá muốn nói chuyện trên giường, bởi vì một khi mở miệng Chung Diệp sẽ càng hưng phấn. Trước mặt các đại thần Chung Diệp uy nghiêm đáng sợ đến mức nào, bây giờ ở trên giường luôn không biết thỏa mãn, dùng mọi thủ pháp đùa giỡn Hi Trì.
Sau nửa đêm Hi Trì gối lên cánh tay Chung Diệp, dù đã mệt đến không nâng nổi tay, y vẫn không ngủ được.
Chung Diệp biết Hi Trì đi đường mệt nhọc không thể tiếp tục tham hoan, hai canh giờ vừa rồi đã dùng hết toàn bộ tinh lực của y. Hắn giơ tay xoa mặt Hi Trì: "Toàn là nước mắt."
Hi Trì không phát hiện ra nước mắt rơi xuống từ bao giờ, hoàn toàn là vì kích th1ch quá mức.
Chung Diệp nhìn đuôi mắt Hi Trì hơi hồng hồng, chóp mũi cũng hồng, hắn ghé sát lại gần hôn một cái: "Mệt lắm rồi đúng không? Thôi, đệ nghỉ ngơi đi, ngày mai không tảo triều, trẫm ở bên cạnh đệ."
Thân thể Hi Trì không quá thoải mái, dù Chung Diệp đã rời khỏi nhưng vẫn có ảo giác vẫn ở bên trong. Triền miên trong thời gian dài khiến y không kịp hồi thần.
Nhưng —— hai người là phu phu, người này là lang quân của người kia, cho nên làm chuyện gì cũng là chuyện đương nhiên.
Lòng bàn tay Hi Trì hơi ướt dính, y nắm bả vai Chung Diệp nỉ non: "Nghĩa huynh, huynh ôm ta đi."
Ánh mắt Chung Diệp nhu hòa trìu mến nhìn Hi Trì, chỉ khi đối diện với y hắn mới lộ ra vẻ mặt dịu dàng như thế. Hắn rất muốn nhét Hi Trì vào trong xương cốt, ăn vào bụng, hòa vào huyết nhục của mình vĩnh viễn không rời xa.
Vô luận như thế nào, bây giờ Hi Trì đã trở lại, hai người ý hợp tâm đầu, trong lòng Hi Trì chỉ có mình hắn.
Chung Diệp ôm chặt Hi Trì, nhìn đối phương chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau miễn lâm triều.
Vài quan viên nghe được tin Thần Vương hồi kinh, từ ngày Chung Diệp lập Hi Trì làm hậu, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Lần này Thần Vương rời kinh nửa năm, một số ít người biết được y lấy một thân phận khác vi hành dân gian giúp đỡ Chung Diệp.
Khó khăn lắm mới trở về, hoặc là đang thân thiết với Hoàng thượng ở trên giường, hoặc là kể lại những chuyện mắt thấy tai nghe dọc đường đi.
Rất nhiều quan viên Kinh thành có liên hệ với quan lại địa phương, bọn họ thật sự sợ Hi Trì phát hiện ra tội trạng gì của mình.
Lúc Trịnh Như truyền lời bãi triều, tất cả mọi người đều an phận lui ra, một hai người thấy Thành Vương còn không nhịn được cảm khái: "Lệnh lang Thần Vương điện hạ được Hoàng thượng sủng ái thật."
—— dung mạo khuynh thành, không chỉ có thể lấy sắc thị quân, lại còn có nhân mạch rộng lớn, có thể giúp Hoàng Thượng phân ưu giải nạn.
Thành Vương cũng không biết nên nói gì, trong lòng vẫn thấy rất không tự nhiên, nhưng Hi Trì là con trai mình, y thích làm gì thì cứ làm cái đó đi.
Thành Vương đã quyết định giao trả thực quyền ở nhà làm Vương gia thanh nhàn, hai đứa con trai đều tự mình đảm đương công việc, bây giờ ông ta không muốn làm việc chỉ muốn thỏa thích ăn nhậu chơi bời.
Sáng sớm nay Hi Trì không được ngủ nướng, vừa mở mắt đã bị Chung Diệp kéo lại mây mưa một trận nữa. Sau khi xong việc y không nhịn được dán lên ngực Chung Diệp xin tha: "Nghĩa huynh, ba ngày tới huynh tha cho ta đi, eo sắp gãy rồi."
Chung Diệp vu0t ve mặt Hi Trì: "Nửa năm nay đệ thiếu nợ trẫm, thời gian tới phải bù hết lại."
Hi Trì cảm thấy Chung Diệp quá bá đạo, nhưng y lại không muốn rời bỏ Chung Diệp, bởi vì thật sự yêu đối phương, cho nên đành bực bội cắn lên vai hắn một cái: "......"
Chung Diệp nói: "Đệ thấy tân chính thi hành ở dân gian như thế nào?"
Hi Trì gật đầu: "Nhìn chung là tốt, còn một số vấn đề nhỏ có thể từ từ giải quyết. Giá gạo thấp hơn năm ngoái, phỉ loạn các nơi ít đi một nửa. Một ít việc ta đã xử lý xong, những vấn đề khác ghi chép lại đưa cho Lại Bộ xử lý đi."
Chung Diệp tựa trán lên trán Hi Trì.
Chuyện duy nhất hắn thấy đáng tiếc là Hi Trì không có khát vọng quyền thế, hai người mãi mãi không có cơ hội phân cao thấp. Nhưng như bây giờ cũng tốt, Chung Diệp là quân, Hi Trì làm hậu, tương trợ lẫn nhau, cùng nhau tạo ra thịnh thế mà hai người cùng khát vọng.
Hai người tâm đầu ý hợp, dù là thân thể hay lý tưởng đều toàn toàn tương thích.
Chung Diệp cầm tay Hi Trì. Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Hi Trì, biết được thân phận y, đêm hôm đó Hi Trì ngủ bên cạnh Chung Diệp, hắn suy nghĩ, nếu hắn không thể chiếm được Hi Trì, nhất định phải gi3t ch3t y.
Hiện giờ ——
Ý niệm thương tổn đối phương không còn sót lại chút gì, bây giờ đối với Chung Diệp mà nói, thích là chiếm hữu, không phải giết hại.
Hi Trì khẽ mỉm cười: "Nghĩa huynh."
......
Rất nhiều năm sau, Chung Diệp thật sự khai sáng một thời kỳ thịnh thế, bản đồ Huyên Quốc khuếch trương cực đại, tứ hải thần phục, bá tánh giàu có.
Lầu xây cao, khách tấp nập, rồi sẽ có ngày lầu sập xuống, vài trăm năm nữa vương triều sẽ lụi tàn, nhưng ít ra hắn đã cùng Hi Trì để lại một nét bút đậm màu. Chung Diệp trở thành vị Hoàng đế xuất sắc nhất Huyên triều, cuối đời hai người hợp táng bên nhau, công tích cuộc đời khắc vào bia đá, vĩnh viễn không chia lìa.8