Học Viện Kinh Dị

Chương 10



Đào Nhạc Tư vẫn luôn không hiểu nổi quan hệ nhân quả, là do người ta liều lĩnh nên mới có thể trở thành nhân vật chính, hay do người ta là nhân vật chính nên mới dám liều lĩnh.

Nhìn thấy Shana đã từ từ leo xuống cầu thang, Đào Nhạc Tư không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là giắt đèn pin bên hông, dùng cả tay chân cẩn thận leo xuống cầu thang.

Cái giếng này có dạng thẳng tắp, độ cao giữa các bậc thang được bố trí rất hợp lý. Dù sao trong nhóm giáo viên có vài người tuổi tác khá lớn, nếu như bị té xuống trên đường đi đến nơi cúng tế vậy đó không phải chuyện để đùa giỡn.

Mặc dù leo xuống cái thang này không khó nhưng vẫn không cách nào làm dịu đi bầu không khí áp bức này được, cộng thêm ánh sáng lay động từ chiếc đèn pin lại càng tăng thêm mấy phần kinh dị. Đào Nhạc Tư cảm thấy góc nhìn của mình như đang chơi một trò chơi kinh dị như 《 Resident Evil 》vậy. Shana đang ở bên dưới cô, có vẻ như cô ấy cũng không sợ hãi lắm, hơn nữa còn leo xuống rất nhanh, không hổ là vũ công với thể chất tuyệt vời.

"Shana, bồ ổn không ?" Đào Nhạc Tư hỏi. Cô lai ngẩng đầu lên nhìn lối vào trên đỉnh đầu, nhưng chỉ có thể nhìn thấy mỗi bóng tối vô tận.

"Kiên trì thêm một chút, Dorothy. Mình cảm giác sắp đến rồi !" Shana thở hồng hộc nói. "Mình cảm thấy nơi này hơi quen thuộc, giống như, giống như mình đã từng đến đây trong mơ rồi !"

Lối đi giống như đường ống này dài khoảng hai mươi mét, đi thẳng xuống lòng đất. Hai người đã bò xuống được khoảng mười phút rồi, cuối cùng mới đặt chân xuống được trên nền đất cứng.

Đào Nhạc Tư giơ đèn pin trong tay lên cao, rọi khắp nơi một lượt. Đây cũng là một lối đi hẹp dài, chỉ dẫn về một hướng. Vách tường bốn phía thô ráp, giống như là bị đào một cách vội vàng vậy. Cô sít lại gần nhìn vách tường một chút, có những cái chân nến được treo trên vách đá, nhưng không cái nào được thắp sáng. Dưới mỗi chân nến có một cái bàn, trên đó có những tác phẩm nghệ thuật bằng sứ hoặc kim loại, nhưng những tác phẩm nghệ thuật đó rất trừu tượng. Dưới ánh sáng mờ ảo, Đào Nhạc Tư không biết chúng là cái quỷ gì.

Có một món đồ sứ khiến cô cảm thấy rất giống các chi bị xoắn lại, một món khác bằng đồng thau lại trông giống một con mắt. Tóm lại, tất cả chúng đều trông rất trừu tượng và khiến người ta thấy khó chịu.

Shana tìm được một cái bật lửa trong túi, thắp một ngọn nến trên một cái chân nến lên. Mới đầu Đào Nhạc Tư còn chưa hiểu Shana lấy bật lửa ở đâu ra, sau đó cô chợt nhớ lại tình tiết trong nguyên tác. Sau này vì các phù thủy không ngừng mê hoặc Shana, đưa ra rất nhiều ám thị vào lòng cô ấy, tạo thành áp lực khá lớn, do đó bắt đầu hút thuốc.

Ánh lửa sáng lên, xung quanh lập tức sáng rõ hơn nhiều. Hành lang trước mặt này trên thực tế cũng không dài, có điều ở một nơi vừa tối vừa chật hẹp như này, tựa như nó đang dẫn thẳng đến địa ngục vậy.

Hai bên hành lang trưng bày đầy các đồ thủ công hình dạng kỳ lạ khiến người ta thấy khó chịu. Đào Nhạc Tư đến gần nhìn kỹ, chỉ thấy trên phần đế của món đồ sứ này có hoa văn tương tự như các hình tròn lồng vào nhau, bên dưới còn khắc một cái tên, "Hecate".

"Đây là ký hiệu của Hecate, nữ thần bóng tối Hecate, cũng là nữ thần của những con đường, ma thuật và ma quỷ." Shana đến gần, nhìn vào hình vẽ nói. "Đó là lý do vì sao lại đặt ký hiệu của Hecate ở ngã ba đường, bồ nhìn xem, biểu tượng này có ba hình tròn bên trong, được gọi là Bánh xe Hecate."

"Nhưng tại sao nơi này lại có ký hiệu của Hecate ?" Shana lầm bầm, "Chẳng lẽ bọn họ thờ phụng Hecate ? Không đúng, Hecate là một vị thần trong thần thoại, nếu như họ muốn thờ phụng một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, vậy tại sao không thờ phụng Athena, vị thần của nghệ thuật ?"

Lúc này, hai người nghe thấy một tiếng bước chân nặng nề, dường như nó truyền tới từ nơi sâu nhất trong hành lang. Tiếng bước chân ấy đi qua đi lại rồi biến mất.

Hai người dừng cuộc nghiên cứu tác phẩm nghệ thuật lại, sắc mặt Shana trắng bệch nhìn Đào Nhạc Tư một cái.

"Bồ có nghe thấy tiếng bước chân không ?" Cô ấy thấp giọng hỏi, "Mình thường xuyên nghe thấy nó trong mơ !"

Đào Nhạc Tư hỏi Ace bên người: "Chuyến này liệu ta có gặp nguy hiểm gì không ? Liệu ta có chết không ?"

Ace nói: "Có lẽ là không."

Đào Nhạc Tư truy hỏi tiếp: "Tiếng bước chân đó là thứ gì vậy ? Có phải là do ác ma trong mê cung dưới lòng đất trong truyền thuyết không ?"

Ace nói: "Không trả lời được."

Đào Nhạc Tư giận dữ: "Con mẹ nó, bình thường không có chuyện gì thì ngươi cứ nỏi nhảm miết, sao tới thời điểm căng thẳng như này lại quý chữ như vàng, cần ngươi có ích lợi gì chứ ?!"

Shana kề tai vào sát vách tường, lẳng lặng nghe một hồi, sau đó cô ấy nói với Đào Nhạc Tư: "Hình như hết tiếng rồi. Dorothy, chúng ta đi về trước nhìn một chút đi."

Hai người nắm tay nhau, cầm đèn pin, từng bước một tiến về phía trước, có thể nghe được cả tiếng thở và tiếng tim đập của nhau. Đào Nhạc Tư cảm giác được, lòng bàn tay Shana ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đi ra ngoài phạm vi của ánh nến, trước mắt bỗng xuất hiện một ngã ba đường. Cả ba con đường đều tối om, dẫn ra ba hướng khác nhau.

Đào Nhạc Tư và Shana nhìn nhau một cái.

Trong nguyên tác có từng giới thiệu, ba cái lối rẽ này dẫn tới ba nơi khác nhau. Một cái là đàn tế, một cái là phòng tra tấn và giết người, cái còn lại là sào huyệt ác ma.

Nhưng vấn đề là, Đào Nhạc Tư quên mất cách phân biệt ba lối đi rồi...

"Hey." Đào Nhạc Tư chào Ace.

Ace không lên tiếng. Xem ra tên này vừa bị Đào Nhạc Tư chọc tức, bây giờ cố ý giả bộ câm điếc rồi.

"Đi hướng này đi." Shana đột nhiên chỉ về ngã rẽ bên phải, kiên định nói.

"Tại sao ?" Đào Nhạc Tư nghi ngờ. Nếu như có thể đi tới đàn tế thì dĩ nhiên là an toàn nhất, còn đi tới phòng tra tấn... Có lẽ sẽ tương đối kích thích thị giác đây, còn đi tới sào huyệt ác ma, vậy hôm nay hai người bỏ mạng nơi đây rồi.

"Trong giấc mơ của mình... Mình đi theo Anna, nhìn thấy cậu ấy đi vào một con đường, cuối cùng đi đến chỗ này." Shana nói, sắc mặt cô ấy tái nhợt, ánh mắt dao động, nhưng giọng nói lại đầy tính khẳng định.

Đào Nhạc Tư suy nghĩ một chút.

Ác ma trong phòng ngầm dưới đất bị Hilda khống chế, hoặc nên nói là, ít nhất nó nghe lời Hilda. Với lòng yêu mến dành cho bản "Por Una Cabeza", có lẽ nếu cho dù có chạm mặt ác ma đấy Hilda cũng sẽ không dứt khoát và lưu loát mà giết cô như vậy đâu. Dù sao bây giờ cô cũng không biết nên đi về hướng nào, không bằng cứ nghe theo Shana đi.

Vì thế, hai người tay nắm tay, đi về phía con đường bên phải.

Hành lang này càng thêm chật hẹp và khó chịu hơn, hơn nữa Đào Nhạc Tư cảm giác ánh sáng đèn pin đã không còn sáng như vừa rồi nữa, có lẽ sắp hết pin rồi.

Đi được mấy phút, Đào Nhạc Tư thấy một hình bóng màu trắng mơ hồ xuất hiện ở ngoài rìa phạm vi chiếu sáng của đèn pin.

Trong bầu không khí đáng sợ, lạnh lẽo của nơi này, một bóng người đột nhiên xuất hiện có lẽ là điều đáng sợ nhất.

"Hình như ở đó có người." Cô nhỏ giọng nói với Shana.

Lúc này Shana nhìn rất kiên định, cô ấy nắm chặt tay Đào Nhạc Tư bước nhanh về trước mấy bước, cho đến khi bóng người kia hoàn toàn nằm trong phạm vi chiếu sáng của đèn pin mới dừng lại. Shana nói:

"Đó là Anastasia."

Anna ngơ ngác đứng trong bóng tối, không nói một lời, cũng không có bất kỳ hành động gì. Tiến đến gần hơn một chút, hai người có thể nhìn thấy rất rõ ràng: Anna bị đóng vào một cái giá, hai cánh tay rũ xuống, trên cổ có một vết thương lớn, máu tươi dính đầy bộ đồ ngủ màu trắng của cô ta. Lớp da trần lộ ra bên ngoài đã biến thành màu đen, thế nhưng, cô ta giống như vẫn chưa chết, vẫn giương mắt nhìn chằm chằm hai người, đôi môi mấp máy.

Suýt nữa Shana đã hét ầm lên, Đào Nhạc Tư vội vàng nhào tới bịt miệng cô ấy lại, khiến Shana chỉ có thể phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi.

Đúng lúc này, ánh sáng từ đèn pin lập lòe rồi vụt tắt. Ở nơi u tối không thấy ánh sáng mặt trời này có tiếng bước chân tối tăm đột ngột vang lên.

Hai người cứng đờ tại chỗ, không dám cử động dù chỉ một chút. Shana ôm chặt lấy eo Đào Nhạc Tư, hơi thở của cô ấy phả vào cổ Đào Nhạc Tư. Một tay Đào Nhạc Tư vẫn cầm đèn pin, tay còn lại giữ lấy cánh tay Shana, cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim Shana đập liên hồi.

"Đừng lên tiếng." Shana kề vào tai Đào Nhạc Tư, dùng giọng nhỏ đến mức giống như thì thầm nói.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, giống như đã rất gần hai người rồi. Thần kinh Đào Nhạc Tư căng thẳng, đã lên tư thế chuẩn bị chiến đấu với ác ma vô hình.

Thế nhưng, tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại, trong bóng tối chỉ còn lại mỗi sự tĩnh lặng.

Đào Nhạc Tư nín thở, trừ tiếng thở của Shana ra, cô không nghe thấy gì hết.

Bàn tay còn lại của Shana nắm chặt lấy bàn tay cầm đèn pin của cô, đầu ngón tay cô ấy đâm thật sâu vào da thịt trong lòng bàn tay cô, giống như có thù oán với cô vậy. Đào Nhạc Tư cảm thấy hơi đau nhưng cũng không dám hất ra. Cô sợ một khi tạo ra động tĩnh lớn hơn sẽ thu hút sự chú ý của quái vật kia.

Yên tĩnh. Đen tối. Áp bức. Nguy hiểm đang đến gần.

Tiếng bước chân không còn vang lên nữa, tựa như nó đã biến mất trong không khí loãng và tối tăm này vậy. Hai người không còn nghe được bất kỳ động tĩnh kỳ quái nào khác nữa. Nhưng rồi Đào Nhạc Tư lại nhạy cảm nhận ra, Shana có gì đó không đúng.

Hơi thở của cô ấy càng ngày càng dồn dập, giống như cô ấy đang phải chịu đựng sự hành hạ nào đó. Cằm cô ấy đè nặng lên bả vai Đào Nhạc Tư, Đào Nhạc Tư gần như có thể nghe được tiếng răng đánh vào nhau lập cập từ Shana.

"Bồ sao vậy, Shana ? Bồ ổn không ?" Đào Nhạc Tư dùng giọng rất nhẹ hỏi.

Shana vẫn siết chặt lấy tay cô, dùng âm thanh trầm thấp khàn khàn nói: "Blood..."

Nội tâm Đào Nhạc Tư cả kinh, cô dùng sức đẩy Shana ra, vỗ lên đèn pin hai cái.

Ánh đèn pin lập lòe trở lại, nhưng đã trở nên tối hơn trước rất nhiều.

Sắc mặt Shana trắng bệch, mắt đỏ ngầu, tóc tai xốc xếch dính sát vào mặt. Hai tay cô ấy che miệng, cả người đang run rẩy.

"B... blood..." Shana dùng một giọng khàn khàn đứt quãng nói. Trong mắt cô ấy hiện lên vẻ kinh hoàng, cô ấy hốt hoảng dùng tay bịt kín miệng mình lại, nhưng vẫn không ngăn được những từ này tràn ra khỏi cổ họng mình.

Cuối cùng Ace cũng lên tiếng: "Dorothy, lập tức mang cô ta rời khỏi đây ngay. Nếu không cô ta sẽ điên mất !"

Đào Nhạc Tư quyết định rất nhanh, tiến lên níu lấy cánh tay Shana, không thèm quan tâm ác ma trong bóng tối gì nữa, lập tức chạy thật nhanh ra ngoài theo đường cũ.

"Đi !" Đào Nhạc Tư nói, "Đi ngay !"

Shana ngẩn ra, bị Đào Nhạc Tư kéo đi, lảo đảo chạy về hướng các cô tới đây. Đào Nhạc Tư vừa chạy vừa lo âu, không phải là Hecate hạ phàm sớm và chiếm hữu lấy thân xác Shana đó chứ ?

Hai người chạy tới ngã rẽ, Shana bỗng nhiên dừng bước.

"Không sao... Không sao, Dorothy." Cô ấy thở hổn hển nói, suy yếu khom người xuống, "Mình không sao."

Đào Nhạc Tư quay đầu lại nhìn Shana mồ hôi nhễ nhại, trông như bệnh nặng mới khỏi.

Shana tiến lên phía trước, ôm lấy vai Đào Nhạc Tư, đầu tựa vào hõm vai cô, bắt đầu khóc thút thít.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.