Mặc dù có những tia nắng đang mờ nhạt phản chiếu qua từng kẽ lá nhưng những cơn gió thổi nhè nhẹ làm cho không khí trở nên mát mẻ, bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Những chú chim thi nhau ca hát, những bông hoa trong vườn nở rộ chào đón ngày mới.
Ngoài khu vườn cây kiểng, Ân quản gia cùng người chăm sóc vườn là Lý Hoa đang chăm chú nhìn về phía xa, nơi đó được gọi là khu luyện tập, nơi có hai con người đang quấn lấy nhau.
Lý Hoa cười khúc khích. Ở đây đã lâu nhưng cảnh tượng này lại mới thấy lần đầu tiên. Bất ngờ hơn khi hai con người kia trông khá gần gũi. Điều này khiến bà vô cùng ngạc nhiên. Lý Hoa huých tay Ân quản gia, mắt vẫn chăm chăm nhìn về hướng Ảnh Quân và Dạ Nguyệt.
‘Này lão Ân, ông nói xem có phải biệt thự này sắp có hỉ không ?’
‘Làm sao tôi biết được chứ?!’
Lý Hoa bĩu môi, lườm nguýt Ân Thành xong lại chuyển hướng mắt sang chỗ khác.
‘Đúng là lão già vô cảm. Sống từng này tuổi mới thấy được một cảnh tượng đáng thấy. Dám cá với ông vị trí phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ có thôi’
‘Bà đừng đoán mò nữa, mau làm cho xong kẻo lại rước họa đấy’
‘Nhìn xem là ai đứng hóng cùng tôi kìa’
Lý Hoa nhếch mày nhìn Ân Thành.
Cứ nói người ta hóng chuyện, nhìn xem chính mình cũng núp cây hóng chuyện đấy.
Ân quản gia thở dài, lắc đầu ngán ngẩm nhìn Lý Hoa. Mấy giây sau trên môi lại nở một nụ cười.
‘Mùa xuân đã xuất hiện giữa mùa đông rồi!’
‘Phải. Hoa xuân đã nở giữa mùa tuyết rơi’
....
Kể từ sau buổi nói chuyện tối hôm ấy. Dạ Nguyệt bỗng thay đổi hẳn, không còn hay khóc, giống như lột xác thành một người khác vậy. Về phía Bạch Ảnh Quân cũng ít đi làm hẳn, đa số đều làm việc ở nhà, chỉ khi có những cuộc họp quan trọng thì mới đến công ty. Nếu không sẽ tổ chức họp trực tuyến, còn phải tùy thuộc vào tính chất công việc mà tổ chức họp offline tại biệt thự. Bên cạnh đó số lần gặp nhau giữa hai người đã tăng lên, tiếp xúc thường xuyên với nhau hơn.
Hôm nay cũng vậy. Dạ Nguyệt tính sẽ làm xong công việc rồi đi ngủ nhưng vừa ăn sáng xong Ảnh Quân đã gọi cô ra sân tập luyện để tập cho cô cách cầm và bắn súng. Trước khi đến sân tập, Dạ Nguyệt cũng đã thay một bộ đồ khác để thoải mái luyện tập.
Súng Ảnh Quân đưa cho cô là một cây súng lục màu đen tuyền, một dạng súng ngắn. Cầm trên tay, Dạ Nguyệt có cảm giác mới mẻ. Vừa thích thú vừa tò mò, không biết nó dùng như thế nào. Lần đầu tiên cô được cầm trong tay thứ hàng ‘nóng’ thế này, cảm giác khác xa so với lúc xem trên ti vi nhiều.
Hôm nay Bạch Ảnh Quân rất ra dáng một người thầy. Anh tận tình chỉ dẫn cô tất cả mọi thứ. Từ cấu tạo chi tiết cho đến cách dùng như thế nào.
‘Nhìn đây. Khi bắn phải chú ý đến đích ngắm. Tay cầm súng phải thẳng, tay giữ cò súng phải chắc, mắt ngắm phải chuẩn. Tay, súng và mắt phải cùng nằm trên 1 điểm với nhau. Lực phải dồn vào một nơi. Xem đây’
Bạch Ảnh Quân vừa nói vừa thực hiện để dễ dàng khiến người nghe dễ hình dung. Động tác thực hiện đi song song với lời nói. Đứng bên cạnh Dạ Nguyệt chăm chú lắng nghe, nhìn kỹ từng động tác từ những cử chỉ nhỏ nhất để ghi nhớ vào đầu. Khuôn mặt xinh đẹp nay lại nghiêm túc học hẳn.
Đùng!
Phát súng vang lên chói tai khiến Dạ Nguyệt không chịu được mà vô thức bịt tai lại, đợi khi trở lại không gian yên tĩnh mới chịu thả tay xuống. Cô nhìn vào tâm tấm bia đã bị lủng một lỗ, ánh mắt trầm trồ nhìn Ảnh Quân.
Cô tán thưởng anh thầm trong lòng. Giỏi thật đấy. Ăn ngay phát đầu tiên rồi.
‘Thấy rõ chưa?’
Vẫn tư thế đang cầm súng đó, vẫn khuôn mặt không chút gợn sóng. Khi phát súng vang lên, lực đẩy của súng rất mạnh nhưng cả cơ thể anh chỉ cử động nhẹ. Anh quay qua hỏi cô, giọng nói trầm thấp vang lên.