Hồi Ký Thời Không

Chương 13: Dấu vết năm xưa (1)



*Nội dung thế giới hai có tham khảo từ thế giới năm của "Mau xuyên: Vai ác lại hắc hóa".


***


Tí tách.


Tiếng nước nhỏ giọt tí tách không ngừng, không khí ngột ngạt, thoang thoảng một mùi hương khó ngửi.


Đường Hi rốt cuộc từ trong mê man tỉnh dậy. Đầu óc cô mơ màng, mi mắt như bị dán lại, nặng trĩu không thể mở ra.


[...Hi...Đường Hi!!!]


Âm thanh đứt quãng của 1802 bỗng rõ ràng bất thường, Đường Hi giật bắn, mở to hai mắt nhìn xung quanh.


Nơi nào đây???


Trong đêm tối tĩnh mịch, mặt trăng là nguồn ánh sáng duy nhất chiếu rọi. Trước mắt cô là những song sắt thẳng tắp có phần rỉ sét, trái phải đều là những bức tường, Đường Hi cử động tay mình, nhưng tay bị treo cao lên bằng dây xích, kèm theo đó là âm thanh leng keng.


Đường Hi cứng đờ, cô chầm chậm nhìn xuống thân mình, đầu óc như nổ tung.


Con mẹ nó a!!!!


Vì cái vẹo gì???


Vì cái vẹo gì cô lại ở trong tù?!!!


"1802!!!"


[...Hãy oán trách may mắn của cô.]


Mấy ngày trước cô cười nhạo Cố Triết là tù nhân, bây giờ cô cũng trở thành tù nhân rồi.


Cười người hôm trước hôm sau người cười mà!


[...Đường Hi, cô không thấy có gì kì lạ sao?]


"Hả? Điều gì kì lạ-..."


Cô cúi đầu thật mạnh, nhìn xuống thân mình một lần nữa.


...Phẳng lì.


Đậu má??


Gì cơ?!!


Đậu xanh rau má!!!


Đường Hi không tin vào mắt mình, giọng nói run rẩy.


"Tôi, tôi, tôi con mẹ nó thành trai rồi?!!"


Nam nhân!!!


Cô hiện tại đã tiến vào thân thể một nam nhân!


Đường Hi: (╯°Д°)╯ ┻━┻


1802!!!!!


[Tôi không có tội tình gì cả. Hơn nữa, chẳng phải cô rất thích làm con trai sao, giờ thành con trai thật rồi, khỏi tốn công cải trang.]


"Ngươi bị não hả?!! Giả vờ như mình có cái đó hoàn toàn khác với việc thật sự có cái đó!!!"


[...Hãy học cách chấp nhận.]


Không phải Đường Hi chưa từng nghĩ tới trong thế giới nhiệm vụ sau này cô sẽ phải tiến vào thân thể người khác phái, nhưng như thế này là quá sớm rồi đi!!!


Đường Hi thở phù phù, cuối cùng cũng chấp nhận việc bị thay đổi giới tính.


"1802, kí ức."


[Đang tiến hành tiếp nhận kí ức.]


Đồng thời, hai bảng tư liệu và thuộc tính gộp lại thành một, xuất hiện trước mắt cô.


[Số hiệu: 1802


Tên: Đường Hi (nhiệm vụ giả thực tập)


Tuổi: 22


Giới tính: Nữ (có thể thay đổi)


Xếp hạng: #8772052


Tiến độ vòng kiểm tra: 1/3


Nhiệm vụ trước mắt: Dấu vết năm xưa


Thân phận hiện tại: Dạ Ly, 21 tuổi, là tội phạm giết người.


Điểm EXP: 10000


Giá trị sinh mệnh: 50


Giá trị trí tuệ: 75


Giá trị mị lực: 20


Giá trị vũ lực: 18 (+2)


Giá trị may mắn: 83


Tinh thần lực: 65


Công đức: 15


Kĩ năng: Kĩ năng lái xe lv.1, kĩ năng chạy marathon lv.1


Nguyện vọng:


1. Lật tẩy bí ẩn vụ án "Hắc Vũ", minh oan cho Dạ Ly.


•Ghi chú:


- Nếu vượt qua vòng kiểm tra, trở thành nhiệm vụ giả chính thức.


- Nếu chết hoặc thất bại, tiến hành xóa sổ.


- Không được phép tiết lộ thông tin liên quan đến cốt truyện, hệ thống, ký chủ và người ủy thác.]


Đường Hi trợn trắng mắt.


Dạ Ly???


Hẳn không phải là Dạ Ly mà cô biết đi?!


Từ từ đã, Dạ Ly chỉ mới 17 tuổi thôi mà?


[Cô không nhìn nhầm đâu, chính là Dạ Ly mà cô biết đó, hiện tại đã là 4 năm sau rồi.]


Đậu má!!!


Tiến vào thân thể người quen của mình, cũng không phải kì quái dạng vừa đâu!!


"1802, không phải bình thường ta nên xuyên vào một thế giới nhiệm vụ khác và không còn liên hệ gì với thế giới cũ ư?"


[Bình thường thì đúng là thế, nhưng cô nhìn xem mình có bình thường chút nào không, xuyên vào cùng một thế giới liên tiếp, tôi thật sự phục cô rồi.]


Đường Hi nghiền ngẫm bảng thống kê, nhớ lại hình ảnh Dạ Ly kiên quyết chặn đường mình, thở dài.


Sao thằng nhỏ đó lại trở thành tội phạm giết người rồi?


Chờ đến khi tiếp nhận toàn bộ kí ức, Đường Hi có một loại xúc động muốn che mặt.


Dạ Ly, cậu thật sự...thảm không nỡ nhìn.


Vì tiếp nhận kí ức của nguyên chủ, nên quá khứ cũng như tuổi thơ của Dạ Ly cô đều thấy hết.


Đường Hi chỉ có thể cảm thán.


"Sống như thế này, khó khăn quá mà!"


***


Dạ Ly là con riêng của gia chủ Dạ gia, một lão già nổi tiếng tư tình lăng nhăng. Khi còn bé mẹ của cậu quỳ gối dập đầu trước cổng Dạ gia một ngày một đêm, cầu xin ông cho cậu được vào biệt thự Dạ gia, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong cậu được khôn lớn.


Vì Dạ Ly, mẹ cậu ngay cả mạng không cần, muốn cậu có cuộc sống tốt hơn, nhờ vậy mà Dạ Ly được Dạ gia nuôi lớn.


Dạ mẫu tất nhiên không vừa mắt đứa con riêng này, không ngừng làm khó, bắt cậu làm đủ việc của người giúp việc. Dạ Ly chỉ lẳng lặng nghe theo, cho dù bị đánh đập hay chửi mắng cũng không một lời oán trách, cuộc sống tuy không thể nói là tốt nhưng cũng đủ ăn đủ mặc.


Dạ Ly cứ như vậy nhẫn nhịn sống đến năm 17 tuổi, một ngày nọ, mẹ cậu bị bệnh nặng cần tiền chữa trị, nhớ tới ân tình khi trước, Dạ Ly kiếm tiền giúp mẹ chạy chữa.


Cậu vốn có thiên phú hội họa, liền bán tranh kiếm tiền. Khi Dạ mẫu phát hiện ra, bà lấy đi toàn bộ số tiền mà cậu kiếm được với lí do là tiền thuê nhà, tiền học phí. Dạ Ly chỉ lặng im không đáp, lại một lần nữa kiếm tiền, nhưng Dạ mẫu thật sự là trơ trẽn đến cực điểm, không nói lí lẽ đoạt đi số tiền đó, còn đổ cho cậu tội ăn cắp, đuổi khỏi Dạ gia.


Dạ Ly xách hành lí lang thang bên ngoài, dừng chân đã là trước cửa bệnh viện. Mẹ cậu không có tiền phẫu thuật, ngay hôm đó rời bỏ trần thế, để lại cậu một mình trơ trọi, nhưng Dạ Ly ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi, tịch mịch ra khỏi bệnh viện.


Cậu cũng chỉ là một học sinh cấp ba không có bằng cắp gì, làm hết những công việc lặt vặt ngày này qua ngày khác để kiếm tiền, nhưng Dạ mẫu nào để cậu yên, Dạ Ly bán tranh thì có người tới đập quán, làm việc thì ngay hôm sau đã bị đuổi. Vậy mà bằng cách nào đó, Dạ Ly vẫn sống sót, tựa như một mầm cây kiên cường bất khuất giữa mưa bão.


Và cậu đã gặp cô.


Nhìn thấy chính mình qua góc nhìn của người khác thực sự rất kì quái, nhưng Đường Hi kế thừa kí ức cũng như cảm xúc của Dạ Ly.


Lần đầu tiên có một người nguyện ý nói chuyện với cậu.


Không phải thái độ ghét bỏ, cũng không phải ra lệnh, có một người thật sự đối xử tốt với cậu, nghe cậu kể lể, tâm sự cùng cậu.


Trái tim lạnh lẽo của Dạ Ly tựa hồ được sưởi ấm, bắt đầu lại những nhịp đập trọn vẹn.


Vui vẻ có, háo hức có, Dạ Ly cảm nhận được những cảm xúc mới lạ, nhưng cậu không ghét cảm giác đó chút nào.


Nhưng đến một ngày, chút ấm áp ấy biến mất, lần đầu tiên Dạ Ly cảm thấy lạc lõng.


Cho cậu hi vọng, rồi lại lấy nó đi.


Dạ Ly càng ngày càng ít nói, cậu rời thành phố Hà Thanh, đến một nơi khác sống. Bốn năm sau, Dạ Ly trở về Hà Thanh, cậu lần đầu đến quán bar Hắc Vũ uống rượu, ai ngờ chỉ vì một chuyến đi đã đẩy Dạ Ly vào chỗ chết.


Hôm đó Hắc Vũ bỗng xảy ra ẩu đả, hai phe đánh nhau tán loạn cả lên, Dạ Ly vô cùng xui xẻo vạ lây, bị người ta dùng chai rượu đánh trúng đầu, ngất đi. Khi cậu tỉnh dậy, toàn bộ người trong quán bar đều đã chết, Dạ Ly sững người, cùng lúc đó rất nhiều cảnh sát xông vào bắt cậu.


Dù Dạ Ly một mực phủ nhận, các bằng chứng đều cho thấy cậu là thủ phạm, cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra với mình thì đã bị bắt vào tù, nhanh đến nỗi không kịp trở tay.


Vụ án đó được gọi là vụ án Hắc Vũ, tám người bị thảm sát.


May là Đường Hi đến sau khi luật cấm tử hình được ban hành hai năm, nếu không dựa vào việc giết tám người đủ để Dạ Ly bị bắn chết rồi.


Còn nguyên nhân Dạ Ly chết...


Thật sự quá mẹ nó thảm a!


Cô đã từng nói, trai đẹp vào tù là một loại bất hạnh, dung mạo của Dạ Ly càng không cần phải bàn cãi, cậu tất nhiên bất hạnh hơn cả Cố Triết, cứ như vậy chết trong tù.


Đường Hi cảm thấy cái vả mặt này quá ư là đau, cô nói Cố Triết bất hạnh, mấy ngày sau cô liền bất hạnh y chang hắn.


Bị bạo cúc mà chết a!!!


Kí ức nào của Dạ Ly có ấn tượng càng sâu đậm, kí ức đó càng rõ ràng.


Trong đầu Đường Hi bây giờ là vô số hình ảnh không lành mạnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, tai cô còn nghe được âm thanh bạch bạch.


Đường Hi: &/#a₩vh^×:;p~&


Ta thao con mẹ nó!!!!


Những ngày tháng tiêu dao tự tại của ta!


1802, cho ta trở về thế giới trước đi!!!!


[Rất tiếc điều đó là không thể.]


Đường Hi tỏ vẻ, nhân sinh không còn gì luyến tiếc.


Làm gì thì làm, cô phải bảo vệ thân thể này của mình a!


***


Khi Đường Hi bình tĩnh lại, cô lại nhớ tới thiếu niên ngày nào vẫn còn nhào vào lòng mình làm nũng, giờ lại chết thảm trong tù.


Sau khi Đường Hi rời khỏi thân thể của Lý Nhiễm, Dạ Ly thật sự đã chạy khắp nơi tìm cô. Bởi vì đã ở một mình quá lâu, nên chỉ cần người ta tùy ý quan tâm cậu một chút, cậu sẽ xúc động đến không thể cầm được nước mắt. Dạ Ly là một đứa trẻ đáng thương như vậy đấy. Thời thơ ấu thiếu thốn tình yêu, lớn hơn chút thì bị dì ngược đãi, còn chưa tốt nghiệp đại học đã bị vu oan giá họa, tống vào tù. Dạ Ly cứ như thế mà chết ở tuổi 21.


Ài, nhân sinh a.


"Từ trước đến giờ tôi được nuôi dạy phải làm theo lời của người khác, tôi không biết chính tôi muốn gì nữa."


Chỉ biết làm theo lời người khác à?


Lúc trước Đường Hi không hiểu, nhưng bây giờ cô đã tỏ tường ý của Dạ Ly.


Không có cảm xúc, không có tham vọng, chỉ có thể nghe lời người khác răm rắp, cái này căn bản không thể gọi là sống.


Sống và tồn tại là hai khái niệm khác nhau.


Dạ Ly chỉ tồn tại, cậu gần như không sống, sau khi chuyển đi sống ở nơi khác thì ổn hơn, cậu đã giao tiếp với nhiều người nhưng vẫn không thể mở lòng với bất kì ai.


Đường Hi thở dài, đứa nhỏ này không trải qua quá nhiều đả kích dẫn đến vô cảm, cậu đã vô cảm từ trước rồi.


Trở lại nhiệm vụ, Đường Hi nghi ngờ có ai đó cố ý muốn ép chết Dạ Ly, thời gian cảnh sát xông vào quá chuẩn xác, ngoài ra vụ án chưa rõ ràng đã tống cậu vào tù, khó nói là trùng hợp được.


Nhưng trong quá khứ, Dạ Ly chưa từng đắc tội ai cả, cô không nghĩ ra tại sao có người muốn hại cậu.


"Ài, bỏ qua, không nghĩ nữa!"


Quay đi quay lại cô vẫn chú ý đến bảng thống kê, ở thế giới trước cô thấy giá trị mị lực của mình hơi thấp, nhưng bây giờ cô chỉ muốn rút sạch nó về 0 thôi.


"1802, ta có thể chuyển giá trị mị lực sang vũ lực không? Dù sao ta cũng làm nhiệm vụ bằng thân thể người khác mà."


[Có thể, nhưng chỉ có thể chuyển đổi tạm thời, tối đa là 10 điểm thôi.]


"Vậy chuyển 10 điểm qua giá trị vũ lực đi."


1802 im lặng một chút, rồi lại thông báo.


[Hoàn thành tâm nguyện của Lý Nhiễm, nhận 1 vạn điểm EXP, 10 điểm skill, mời tự phân phối.]


Đường Hi nhìn thu hoạch thế giới trước, rất hào phóng đem 10 điểm skill cộng hết vào vũ lực, bảng thống kê thay đổi.


[Số hiệu: 1802


Tên: Đường Hi (nhiệm vụ giả thực tập)


Tuổi: 22


Giới tính: Nữ (có thể thay đổi)


Xếp hạng: #8772052


Tiến độ vòng kiểm tra: 1/3


Nhiệm vụ trước mắt: Dấu vết năm xưa


Thân phận hiện tại: Dạ Ly, 21 tuổi, là tội phạm giết người.


Điểm EXP: 10000


Giá trị sinh mệnh: 50


Giá trị trí tuệ: 75


Giá trị mị lực: 10 (-10)


Giá trị vũ lực: 20 (+20)


Giá trị may mắn: 83


Tinh thần lực: 65


Công đức: 15


Kĩ năng: Kĩ năng lái xe lv.1, kĩ năng chạy marathon lv.1


Nguyện vọng:


1. Lật tẩy bí ẩn vụ án "Hắc Vũ", minh oan cho Dạ Ly.


•Ghi chú:


- Nếu vượt qua vòng kiểm tra, trở thành nhiệm vụ giả chính thức.


- Nếu chết hoặc thất bại, tiến hành xóa sổ.


- Không được phép tiết lộ thông tin liên quan đến cốt truyện, hệ thống, ký chủ và người ủy thác.]


Đường Hi an tâm, cuối cùng không phải sợ đánh nhau nữa rồi.


Nhưng nhiệm vụ lần này sao lại khó như vậy? Muốn cô vượt ngục hay gì???


Rốt cuộc làm thế nào mới ra ngoài được đây?!!


"1802, đây là nhiệm vụ cấp mấy?"


[Cấp C.]


Má nó!!!


"Không phải nhiệm vụ của thực tập sinh là cấp D sao? Vì quái gì ta lại đến một thế giới cấp C lần nữa???"


[...Vì cô xui xẻo.]


Đường Hi làm như không nghe thấy 1802, cô ngẩn ngơ suy nghĩ, có lẽ tình bạn ngắn ngủi đó được Dạ Ly xem trọng hơn cô nghĩ, sau khi tỉnh dậy, cậu ngày nào cũng chạy đến khu nhà hoang đợi cô mấy giờ liền, rồi lại buồn bã rời di, Đường Hi đối với chuyện này chỉ có thể thở dài áy náy.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.