Hồi Ký Thời Không

Chương 83: Hành kí mạt thế (10)



Bữa tối kết thúc, màn đêm cũng đã đến trên thành trì căn cứ, ban đêm trở nên yên ắng hơn với từng đợt gió lạnh lẽo. Mùa thu năm nay rét hơn thường lệ, và cũng chỉ vài tháng nữa cho đông đến. Dương Du từ sớm đã thần thần bí bí rời đi. Đường Hi rảnh rỗi nằm xem tin tức trên tivi, nội dung cũng không khác những gì cô biết là mấy. Trên thế giới người ta đã phân loại, đánh giá độ hiếm của các loại dị năng cũng như tinh thạch, đồng thời thông qua tinh lọc khắt khe mà cho ra thành phẩm có phẩm chất thuần khiết nhất. Bên cạnh đó người ta cũng bắt đầu đưa tin về các loài dị chủng xuất hiện sau trận mưa máu thứ hai, các khủng hoảng lớn nhỏ trải dài khắp thế giới, nhiều khu vực đã mất cả điện và sóng vô tuyến, nguồn nước thì cố lắm mới cầm cự được, tất nhiên là cũng có những nơi đã hoàn toàn nằm ngoài quyền kiểm soát của con người.


Đường Hi xem đủ rồi thì tắt tivi, căn hộ trở về vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ có tiếng thở đều đều của A Ly nằm trên vai cô. Đường Hi đưa mắt nhìn tiểu hồ ly lười biếng, cô vốn đang buồn chán bỗng kéo khóe môi cười lên.


[...]


1802 cảm thấy không ổn lắm, mà A Ly hình như cũng nhận ra có gì đó sai sai.


Nó nhìn Đường Hi áp sát tới gần, đèn cảm ứng nguy hiểm nháy liên tục, ba chân bốn cẳng tung người chạy mất. Mà kí chủ nhà nó liệu sự như thần, còn chưa để A Ly chạy đi đã chộp được nó trở lại, tiểu hồ ly bị cô xách lên như xách gà, trong mắt toàn là hoang mang.


"Cái này, A Cửu... Cậu tính làm gì vậy?"


Đường Hi cười hề hề, bộ dạng đáng ngờ xách A Ly đi. Nó ban đầu mù mờ như sa vào sương mù, nhưng khi thấy cô chuẩn bị ném nó vào bồn nước ấm liền tái mặt, co giò tính chạy bay chạy biến, vẫn là Đường Hi thủ pháp cao cường một phát đã nhúng nó xuống nước.


Ầm!


1802 thầm thắp cho A Ly ba nén nhang.


Tiểu hồ ly sợ đến mức lông mao đều dựng lên hết, hốt hoảng quẫy đạp bò ra khỏi bồn, gấp không kịp thở, thật sự là bị Đường Hi dọa không hề nhẹ.


"Khoan!! Từ từ đã, linh thú không cần tắm rửa đâu mà. Tha mạng! Thật sự không cần tắm mà?!"


Đường Hi thấy A Ly phản kháng dữ dội thì trợn mắt, "Ta có giết ngươi đâu? Đã thấy ai tắm mà chết chưa?!"


"Má ơi cứu!!"


Dứt lời lại tóm A Ly thả xuống bồn.


Sau đó là một tràng thảm cảnh loạn lạc không nỡ nhìn thẳng. 1802 không rét mà run, hiếm có khi nổi lòng thương cảm với tiểu hồ ly tội nghiệp. Kí chủ nhà nó khẳng định chưa từng nuôi chó mèo nên mới xuất hiện cái chuyện vứt cả người A Ly xuống bồn nước, con nào bị thả xuống nước mà không vùng vẫy, lại thêm Đường Hi thiếu kiến thức quá thể, nhìn A Ly thường ngày ngoan hiền mà còn thế kia là hiểu.


A Ly giãy giụa quá tốn sức, rốt cuộc chấp nhận số phận, Đường Hi thả vài viên sủi ngâm bồn vào nước, thấy nó không chạy nữa thì rút tay lại. Bọt nước nổi lên mềm mềm mịn mịn, nước ấm áp dễ chịu, cô kiểm tra nhiệt độ rồi ngồi một bên nhìn tiểu hồ ly chìm trong bọt xà phòng, ánh mắt lấp lánh, A Ly cạn lời không biết phải bày ra vẻ mặt gì.


Này là đi bơi chứ tắm táp gì!


Nhưng nó thấy vậy cũng tốt, chiều theo nguyện vọng của Đường Hi bơi qua bơi lại, bọt xà phòng bị nó hất bay lơ lửng rồi vỡ ra, mà cô lại như nhìn thấy cái gì hay ho lắm.


[...Cái này là tắm gội đó hả?]


"Không phải à?" Cô khó hiểu.


[Coi như tôi chưa nói gì đi.]


Sự thật là linh thú làm gì cần tắm, kí chủ nhà nó chẳng qua chán quá mới kiếm gì làm thôi, người ta gọi là rảnh rỗi sinh nông nỗi. A Ly sau khi từ bỏ nhân dạng thì đã quen với cuộc sống của hồ ly, thích bay nhảy tung tăng và cũng sợ tắm giống bao nhiêu vật nuôi khác, thật sự là bị dọa mất mật.


Đến khi được Đường Hi trùm khăn vớt ra, nó vẫn mang bộ dạng ủy khuất không nói năng gì, tùy ý để cô bế đi. Đường Hi đặt A Ly đang xụi lơ lên chân mình, vừa sấy lông vừa dỗ dành nó.


"Ài ngươi đừng có như vậy mà. Thỉnh thoảng tắm cũng khiến tâm trạng dễ chịu đó."


"..." Mới lạ đó.


Nói là nói vậy chứ A Ly vẫn rất tận hưởng quá trình sấy lông thư thái này, không khí ấm làm nó lười nhác nằm ườn ra, còn Đường Hi thì rất thoải mái xoa xoa bộ lông trắng mượt của tiểu hồ ly. Khi tắt máy sấy, A Ly vốn đã bông xù nay lại càng xù hơn, thật sự sắp trở thành cục bông tròn trịa, cô không nhịn được che miệng nén cười, lại bị ánh mắt hờn dỗi của nó làm cho cười lăn cười bò.


Không hiểu sao nhưng từ khi A Ly đi theo cô thế này, cảm giác như nó trở nên, ừm, sinh động hơn.


"...A Cửu dùng từ tệ quá."


"Ai biết đâu, nó chính là vậy đó." Cô cười tươi roi rói.


1802 thở dài, lầm bầm mấy tiếng. Kể ra thì tính tình nhóc hồ ly thối này cũng thật tốt, so với nó ngày ngày đều khinh thường kí chủ thì A Ly như quả hồng mềm vậy.


A Ly:"1802, xin lỗi nhưng tôi nghe thấy đó, có thể bé miệng hơn một chút không?"


1802 không nhịn được trợn trắng mắt.


[Ta nói sai chắc?]


Tiểu hồ ly hất cằm, "Ờ cậu là nhất, cậu nói gì cũng đúng hết. Hài lòng chưa?"


[Sao vẫn có người không chịu nhớ rằng mình đang ăn bám kí chủ nhà ta nhỉ? Hệ thống tất nhiên phải quan trọng hơn vật nuôi ất ơ nào đấy rồi.]


Uầy uầy, 1802 bật chế độ phũ phàng độc miệng kìa.


A Ly cũng không thua kém, "Ngại quá, làm người thực tế đi. Ít nhất linh thú vẫn giúp ích được cho kí chủ lúc cần nhé. So độ thân thiết thì A Cửu rất mến tôi nhá."


[Đùa kiểu gì thế. Ta đã là hệ thống của Đường Hi từ khi bắt đầu rồi. Tên quỷ nhà ngươi cứ gọi cái tên giả đấy không thấy kì sao?]


A Ly còn định bật lại, Đường Hi đã ra hiệu cho hai bên im lặng, cô bóp trán, không hiểu kiểu gì chủ đề công kích lại liên quan đến mình. Đường Hi lướt nhìn hai tên này, 1802 có thể thấy rõ ràng trong mắt cô còn có chút thương hại, nó tức đến mức miệng phả bong bóng.


Dưới ánh nhìn phức tạp của Đường Hi thì A Ly cũng câm như hến, thầm than một nghìn lần hỏng rồi, vẻ mặt buồn rười rượi hối lỗi. 1802 càng nhìn càng tức, còn tưởng sắp nghẹn chết.


Đường Hi không phải lần đầu thấy hai đứa này chí chóe, cơ mà lần này căng phết, cô nghe mà còn thấy mùi khét lẹt thoang thoảng, sát thương cũng thật cao. Tuy ngồi xem trò vui rất thú vị nhưng bất đồng quá cô sẽ mệt.


"Cắt! Không nói nữa, giọng của hai ngươi làm ta nhức cả đầu."


A Ly bối rối cúi đầu không hó hé gì, 1802 thì hừ lạnh. Cùng là hai đứa độc miệng, nhưng một đứa biết lấy lòng, mềm dẻo linh hoạt, một đứa khinh người quá đáng, kiêu ngạo khó ưa. Đường Hi chống cằm nhìn qua, không nhịn được nhếch môi, vẻ mặt mười phần mờ ám.


A Ly: ...


Hệ thống: ...


1802 không nhịn được lùi một bước.


[Cô cười thấy ghê quá.]


Đường Hi vẫn tủm tỉm cười, hệ thống còn bồn chồn hơn mọi hôm. A Ly nơm nớp lo sợ, lấm lét nhìn cô, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.


"Cái đó...tôi sai rồi, tôi không nên lớn tiếng như vậy. Nhưng mà do 1802 gây chuyện trước."


Đường Hi chỉ gật đầu, rồi nhìn sang 1802 như đang chờ câu trả lời. 1802 làm gì có thực thể, nhưng nó vẫn cảm giác ánh mắt của cô đang dán lên người mình, giọng miễn cưỡng.


[...Biết rồi. Tôi sẽ không nói khó nghe như vậy nữa là được chứ gì, muốn cười thì cứ cười đi.]


"Phụt!!"


Cô nghe xong câu trả lời của hai bên, biểu cảm trên mặt rốt cuộc không giữ được nữa, cười lăn bò toài, để lại hai đứa kia đần thối ra, cô quệt nước mắt bên khóe mi, lồm cồm bò dậy.


"Há há, biết lỗi là tốt nhưng mà hai ngươi làm ta đau bụng quá." Cô cong môi, "Biết vừa nãy các ngươi vừa làm gì không?"


Hai đứa kia cùng lúc nghiêng đầu khó hiểu, Đường Hi lại giở ra vẻ mặt châm chọc.


"Người ta gọi là...tranh sủng nha!"


***


Một sự im lặng như đông cứng hơi thở. A Ly biết điều im ru, còn 1802? Nó bất mãn vứt cho Đường Hi một cái lườm lạnh, giọng nói đạm mạc nhưng rõ ràng đang phun tào.


[Ảo tưởng ít thôi.]


[Không nói được gì ý nghĩa thì cũng đừng đọc truyện nhiều quá.]


Đường Hi điếc không sợ súng, "Gì chứ, đang ngại ngùng chứ gì?"


[Miễn nha. Trò này cũ rồi không hù được tôi đâu.]


"Nghe mà buồn thật nhiều. Nhớ ngày nào hệ thống nhà ta còn là tâm hồn thiếu nữ ngượng chín mặt nha, đúng là lòng người."


[Cô cút!!!]


Cuộc tranh luận không đi đến đâu đã kết thúc với sự can thiệp chả mấy thân thiện của Đường Hi. 1802 để thể hiện sự phẫn nộ của mình mà im lặng suốt, còn A Ly thấy cô không tức giận thì ngoan ngoãn cuộn người nằm kế bên.


Đường Hi bất lực đành lân la bắt chuyện với hệ thống rồi bị bơ toàn tập.


Tâm tư của 1802 vốn xiêu xiêu vẹo vẹo, nay lại càng mâu thuẫn rắc rối, thuộc tính ngạo kiều này của nó tăng thêm từ khi nào thế?


"1802 đại nhân uy vũ thông thái à, ngươi có biết tâm tư của ngươi so phi tần trong hậu cung còn khó nắm bắt hơn không? Trẫm cũng rất nhọc lòng đó."


[...]


"Ái phi--..."


[Ngậm miệng!]


1802 bị cô chọc cho tức xỉu, xỉu xong vẫn tức, Đường Hi thấy nó đã xù lông nhím thì không đùa nữa, nhưng vẫn không thể ngăn cô cười nhạo 1802. Nó cau có, giọng nói cũng khó nghe.


[Còn muốn đưa cô thông tin mới này nhưng có vẻ cô không cần rồi ha.]


Đường Hi chớp chớp mắt, ngoan ngoãn chờ đợi, 1802 gì thì gì chứ công tư phân minh, nó hừ lạnh, trước mặt Đường Hi lập tức xuất hiện mấy màn hình ảo trông không khác mấy trong phim viễn tưởng. Cô để ý kĩ những chỗ được 1802 đánh dấu, xem xét danh sách nó gửi đến.


[Tôi tìm được người này từ chỗ thông tin xung quanh 'Hộp quà vũ khí may mắn'. Người này là nhà điều hành lớn của rất nhiều sân chơi, đáng ngờ là ở sân chơi nào cũng bắt gặp <Tơ Bạch Cốt> trong hòm vũ khí. Trùng lặp vài lần còn có thể hiểu được, nhưng tất cả sân chơi đều được phân phối món vũ khí này thì khó mà nói là trùng hợp được, nếu không muốn nghĩ đến người kia làm thế để nó có thể đến tay người nhận.]


"Hừm, H504 à..."


Đường Hi đảo mắt nhìn sang một khung hình khác, "Còn cái này là?"


Giọng 1802 có hơi kì lạ.


[Phòng chat nhân viên. Tuy truy cập trong thời gian thi hành nhiệm vụ bị cấm nhưng canh phòng lỏng lẻo nên khá dễ dàng ra vào. Cũng không có nhiều thông tin hữu ích lắm trừ việc tên H504 kia cực kì thần bí.]


Cô nghe giải thích thì gật đầu, bắt đầu đọc cuộc hội thoại, 1802 cẩn thận quan sát vẻ mặt cô.


Cái phòng chat trông như một giao diện nhắn tin bình thường này là nơi tụ họp các hệ thống trực thuộc Yến thành, thông tin của bọn họ chắc chắn đáng tin cậy, nhưng cái Đường Hi để ý hơn thông tin là thái độ của đám hệ thống kia.


Bọn họ thoạt nhìn khác nhau, nhưng lại cùng một loại người. Lạnh nhạt, thờ ơ và ám ảnh nhiệm vụ.


Đường Hi chẹp miệng, "Thế là hôm qua canh ba khuya khoắt ngươi đi làm mấy cái này đó hả?"


1802 ngạc nhiên.


[...Cô còn nhớ vụ đó luôn hả?]


Đường Hi kì quái liếc hệ thống nhà mình, "Không phải đó là tất nhiên à?"


Nó không ho he gì thêm, chỉ hắng giọng giả vờ chú ý đại sự, Đường Hi trừng mắt 1802 nhưng cũng chuyên tâm đọc đoạn hội thoại này mấy lần. Cô để ý giọng điệu chán ghét cùng khinh thường của mấy hệ thống khác khi nhắc đến xóa sổ, cau mày.


"Này, hệ thống bị mạt sát thì sẽ phải báo cáo lên Chủ Quản à?"


[Không hẳn, vì thông tin của những hệ thống bị xóa sổ sẽ tự động biến mất, bọn tôi chỉ báo cáo khi cần thôi. Chủ Quản ở đây là Hệ Thống Chủ, đám người kia hình như thuộc bộ nhân sự dưới cục trị an, đang làm báo cáo gì đó mà giờ thiếu người nên không hoàn thành được.]


"...Phân chia dài dòng nhở?"


[À, cô không cần để ý mấy cái bộ phận này nọ của Thời Không Tách Biệt đâu, lúc cần thì hỏi tôi là được.]


"..."


Nó đáng tin cậy thật nhưng sao cô cứ thấy trí thông mình của mình đang bị xem nhẹ nhỉ.


A Ly từ đầu chỉ lắng nghe bọn họ trò chuyện, chăm chú nhìn khắp các khung màn hình, chợt nó híp mắt.


Tiểu hồ ly chỉ cái móng bé tẹo vào khung hội thoại, "Này, cái 'cưỡng chế trừng phạt' này là gì thế?"


[À...nó là--...]


"Hai ngươi không cần tranh luận làm gì, ta cũng đoán được tám phần nó là cái gì rồi."


Đường Hi nhanh chóng chen ngang tránh hai đứa này lại ầm ĩ, nhưng A Ly nói chuyện mềm mỏng, hoàn toàn không có ý thù địch gì, giọng nó khe khẽ:


"Không phải tôi nghi ngờ 1802. Cậu ta khó ưa thật nhưng riêng cái này thì tôi tin 1802 rất tận tâm với kí chủ, chỉ là tôi muốn nghe cậu ta giải thích thôi."


Ha. 'Cưỡng chế trừng phạt', chỉ cần nghe tên thôi ai cũng ngầm hiểu được bọn họ đang nói đến cái gì, mà có vẻ như kí chủ nào cũng từng trải qua trừng phạt, hệ thống lại càng bàn tán về nó như một điều nghiễm nhiên.


Không hiểu sao Đường Hi cảm thấy có 1802 làm hệ thống thật ra rất tốt.


[Thì nó cũng chỉ như vậy thôi. Nhưng tôi không giống đám người kia, sau này cũng không. Tôi không thích bọn họ.]


Giọng 1802 nghe chừng có chút quẫn bách, nhiều hơn nữa là phức tạp, giải thích với Đường Hi khiến nó hơi mất tự nhiên. A Ly không nghi ngờ nó, tất nhiên Đường Hi càng không, thậm chí khi cô biết đến sự tồn tại của loại hình trừng phạt này cũng chưa một lần ngờ vực 1802.


Được rồi, cô sẽ thừa nhận có hơi ỷ lại vào 1802 thái quá nhưng mà hệ thống tốt như vậy không ỷ lại cũng uổng.


A Ly chẳng mấy khi tán thành với 1802, "Tôi cũng ghét mấy kẻ thượng đẳng."


Đường Hi thấy hệ thống đang nhìn cô chằm chằm thì thở hắt một hơi.


"Ngươi nghĩ ta đần tới nổi lo lắng mấy thứ không đâu này hả?"


[...Không hẳn.]


Đậu xanh, đây là đang gián tiếp chửi cô đần đúng không?!


...Được rồi hôm nay ngày lành tháng tốt, cô nhịn.


"Hai ngươi lo nghĩ nhiều quá rồi. Đã đi cùng nhau mấy năm như vậy rồi, chẳng lẽ ta lại nghi ngờ các ngươi vì chuyện nhỏ nhặt này. Có thể nào đừng xem thường trí tuệ của kí chủ nhà ngươi được không? Ta rất là tổn thương đó!"


Đường Hi bĩu môi phất tay, bộ dạng rõ tùy ỳ nhưng giọng nói lại nhỏ nhẹ hiếm có. Dù cô không chính miệng nói ra, nhưng cũng đã ngầm thừa nhận lòng tin của mình ở A Ly và 1802. Hệ thống nhìn cô chằm chằm, có chút không biết nên nói gì.


[Chắc là...cảm ơn?]


"Cảm ơn cái cóc khô! Ngươi còn chưa chịu thôi kiểu đấy à??!"


Đường Hi thẹn quá hóa giận, "Ta là tin vào mắt nhìn người của ta được không?!"


A Ly nũng nịu cọ cọ tay Đường Hi, khác với 1802 phũ phàng thì nó biết cách làm hài lòng người khác hơn.


"Được mà, tôi cũng tin A Cửu nha."


[...Gớm quá.]


A Ly tỏ vẻ khinh thường, "Đó là lí do mà cậu mãi chẳng khá lên được đó."


***


Đường Hi xem đủ rồi thì nằm bẹp ra sofa, vừa ôm tiểu hồ ly vừa nhìn chằm chằm trần nhà, hệ thống rất tự giác tắt màn hình ảo đi, để cô có không gian yên tĩnh.


...Tại sao lại nhiều thông

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.