*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Căn phòng Junghwa dường như trở thành một khoảnh trống tĩnh mịch, đâu ai biết rằng sẽ có một ngày crush của bạn thích lại bạn rồi đòi tỏ tình với bạn, cô cảm thấy như khoảng thời gian bản thân nỗ lực và chờ đợi thật không uổng phí, mặc dù bản thân cô đã biết từ trước khi mà còn danh phận là Floria nhưng đến khi Hani nói với chính cô làm cô cảm thấy rất hạnh phúc từ tận đáy lòng.
- À...ừm....tôi sẽ đợi em. Còn việc gì nữa không? - Junghwa cố tỏ ra bình tĩnh để nói chuyện với Hani, mặc dù trong lòng cô đã muốn hét lên.
- Còn!....Chỉ là sắp tới là sinh nhật tôi, và tôi muốn được đón sinh nhật cùng chị. Nhưng sinh nhật của tôi sẽ không tổ chức vào buổi sáng hay chiều hay là cả tối mà là vào buổi đêm. Lúc đó là 12h đêm, tôi biết là chị là người phép tắc và sẽ không đi chơi đêm. Nhưng vì tôi mà lần này có thể phá lệ không? Chính xác là vào đêm mai.
- Đi vào đêm muộn sao? Tôi vẫn chưa thể chắc chắn với em - Junghwa như muốn thử sự kiên nhẫn và chịu đựng của cậu nên bắt đầu trêu chọc.
- Tôi sẽ đảm bảo rằng sẽ không có gì đi quá giới hạn.
- Vậy ngày mai tôi sẽ xem xét thái độ của em, nếu được thì tôi sẽ đi với em.
- Cảm ơn chị, mai gặp. Ngày mai tôi sẽ đi xe đón chị, cho tôi địa chỉ đi.
Junghwa nhắn địa chỉ của mình cho Hani, mặc dù cô biết rằng sáng nay cô cũng nhắn địa chỉ vậy nhưng đây là trung cư nên chắc Hani sẽ chẳng để ý. Họ nói chuyện với nhau được một lúc rồi cũng chào tạm biệt nhau. Vừa tắt máy xong thì một lúc sau chiếc điện thoại khác của cô lại vang lên chuông báo tin nhắn
From Hani:
Floria, Junghwa đồng ý đi với tôi rồi. Ngày mai tôi chỉ cần ngoan nghe lời là Junghwa sẽ đi với tôi, mà hơn nữa cô ấy còn ở cùng chung cư với cậu đấy, cô ấy vừa nhắn địa chỉ cho tôi xong. Trái đất đúng là rất tròn mà.
Junghwa khẽ bật cười rồi trả lời tin nhắn lại
From Floria:
Tôi biết mà, ngày mai liệu mà ngoan ngoãn. Tôi cũng muốn được thấy chị ta ngoài đời như thế nào.
Junghwa khẽ bật cười rồi đặt điện thoại xuống, cô lấy cho mình một bộ quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh. Tắm rửa sạch sẽ xong, cô lấy chiếc khăn tắm để lau đi mái tóc ướt còn đang nhỏ nước của mình. Vừa cầm máy sấy lên thì lại có tin nhắn đến, cô đành đặt máy sấy xuống rồi đi đến chỗ chiếc điện thoại.
From Hani
Này Junghwa, tôi đói. Chị có muốn đi ăn đêm với tôi không? Tôi sẽ mời chị.
Chẳng mấy chốc thì Hani đã gọi điện cho cô, Junghwa gạt màn hình cảm ứng rồi nghe
- Sao vậy?
- Chị có muốn đi ăn với tôi không? Nhà chỉ còn một mình nên tôi ăn không nổi.
- Nhưng đồ ăn ở ngoài không tốt cho sức khỏe chút nào, cũng nên ăn đồ nhà làm thì hơn
- Nếu vậy thì chị nấu cho tôi đi. Tôi tin rằng nếu chị làm thì sẽ ăn được
- Nếu tôi bỏ thuốc độc vào thì em ăn nổi không?
- Tuỳ chị.
- Vậy đến nhà tôi đi, tôi sẽ chuẩn bị sẵn đồ nấu cho em.
- Thật chứ?
- Em tin thì tin.
- Tôi tin, tôi sẽ đến ngay bây giờ. Cảm ơn chị!
Junghwa tất máy rồi sấy qua lại tóc cho đỡ ướt. Lấy cho mình một bộ quần áo khác để thay rồi cô cầm chìa khoá và ví tiền đi ra ngoài. Junghwa đi đến siêu thị đối diện toà chung cư để mua chút đồ, chẳng mấy chốc mà 2 tay cô là 2 túi đầy thực phẩm, mặc dù chỉ là nấu một bữa ăn nhưng Junghwa mua rất nhiều.
Chợt cô thấy một bóng người quen thuộc và với con xe không lẫn đi đâu được, Ngoài trời lạnh như vậy mà lại không ngồi trong xe. Đúng là đồ ngốc, Junghwa sờ túi áo và túi quần của mình thì không thấy điện thoại đâu, chắc là cô để trên nhà rồi, và cô cũng vỡ lẽ ra là Hani đứng ngoài đợi cô. Junghwa đi đến trước mặt Hani rồi nói
- Em đợi tôi lâu không?
- Không, không lâu lắm đâu. Tôi gọi chị không được hoá ra là đi mua đồ, để tôi cầm giúp cho
Hani cầm lấy 2 túi nilon đầy thực phẩm giúp Junghwa. Junghwa lấy tay mình chạm vào tay Hani làm cậu có chút nhạc nhiên, 2 tay cô cầm lấy nó rồi nói
- Tay lạnh như vậy chắc là đợi tôi lâu lắm rồi, xin lỗi!
- Không sao đâu, được ăn một bữa cơm ngon thì cũng xứng đáng mà, chờ một chút có sao.
- Ngốc!
Hani đưa chìa khoá xe cho bảo vệ đánh xe vào xong rồi nhận lại chìa khoá. Xong xuôi thì cả hai người cùng vào thang máy riêng rồi đi lên tầng. Lên đến nơi, Junghwa đi vào trong bếp pha một tách trà nóng rồi đưa cho Hani
- Uống đi, sẽ đỡ lạnh hơn đấy.
- Ừm
Hani nhận lấy tách trà rồi nhấm một ngụm, hơi nóng bốc lên làm tan đi cái lạnh của mùa đông.
- Ngồi ở đây đợi một chút, tôi đi làm đồ ăn cho em.
Hani lưỡng lự một lúc rồi mới bắt đầu lên tiếng
- Tôi có thể giúp không?
- Em biết nấu sao Hani?
- Không, nhưng tôi có thể giúp chị rửa rau củ. Hãy cho tôi giúp chị.
- Vậy đi vào đây.
Hani đứng dậy khỏi chiếc ghế bành rồi đi theo Junghwa vào trong bếp, ở đây có rất nhiều đồ mà Hani chưa bao giờ đụng đến cả. Dù có nhìn qua nhưng cậu cũng chẳng biết dùng để làm gì.
- Đây - Junghwa đưa cho cậu một ít rau và 1 số củ khác - Chỉ cần rửa giúp tôi chỗ này là được.
- Có phải rửa bằng xà phòng không?
- Em đang đùa tôi à? Nếu em mà rửa chúng bằng xà phòng thì chi bằng em bảo tôi vứt đi còn hơn. Em chỉ cần rửa chúng bằng 3 lần nước bình thường thôi, còn lại chỉ cần để đó cho tôi.
- Tôi thật sự không biết về mấy cái này, ở nhà thì toàn người giúp việc làm, họ chẳng cho tôi động vào bất cứ thứ gì cả.
- Ra là vậy, tôi chưa bao giờ nghe ai nói là sẽ rửa rau củ bằng xà phòng ngoài em.
Hani bật cười rồi tiếp tục rửa rau, nếu ai đó nói Hani khó gần thì họ nhầm rồi, bởi họ chưa tiếp xúc và không biết cách nói chuyện với cậu mà thôi. Junghwa lấy rau củ đã rửa sạch của Hani rồi bắt đầu chế biến, Hani đứng đó nhìn Junghwa mà không khỏi mỉm cười. Giờ đây trái tim cậu đã bắt đầu hé mở cho một người mới rồi, những vết thương lòng của ngày trước sẽ được chữa lành.
Khi Junghwa nấu sắp xong, Hani dường như hiểu ý nên mở tủ để lấy đĩa. Nhưng so với chiều cao của Hani thì nó có chút cao nên cậu phải kiễng lên để với nhưng khi chạm đến cái đĩa thì Hani lại trượt tay làm nó rơi xuống vỡ tan tành.
"Choang"
Junghwa giật mình quay lại thì thấy đĩa đã bị vỡ còn Hani thì đứng như trời trồng ở đó, có vẻ như cậu rất khó xử.
- Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ dọn ngay thôi.
Hani vội vàng nhặt nhưng mảnh vỡ của chiếc cậu làm rơi, có vẻ như lần đầu Hani gặp phải chuyện làm hỏng một cái gì đó của ai đó mà không biết phải làm gì.
- Ais!!
Một dòng máu đỏ nhỏ xuống, vì vội vàng nhặt những mảnh vỡ mà dẫn đến tay bị đứt. Junghwa thở dài rồi ngồi xuống thấp dưới chỗ cậu, cầm lấy tay của cậu rồi nói
- Vỡ rồi thì bỏ nó đi, tôi đâu có mắng em mà sao lại vội vàng như vậy.
- Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp chị một chút thôi.
- Tôi biết! Ngồi đây đợi tôi một chút, đừng có động vào đống mảnh vỡ này. Để đó tôi dọn!
- Tôi biết rồi.
Junghwa đứng dậy đi lấy hộp thuốc, cô dùng một ít thuốc sát trùng lau vào miệng vết thương, Hani tuy xót nhưng không dám kêu. Đợi đến khi Junghwa dán miếng băng cá nhân lên rồi mới đứng dậy.
- Cảm ơn, đĩa làm vỡ tôi sẽ đền lại cho chị sau.
- Được rồi, ra ngoài đi. Tôi sẽ mang đồ ra ngoài.
Hani nghe lời Junghwa rồi đi ra ngoài bàn ngồi, chẳng mấy chốc mặt Junghwa đã mang đồ ăn ra đặt lên bàn, những món ăn nóng hổi càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái bụng nói của cậu càng thêm sôi. Nhưng Junghwa vẫn chưa đụng đũa nên cậu vẫn chưa gắp đồ ăn.
Junghwa dường như hiểu được gì đó, cô cầm đũa lên và bắt đầu ăn. Thấy vậy thì Hani mới cầm đũa lên ăn.
- Cảm ơn về bữa ăn. Đã lâu rồi tôi không được ăn cơm với người khác, đa số toàn ăn một mình.
- Ngon chứ?
- Tay nghề của chị rất tuyệt, nếu có thể thì về sau cùng tôi ăn được không. Tôi sẽ lo về thực phẩm còn chị chỉ cần nấu cho tôi thôi.
- Nếu em thích đến vậy thì cũng không có gì khó.
Hani nở một nụ cười ngây ngốc, bây giờ 2 má cậu đang phồng lên vì miệng đang được lấp đầy bởi cơm và thức ăn. Lúc này Hani thật đáng yêu
- Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.
- Ừm, chị cũng ăn đi. - Hani gắp một miếng thịt lên đặt vào bát Junghwa rồi kèm theo nữa là một miếng kim chi.
Junghwa mải nhìn Hani mà không biết rằng cậu đã gắp thức ăn cho mình từ bao giờ. Hani thấy cô ngồi đực ra như vậy liền gọi
- Này, Junghwa! Yah, chị sao vậy?
Junghwa giật mình thoát khỏi suy nghĩ, chẳng may đụng tay vào chiếc thìa bên cạnh làm rơi xuống đất. Junghwa cúi người xuống toan định nhặt.
- A~
Và cùng lúc đó Hani cũng với người xuống nhặt lấy nó giúp cô, cả 2 người cộc trán vào nhau, Hani khẽ đưa tay lên xoa chỗ vừa bị cộc. Đến khi cậu nhìn lên thì ánh mắt của 2 người họ chạm nhau.