Tiếng còi xe cảnh sát vang vọng khắp quãng đường cao tốc. Hơn 3 chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo chiếc xe của tôi và Jackson vì chúng tôi đã phá hỏng cả dãy xe đỗ ở công viên, Jackson nhìn tôi rồi nói
- Chị! Nếu mà bị bắt thì không ổn đâu. Bố chị sẽ mắng đấy.
- Không phải sợ, mau gọi cho lũ Leggo 10" nữa gặp nhau ở chỗ cũ.
Tôi đạp ga tăng tốc, luồn lách qua dòng xe đông đúc để cắt đuôi đám cảnh sát ngu ngốc. Lũ đó trình gì mà bắt được tôi chứ? Nằm mơ đi. Chẳng mấy chốc đám cảnh sát đó phải chấp nhận việc không bắt được tôi, tôi bẻ lại đi đến nơi tụ họp của chúng tôi. Quán bar của chị Hyojin, tôi để cho Jackson đi đỗ xe rồi đi vào bên trong. Tiếng nhạc hoà cùng với dòng người trông thật điên rồ, nhưng bầu không khí này làm tôi yêu thích nó. Nó hơn hẳn bầu không khi ảm đạm ở nhà.
- Chị! Sao giờ này mới tới. - Một tên Leggo đến cạnh hỏi tôi
- Chị gặp phải lũ cảnh sát phiền phức nên đi chơi với bọn chúng một lúc.
- Với tay lái của chị thì cảnh sát theo không nổi đâu
- Đừng nịnh bợ, chị mày không thích điều đó chút nào. Mau gọi cho chị ly bourbon.
- Vâng.
Tên đó chạy đi lấy rượu cho tôi, tôi ngồi ở chỗ ghế bành ở góc khuất, Kevin đi đến chỗ tôi với một người nữa. Cô ta có một mái tóc dài màu nâu, dáng người cao mà lại rất chuẩn.
- Chị ơi, nhóm ta có người mới này. Cô ấy khá trầm tính nhưng là một người rất chịu chơi.
- Chịu chơi sao? Chị mày muốn kiểm chứng điều đó. Cô tên gì?
- .....
- Không nghe thấy tôi hỏi gì sao?
- .....
- Cô đùa tôi à
Tôi đứng dậy nhìn thẳng vào mặt cô ta, chưa ai dám coi thường tôi như vậy. Kevin huých nhẹ vào tay cô ta, đôi mắt màu nâu sâu hun hút đó nhìn tôi làm tôi chìm sâu vào trong nó. Rất quen thuộc, giống như chị ta vậy. Nhưng tôi chắc đó không phải chị ta bởi chị ta là học sinh ngoan mà. Không có chuyện chị ta đi đua xe chơi bời như tôi được
- Tôi là Floria - Cuối cùng thì cô ta cũng chịu mở miệng nói với tôi, nếu cô ta mà không mở miệng chắc tôi đã cầm li rượu đập vào đầu cô ta rồi.
- Cô là người ngoại quốc sao?
- Không
- Vậy....à thôi kệ đi, cô đi với tôi một chút.
Tôi cùng với cô ta đi ra ngoài tôi quay sang hỏi cô ta
- Xe của cô đâu?
Cô ta chỉ tay về phía con xe Ferrari F12. Con xe của cô ta cũng khá là ngon đấy chứ, tôi đi đến xe của cô ta rồi nói.
- Cô cầm lái đi, chúng ta sẽ đi trêu đùa với cảnh sát một lúc. Coi như đây là bài test của cô khi vào đi, nếu đạt thì cô đỗ nếu không cô out.
Tôi thấy với ta vẫn đứng chết chân một chỗ, tôi cười khểnh nói ra tiếp
- Cô sợ sao?
- Không! Tôi chỉ đang nghĩ về quãng thời gian cô và tôi ngồi tù thôi.
- Vậy trước tiên là cô làm cho lũ chó săn đó theo cô không kịp đi.
Tôi mở cửa xe bên ghế phụ lái ra rồi ngồi vào bên trong. Cô ta thấy vậy cũng mở cửa rồi đi vào, cô ta khởi động xe rồi đạp ga phóng đi, tôi mở cửa kính xe rồi thòi đầu ra bên ngoài, với tốc độ của con xe cô ta thật kinh khủng, phải vậy chứ. Tôi hét vang và tiếng xe làm chi nhà dân cư ở đó vào tối đêm muộn phải tỉnh giấc mà mắng chửi. Và mọi người biết là điều gì rồi đấy
Tiếng còi xe inh ỏi của đám chó săn, chúng đến rồi, tôi quay người lại cầm lon bia còn nguyên trên tay ném thẳng vào xe của chúng. Lon bia vì và đập mạnh mà văng bia ra tung toé làm che tầm nhìn của chiếc xe đi đầu. Làm cho chiếc xe đó không nhìn rõ đường mà mất lái đâm thẳng vào cột đèn đường
- Lũ chó săn các người có giỏi thì tới đây này.
Cả một bờ sông tràn ngập ánh đèn xe hơi, tiếng loa của chiếc xe cảnh sát phía sau như muốn hét lên nói chúng tôi dừng lại. Thật tự do làm sao?
< Yêu cầu chiếc xe biển XXX dừng lại. Chúng tôi nhắc lại, chiếc xe biển XXX dừng lại>
- Lũ các người nghĩ chúng tôi bị ngu sao? No!!! Fuck you!!!
Tôi quay sang Floria bên cạnh, cô ấy vẫn thoải mái lái xe. Dù có chiếc khăn che mặt nhưng tôi vẫn biết là cô ta đang tận hưởng nó
- Vui chứ?
- Tuyệt
Tôi ngồi tựa vào chiếc ghế rồi nói tiếp
- Cô rất giống với một người ở trường tôi, chị ta và cô có rất nhiều nét tương đồng. Chỉ khác ở chỗ chị ta là học sinh chăm ngoan còn cô thì lại là con người nổi loạn như vậy. Tôi thích cô rồi đấy Floria!
- Tôi thích tự do như vậy hơn là bị kèm cặp.
- Đúng vậy
Tôi mở nắp lon bia tiếp theo rồi uống một ngụm lớn, đây mới gọi là thiên đường đối với một kẻ như tôi. Tôi nhìn ở chiếc gương chiếu hậu, lũ cảnh sát chết tiệt đâu ra mà đông vậy, đúng là dai như đỉa vậy. Tôi ném vào chúng mấy lon bia, lũ chết tiệt đấy một mực đi theo tôi. Lần này tôi chơi quá lớn rồi, Floria đạp ga tăng tốc nhanh hơn.
- Này Floria, chúng đông quá! Chúng ta chơi dại rồi.
- Tôi cắt đuôi được chúng, để tôi.
Cô ấy bẻ lái quặt vào một con hẻm nhỏ, xong tiếp đến vẫn là một con hẻm nhỏ nữa. Chỉ qua vào con hẻm hay ngóc ngách mà số xe của lũ chó săn giảm đáng kể. Cô ấy lao đi với tốc độ rất nhanh, trước mặt tôi không còn đường hay gì cả. Cô ấy định phi cả con xe này xuống sông sao? Cô ấy điên rồi! Nói với tôi là không phải vậy đi chứ!
- Floria, đừng nói là....
- Tôi đếm đến 3 thì cô và tôi sẽ nhảy ra ngoài nhé.
- Cô định vứt cả con cưng của cô ở đây sao?
- Tôi dám làm dám chịu, con cưng của tôi thì tôi đắc tội rồi sẽ trả sau. Còn bây giờ 1....2....3.....NHẢY!!!!
Tôi mở cánh cửa xe rồi đạp vào chiếc ghế lấy đà bật ra ngoài, chiếc xe lao thẳng xuống dưới sông. Còn tôi thì lăn mấy vòng rồi cũng rơi xuống nước, còn cô ta thì tôi không biết ra sao!
Chết tiệt tay tôi như bị cắt bởi mảnh sành hay thủy tinh ở dưới sông. Máu chảy ra rất nhiều, tôi bò lồm cồm cố lên bờ, cánh tay của tôi bị cắt một đường khá sâu. Tôi cầm chặt lấy nó để cầm máu, đường đường là một tiểu thư của gia đình danh giá mà lại đi chơi một trò dại dột như vậy, tôi nằm trên đất thở dốc, đau quá!
Chợt tôi thấy một bóng người đi đến trước mặt tôi đỡ tôi dậy
- Cô ổn chứ?
- Tay tôi đau quá
Tôi chỉ cho cô ta nhìn thấy vết cắt trên tay tôi, đúng là đen đủi mà. Nhưng cô ta thật sự có bản lĩnh, dám phi xe xuống sông Hàn.
- Tôi đưa cô tới bệnh viện
- Ừm.
Cô ta đỡ tôi dậy, giúp tôi không động đến vết thương trên tay. Tôi thở dài, tay tôi như vậy thì làm sao mà lái được xe tiếp nữa. Phải nghỉ lâu dài thật rồi, tôi quay sang Floria nói
- Này Floria
- Sao vậy?
- Welcome to EXID! Cô đỗ rồi
- Cảm ơn, trước tiên phải đi tới nơi băng bó cho cô đã. Tay cô xem ra không hề nhẹ đâu, tôi không muốn thủ lĩnh của mình có sẹo đâu.
- Kevin sẽ tới đấy sớm thôi, tôi bảo thằng nhóc đó đi theo mà, cô liều thật! Nếu là tôi thì tôi cũng chưa chắc dám thả con cưng của tôi xuống đó đâu. Cô làm vậy bố mẹ cô sẽ không nói gì sao?
- Cùng lắm là bị một trận đòn, không sao cả.
Đám cảnh sát thấy xe rơi xuống dưới sông thì cũng không đuổi theo nữa, chúng quay đầu xe đi hết. Đúng là lũ hèn mà, nhưng tôi phải nói rằng hôm nay thật sự rất vui. Đã lâu rồi tôi mới chơi một vụ lớn như vậy.
- Floria, cậu không bỏ khăn che mặt ra được sao?
Tôi định lấy tay chạm vào chiếc khăn đó nhưng câu ta trừng mắt nhìn tôi, tôi thả lỏng tay mình xuống gật đầu, tôi cũng không nên xâm phạm vào quyền riêng tư của cậu ta nhưng tôi vẫn tò mò đằng sau khuôn mặt đó là ai. Vừa đi lên trên đường chính thì đã thấy xe của Kevin đứng đợi, người cả 2 chúng tôi đều ướt như chuột lột nên khi ngồi vào trong xe lạnh đến run người, Kevin phải hạ tắt điều hoà và ném cho tôi chiếc áo khoác trong xe của cậu ấy.
- Đi đến bệnh viện đi Kevin - Floria nói với Kevin
- Các chị bị thương sao?
- Không cần đâu, trở tôi đến nhà của Solji là được. Tôi không muốn đến bệnh viện
- Nhưng đây không phải là lúc thích hay không đâu.
- Solji là một bác sĩ giỏi, cô ấy cũng ở nhóm ta. Tôi chỉ muốn tránh tai mắt của đám nhà báo vì tôi không muốn bố tôi phải đi giải quyết vài chuyện cỏn con. Bố tôi là một chính trị gia nổi tiếng mà.
- Vậy làm theo ý cô ấy đi. Cậu đưa Hani đến đó đi, tôi sẽ tự về được
- Cô đi đâu vậy Floria, xe của cô ở dưới sông rồi. Muốn vớt thì cũng phải đến mai
- Cứ đi đi, đừng lo cho tôi.
- Nhưng làm thế nào để tôi có thể liên lạc với cô?
- Đưa điện thoại của cậu đây
Cô ấy bấm tay trên màn hình cảm ứng của tôi, may là máy tôi chống nước chứ không thì cũng mất toi cả cái điện thoại. Không phải là tôi tiếc nhưng có rất nhiều thứ quan trọng ở bên trong nó. Rồi có lúc tôi sẽ nói về thứ ở bên trong máy của tôi, cô ấy đưa lại cho tôi chiếc điện thoại. Tôi nhận lấy nó rồi nhìn màn hình, tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Floria".
- Vậy nhé, tôi đi trước đây.
Tôi nhìn Floria rồi nói, cô ấy gật đầu chào tạm biệt tôi. Cô ấy đóng cửa xe lại giúp tôi, Kevin khởi động xe lái đi, tôi nhìn hình dáng của con người dần khuất đi.
End POV
Floria đứng đó, cô ấy dỡ chiếc khăn che mặt của mình ra rồi đút vào trong túi. Một người đàn ông to cao từ đâu bước đến vỗ nhẹ lên vai của cô ấy.