Học Viện Kinh Dị

Chương 4



Bây giờ Đào Nhạc Tư mới biết ý của Ace "Đúng là Anastasia, nhưng không hoàn toàn đúng" là ý gì.

Quỷ hồn của Anastasia, nhưng không hoàn toàn là Anastasia, có lẽ là theo cách nói này.

Nghe tiếng Đào Nhạc Tư hét lên, cô ấy chợt co quắp một cái, mở mắt ra.

Trong phòng tối om, ngoài cửa sổ mưa rơi như trút nước, chuyện vừa xảy ra tựa như chỉ là một giấc mơ.

Đào Nhạc Tư thở hổn hển ngồi dậy, bật đèn bàn bên cạnh cửa sổ lên. Ánh đèn màu vàng ấm áp tràn ngập căn phòng nhỏ, mọi thứ vẫn bình thường, bên giường của Anna vẫn là chiếc giường với tấm nệm trống trơn, không hề có ma nữ đầu vẹo ra sau, toàn thân đẫm máu nào cả. Đào Nhạc Tư vuốt trán, phát hiện mình đổ không ít mồ hôi lạnh.

Cô bước xuống giường, định rót cho mình ly nước nhưng chỉ vừa mới đi hai bước lại ngây ngẩn.

Trên mặt sàn gỗ trong phòng ký túc xá có vết máu nhỏ giọt màu đỏ thẫm, bởi vì thời gian trôi qua đã lâu nên màu sắc có hơi sẫm hơn, nhưng vết nước đọng và vết ố trên sàn lại rất nổi bật.

Đào Nhạc Tư nhìn thấy rất rõ, trong vũng nước ướt đẫm trên mặt sàn có dấu chân trần. Nhìn độ lớn của dấu chân này hẳn là thuộc về một cô gái trưởng thành. Dấu chân kéo dài ra ngoài cửa, cửa khép hờ.

Trong giấc mộng lúc nãy Anastasia đi chân trần, hơn nữa lúc này bên ngoài lại đang mưa. Cô ấy đi rồi sao ? Cô ấy có tìm được lá thư đấy chưa ?

Đào Nhạc Tư mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, phong thư vẫn nằm nguyên trong ngăn kéo.

Nhưng dấu chân ướt nhẹp dưới đất lại vô cùng nổi bật. Đây nhất định là có người đi chân trần vào, rồi sau đó lại đi ra.

"Đây là quỷ lộng hành sao ?" Đào Nhạc Tư căng thẳng hỏi Ace.

"Có lẽ là vậy," Ace cũng hơi căng thẳng, thế nhưng cái giọng điện tử đến từ cõi âm của hắn càng khiến cho bầu không khí lúc này kinh dị hơn, "Có điều trong học viện này ma quỷ lộng hành là điều rất bình thường."

Đào Nhạc Tư lấy một cái đèn pin từ trong ngăn kéo ra, đi theo dấu chân ướt nhẹp ra tới cửa, nắm lấy tay nắm cửa, dán tai vào cánh cửa lắng nghe, không có động tĩnh gì. Cô cắn răng, mở cửa phòng ra.

Một cơn gió lạnh kèm theo nước mưa từ ngoài cửa thổi vào, Đào Nhạc Tư rùng mình một cái.

Hành lang ký túc xá cũng không phải là hoàn toàn tối đen, cuối cầu thang có một ngọn đèn nhỏ tỏa sáng liên tục, mang đến chút ánh sáng.

Vào rạng sáng học sinh ở đây vẫn còn đang ngủ say. Trên hành lang không một bóng người.

Đào Nhạc Tư bật đèn pin lên, theo hướng bước chân mà tiến lên từng bước, cô cúi đầu, chuyên chú tìm dấu chân. Có lẽ là quá tập trung mà cô lại nảy ra ý nghĩ chủ quan nào đó. Một bức tranh bỗng xuất hiện trước mặt cô: Anastasia tóc tai bù xù, mặt vô cảm, mặc bộ đồ ngủ đẫm máu, trên người nhỏ nước, chậm rãi qua lại trên hành lang ký túc xá.

Khi Đào Nhạc Tư đi theo dấu chân ngang qua một cánh cửa phòng ký túc xá thì cánh cửa kia đột ngột mở ra, có một nữ sinh thò đầu ra. Chút động tĩnh này suýt nữa đã khiến Đào Nhạc Tư chết đứng tại chỗ, nhưng cũng vì bị dọa như vậy mà Đào Nhạc Tư lập tức tỉnh táo lại khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

"Sao vậy, Dorothy ? Bồ gặp ác mộng sao ?" Nữ sinh kia dùng giọng điệu lo âu, hoảng sợ hỏi.

Đào Nhạc Tư cúi đầu nhìn sàn nhà ký túc xá một chút, hoàn toàn khô ráo, không còn dấu chân ướt nhẹp nữa.

Cô lại quay đầu, nhìn nữ sinh quấy rầy mình, ra là nhân vật chính Shana.

Đào Nhạc Tư bình tĩnh lại, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Không có gì, chỉ là lúc nãy mình cảm thấy có người đi vào phòng mình nên mới ra nhìn xem một chút."

"Trời ạ, sắc mặt bồ trắng bệch kìa, bồ gặp ác mộng rồi." Shana đưa tay kéo Đào Nhạc Tư vào trong phòng cô ấy, suýt nữa đã khiến Đào Nhạc Tư ngã nhào một cái. Không hổ là học sinh hệ vũ đạo, sức lực thật lớn.

"Tối nay bồ cứ ngủ ở chỗ mình đi."Shana tự nhiên nói. Cô ấy đi tới giường rồi nằm xuống, rồi lại nhích qua bên cạnh một chút, nhường chỗ cho Đào Nhạc Tư, mở chăn ra cho Đào Nhạc Tư.

Đào Nhạc Tư không nghĩ nổi nữa nên cũng nằm xuống giường, Shana khoác tay lên người cô, hơi thở cô ấy đều đều, Đào Nhạc Tư nghe thấy rất yên tâm.

Cô ấy hoàn toàn khác với Hilda. Hilda già dặn và sâu sắc, giống như một bức tượng đá cẩm thạch ẩn sau tấm màn màu đen, trong khi Shana lại mang đến cảm giác giống như một làn gió mới ấm áp.

"Khi còn bé, mỗi lần mơ thấy ác mộng mình lại chạy tới phòng chị gái, muốn ngủ cùng chị ấy." Shana khẽ nói với Đào Nhạc Tư.

"Mình không có chị em nên mỗi lần gặp ác mộng sẽ chạy đi tìm mẹ mình. Bà ấy luôn kiên nhẫn dỗ dành mình, còn kể chuyện cho mình nghe. Bà thích câu chuyện Phù thủy xứ Oz nên mới đặt tên mình là Dorothy." Đào Nhạc Tư nói. Cô không nói đến Dorothy trong tiểu thuyết mà là chính bản thân cô, Đào Nhạc Tư (*).

(*) Cái tên Đào Nhạc Tư này cũng là phiên âm của Dorothy nha.

Tên của Đào Nhạc Tư quả thật đúng là tên của nhân vật nữ chính trong Phù thủy xứ Oz Dorothy, đây là cái tên mẹ cô đặt cho cô. Tình cảm giữa cô và mẹ luôn rất tốt, nhưng sau khi Đào Nhạc Tư lên đại học thì mẹ cô mắc bệnh ung thư rồi bất hạnh qua đời.

Sau khi tốt nghiệp đại học Đào Nhạc Tư đến nơi khác tìm việc làm, rời khỏi cha mình. Quan hệ giữa cô và cha cô rất mờ nhạt, dường như ngoại trừ quan hệ ruột thịt ra thì họ không còn mối liên kết nào khác.

Cái chết của mẹ đã để lại ảnh hưởng nặng nề đến Đào Nhạc Tư đến nỗi cô nghĩ rằng mình sẽ khó thoát khỏi bóng tối đau buồn trong suốt quãng đời còn lại.

Thế nhưng, vào một đêm mưa như này, trong thế giới huyễn tưởng, bên trong học viện tràn đầy bóng tối này, sao cô lại có thể nói những lời này với một người đến từ một đất nước xa lạ như Shana ?

Cô chỉ có thể thở dài một hơi rất khẽ, tiếng than thở kia lập tức bị tiếng mưa bên ngoài che lấp.

Shana nghe được tiếng thở dài của cô, cô ấy cho rằng Đào Nhạc Tư vẫn còn sợ hãi vì chuyện cơn ác mộng, bèn đề nghị: "Bồ chuyển qua phòng mình đi, hoặc là mình chuyển qua phòng bồ cũng được. Ngày mai mình sẽ nói một tiếng với quản lý ký túc xá, cô Patil, chắc cô ấy sẽ không phản đối đâu."

Phòng Shana hơi nhỏ hơn một chút so với phòng Đào Nhạc Tư, chỉ có mỗi một cái giường. Trong nguyên tác, sau khi xảy ra chuyện của Anna, Dorothy bị dọa sợ (mặc dù không có miêu tả nhưng Dorothy trong nguyên tác nhất định cũng mơ thấy giấc mơ đáng sợ) nên chuyển đến phòng của Shana.

Xem ra, sau khi chuyển đến phòng Shana cho đến khi Dorothy bị diệt khẩu, có thể hai người họ đã ngủ chung giường.

Đào Nhạc Tư từ chối.

"Có lẽ một ngày nào đó Anna sẽ chán anh bạn trai kia, rồi sẽ quay lai. Nếu như cậu ấy phát hiện mình đã dọn đi hoặc là bồ dọn vào, nhất định sẽ rất tức giận cho xem." Đào Nhạc Tư tìm một cái cớ. Có điều thật ra cô đã biết cả, Anna vĩnh viễn sẽ không quay lại.

"Được rồi, nếu như bồ có gặp ác mộng nữa thì cứ tới chỗ mình, ở đây luôn hoan nghênh bồ." Giọng Shana nghe có hơi thất vọng, nhưng cô ấy cũng không nói tiếp nữa.

"Ngủ ngon, Su." Đào Nhạc Tư gọi biệt danh của Shana trong nguyên tác. Cô cảm thấy cơn mệt mỏi đang dần kéo tới, ngoại trừ cái tên Ace chuyên làm mất hứng kia, kẻ luôn muốn thể hiện sự tồn tại vào lúc này.

"Xin chào, Dorothy. Nếu như cô muốn công lược nhân vật, tôi chân thành đề nghị cô công lược Shana. Thấy cô ấy trẻ trung xinh đẹp không, tính tình cũng hiền lành, độ công lược không khó, cô thật sự không định thử một chút ?"

"Cút, ngủ đi." Đào Nhạc Tư hung dữ thì thầm trong lòng.

Đêm nay đã trôi qua trong bình yên vô sự như vậy.

*****

Ngày hôm sau, lại là một ngày Đào Nhạc Tư vui vẻ tìm kiếm.

Cô tận lực đến trễ giờ học mấy phút để có thể liếc nhìn thấy Hilda đang chào hỏi các học sinh qua lớp cửa thủy tinh khi đi ngang qua phòng luyện vũ đạo ở tầng một.

Hôm nay Hilda vẫn mặc bộ váy dài màu đen đó, nhưng có lẽ đã đổi bộ mới rồi, dù sao cũng đều là màu đen, che chắn kỹ càng từ cổ đến tận mắt cá chân. Đào Nhạc Tư phát hiện mình không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Hilda mặc quần áo thời trang trông như thế nào.

Trước khi Hilda kịp quay lại và thấy Đào Nhạc Tư đang nhìn lén, Đào Nhạc Tư đã vội vàng chạy lên lầu.

Trong phòng đàn trên tầng hai, thầy Judith đang hút tẩu thuốc chờ Đào Nhạc Tư, ông ta có hơi bất mãn với việc Đào Nhạc Tư đi trễ hai ngày liền.

"Xem ra thiếu một người bạn cùng phòng cũng khiến em mất đi đồng hồ báo thức buổi sáng luôn nhỉ." Ông ta tự cho là mình hài hước nói.

"Em xin lỗi, thầy." Đào Nhạc Tư đặt bản nhạc lên kệ đàn, "Nhưng tối qua Anna đã trở lại."

Lúc cô nói lời này vẫn nhìn chăm chăm vào thầy Judith. Không ngoài dự đoán, cô bắt được vẻ thoáng kinh hoàng trên mặt thầy Judith.

"Em ấy quay lại rồi ? Nhưng sao hôm nay lại không đi học ?" Thầy Judith hít một hơi khói vào, gay gắt hỏi.

"Anna có trở lại một chuyến, tìm đồ miết trong phòng. Cậu ấy mặc áo ngủ, đi chân trần, nhìn qua giống như vừa dầm mưa bên ngoài vào. Em có hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra, cậu ấy không trả lời em, rồi lại mở cửa đi ra, không quay lại nữa." Đào Nhạc Tư nói.

Cô vẫn nhìn chằm chằm Judith. Đối phương đang dùng sức hít một hơi khói, làm cả phòng đàn đều ngập mùi khói thuốc lá. Yết hầu nơi cổ họng ông ta liên tục chuyển động, giống như là đang cố ttrh gì đó.

"Dorothy, nhất định là em gặo ác mộng rồi." Cuối cùng ông ta nói như vậy.

"Có lẽ là em nằm mơ cũng nên."

Đào Nhạc Tư không dây dưa chuyện này nữa. Cô ngồi xuống trước dương cầm, bắt đầu tiếp tục vật lộn với bản 31 của Czerny 740 (Czerny 740 no 31). Giữa những tiếng đàn, cô có thể nghe được tiếng bước chân bất an của giáo sư dương cầm sau lưng, đi đi lại lại trên sàn.

Nhân viên và giáo viên trường này, nếu không phải phù thủy thì cũng là người ủng hộ phù thủy. Mấy nam giáo viên khác cũng giống như Judith vậy, đều trung thành tuyệt đối nghe theo tất cả mệnh lệnh của đám phù thủy này.

Trong số những người này Judith không được tính là người có địa vị cao cho lắm, nhưng chắc hẳn có biết về sự mất tích của Anna, Xem ra nhất định là có nguyên nhân nào đó mới khiến những phù thủy này nghĩ rằng nhất định phải giết Anna.

Chẳng lẽ Anna phát hiện ra bí mật quan trọng gì sao...

Ngoài ra, Judith chắc chắn sẽ báo cáo lại chính xác với Hilda những lời mang tính thăm dò mà Đào Nhạc Tư đã nói.

Trong khi Đào Nhạc Tư thể hiện hoàn hảo các hợp âm rải nhanh trên phím đàn, cô vừa nở nụ cười hơi đắc ý.

Bây giờ cô cũng bắt đầu mong chờ buổi luyện tập nhạc đệm cùng Hilda sau bữa tối rồi đây.

"Oa, bây giờ tôi mới phát hiện cô cũng có phần đáng sợ đấy." Ace nói với Đào Nhạc Tư.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.