Tôi tỉnh dậy trong tình trạng khó chịu, ngày hôm qua tôi đã nói chia tay tạm thời với Hani, mồm tôi rằng nên làm vậy nhưng trong lòng tôi lại bứt rứt đến khó chịu. Tôi lấy ra một chiếc tablet và mở nó ra, còn 7 ngày nữa là đến ngày bầu cử tổng thống, nhưng khó khăn ở chỗ là bằng chứng để chứng tỏ Kwang Soo là ngừng đứng đầu kế hoạch phản động đó vẫn không đủ. Thời gian hiện còn rất ngắn nên mọi việc càng cấp bách hơn, lúc này phải tăng cường vệ sĩ bảo vệ cho chị em nhà Ahn và quan trọng hơn là bảo vệ cho Ahn Beyong Man.
"Ting"
Tiếng chuông điện thoại báo rằng có tin nhắn kêu lên, tôi rút chiếc điện thoại từ trong túi quần bò của mình ra và mở lên đọc.
"Em đang ở đâu vậy? Có thể ra sân bay đón tôi được không."
Tôi thở dài ngao ngán, đó là Kwang Soo. Hôm nay anh ta đi công tác về, tôi nhắn cho anh ta vài dòng ngắn ngủi rồi lấy xe đi đến sân bay Incheon.
Chẳng mấy chốc tôi đã thấy dáng người cao gầy của Kwang Soo, trên tay anh hình như đang cầm một chiếc túi đựng gì đó. Vệ sĩ đi bên cạnh nhiều như vậy mặc cũng không đưa cầm hộ sao? Thứ đó là gì?
Tôi dơ tay lên cao và vẫy, dường như Kwang Soo đã thấy tôi. Anh ta khẽ mỉm cười, một nụ cười rất mãn nguyện. Việc tôi đi đón anh đã làm một người tàn nhẫn như anh cười đến ngây ngốc thế sao? Kwang Soo bước đến bên cạnh tôi, khẽ vuốt lại mái tóc cho tôi và cuối cùng là anh đặt nhẹ một nụ hôn lên môi tôi.
- Chào em!
- Ở đây nhiều người, anh nên hạn chế làm vậy. Em không muốn người ta để ý. - Tôi lấy tay mình khẽ quệt nhẹ lên môi mình. Kwang Soo nhìn tôi thở dài rồi kéo tôi đi ra ngoài xe. Anh nhẹ nhàng mở cửa xe cho tôi rồi cũng tự mình ngồi vào bên ghế lái. Chiếc túi xách kia được đặt yên vị ở ghế đằng sau, tôi bắt đầu hỏi
- Trong chiếc túi kia đựng thứ gì vậy?
- Không có gì, chỉ là một vài giấy tờ cho dự án sắp tới thôi.
- Dự án gì vậy? Em muốn biết!
- Một thứ sẽ làm thay đổi cuộc đời của chúng ta. Em chỉ việc chờ đợi, mọi thứ tôi sẽ lo liệu cho em.
Tôi bắt đầu cảm thấy trong chiếc túi kia sẽ chứa bằng chứng quan trọng về ngày bầu cử. Tôi bắt đầu hỏi tiếp
- 7 ngày nữa sẽ có cuộc bầu cử, anh nghĩ ta nên làm gì?
- Vậy em muốn tôi làm gì? Đánh bom, khủng bố hay tạo ra hoả hoạn? Gϊếŧ hết chúng hay để cho chúng tận hưởng thời gian được làm người đứng đầu một thời gian ngắn?
- Đùa vậy chẳng vui chút nào - Dù nói vậy nhưng tôi biết Kwang Soo sẽ không nói đùa bởi những việc đó với anh ta là một chuyện cỏn con.
- Nếu tôi nói vào ngày bầu cử tôi sẽ gϊếŧ chết tên tổng thống mới thì em có muốn cùng tham gia? Tôi sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc và đầy đủ.
- Anh đừng nói rằng trong chiếc túi kia đựng mọi thứ về ngày hôm đó, mọi kế hoạch?
- Rất thông minh Park Junghwa! Tôi biết mọi thứ em định làm và em sẽ làm, dù tôi biết rằng bản thân tôi là kẻ ngu khi tôi nói ra mọi thứ với em, nhưng tôi biết em là gián điệp. Nhưng nếu em chịu quay đầu thì tôi sẽ quên đi mọi thứ và cho em tất cả.
- Anh là đồ điên!!
- Phải!! Tôi điên nên mới yêu em đến mù quáng. Nếu như là kẻ khác thì đã bị tôi cho một viên kẹo đồng ngay giữa trán rồi! Nhưng còn với em thì thật khó khăn. Junghwa em có thể gϊếŧ tôi nhưng đám quân phản động sẽ không dễ dàng nói bỏ là bỏ đâu, vậy nên em hãy suy nghĩ cho kĩ. Còn con ranh Ahn Hani và gia đình nó sẽ được tắm trong cơn mưa kẹo đồng sớm thôi.
- Nếu anh động đến em ấy thì đừng trách tôi.
- Em đang thách thức tôi và muốn nội chiến xảy ra trong đất nước này sao? Ôi Junghwa em thật tàn nhẫn làm sao! Lấy tính mạng của 1 con người và đánh đổi bằng sự hi sinh của hàng trăm hàng nghìn người. Người như em cũng đủ tư cách để nói một kẻ súc sinh như tôi sao?
- Anh...!!
- Tôi vẫn sẽ chờ em, chỉ cần em nói một lời với tôi. Tôi sẽ để em bên cạnh và che trở cho em.
Khi trở về nhà, tôi để người mình ngã lên chiếc giường êm ái của mình. Yêu em và bên em bình yên như bao người khác thật khó khăn, giá như tôi không phải là Angelia Dellova, Em cũng không phải là Ahn Hani thì chúng ta giờ đây có thể bên nhau tận hưởng từng phút giây của cuộc đời, mỗi sáng thức dậy bên cạnh nhau, cùng nhau ăn, cùng nhau nằm trên một chiếc giường. Và hơn hết là sống bên nhau mà không có dào cản về danh phận.
Tôi đưa hai tay lên vò mái tóc mình, bây giờ mọi việc lại càng thêm rối. Kwang Soo không chỉ tàn nhẫn mà còn rất mưu mô. Mọi nhất cử nhất động của tôi đều bị anh ta nhìn ra. Tôi ngồi dậy và đứng lên, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài phòng khách. Lôi chai rượu Glenfar 1955 và tự rót cho mình một ly.
Tôi đưa lên uống một ngụm đến cạn ly, mùi vị nồng đượm của rượu và theo sau là sự nóng bỏng đều lan tràn khắp khoang miệng và cổ họng. Tôi ngồi xuống chiếc sofa gần đó và ngả đầu ra sau, mắt nhắm hờ suy nghĩ. Lúc này đây, em đang làm gì, liệu có ngoan ngoãn nghe lời Hyojin mà ăn uống đầy đủ không? Đầu óc tôi bây giờ đều chứa đầy hình bóng em. Nhưng thực tại lại làm tôi muốn quên em đi...
Tôi mở nắp chai rượu rồi đưa lên miệng tu, hơi nóng của rượu bao bọc khắp lấy cuống họng và dạ dày của tôi. Khi chai rượu vơi đi 2/3 thì cũng là lúc tôi đã thiếp đi từ lúc nào
"Hani!!"
________________
Sau bao lâu thì cũng tới ngày bầu cử tổng thống. Tôi thức dậy từ sớm và chuẩn bị cho mình một bộ quần áo. Vì tôi là người sẽ đảm nhận trách nhiệm bảo vệ cho Hani nên quần áo của tôi có phần đơn giản và có độ có giãn cao. Lấy từ trong tủ ra chiếc Vali, tôi ấn mật mã và mở nó ra.
Lấy ra ngoài một chiếc áo chống đạn và vài khẩu súng. Tôi tự chọn cho mình khẩu súng ngắn Glock 34, trang bị thêm cho nó vài bộ phận như giảm thanh để tránh kinh động đến nhiều người. Mang theo vài băng đạn và thêm nữa là con dao dăm được giấu trong đôi boots.
Chuẩn bị xong xuôi, tôi bắt đầu đi xuống garage. Tôi chọn con xe Cadillac màu đen, trước khi đi thì tôi kiểm tra lại xe rồi mới lái đến đón Em.
Chẳng mấy chốc mà tôi đã đến nơi, tôi nước vào trong dinh thự nhà Ahn. Trước mặt tôi là cả gia đình nhà Ahn, họ đang ngồi trên bộ sofa và đợi tới giờ. Tôi liếc mắt xung quanh rồi để đôi mắt mình yên vị trên người em. Hôm nay em ăn mặc có phần trịnh trọng, khuôn mặt em được trang điểm nhẹ. Hani hôm nay thật sự rất xinh đẹp. Tôi đi tới chỗ ông Ahn và nói, để đảm bảo an toàn cho ông thì tôi cần ông phải mặc áo chống đạn. Ông Ahn nhìn tôi rồi khẽ gật đầu, tôi đi tới gần chỗ em và đặt vào trong tay em một khẩu súng lục và dùi cui điện
- Cầm lấy nó mà phòng thân, nhưng tôi sẽ không để em phải dùng đến nó.
- Được! Nhưng chị phải cẩn thận đấy.
- Tôi biết.
Cuối cùng cũng tới giờ, mọi người bắt đầu đi ra xe. Khi mọi việc được sắp xếp xong, chúng tôi bắt đầu di chuyển đến nơi diễn ra cuộc bầu cử. Trên đường đi, hầu như như em chỉ ngồi nghịch điện thoại và nhìn ra ngoài cửa mặc không nói một lời nào. Cũng phải thôi, chắc em còn giận tôi vì hôm đó bỏ em mà đi. Tôi bắt đầu ghét cái cảm giác yên lặng như vậy, tôi không suy nghĩ gì nhiều mà lấy tay mình nắm chặt lấy bàn tay em và cố tình đan nó lại với nhau.
Nhưng chính em lại là người dứt nó ra. Tôi cố nắm lấy tay em chặt hơn để em không thể rút ra khỏi, khẽ nói với em
- Tôi xin lỗi vì một tuần nay không liên lạc với em, đừng giận tôi được không?
- Cứ mặc kệ em giống như 1 tuần nay chị làm vậy đi, em thấy mệt và không muốn nói chuyện.
Thở dài một hơi, xem ra em thật sự giận tôi thật rồi. Nhưng cũng tại chính em ngày đó đòi chia tay làm tôi cũng tức điên người. Trong một tuần nay tôi chạy đôn chạy đáo lo việc và xem xét động tĩnh của Kwang Soo, tôi đã nói với anh ta rằng sẽ theo anh ta nhưng anh ta đâu biết rằng tôi lại là người sẽ đứng sau mọi chuyện lật đổ anh ta thêm một lần nữa.
- Đừng giận tôi nữa được không? Park Junghwa của em sai rồi, tôi sẽ không như vậy nữa. Sau ngày hôm nay, tôi hứa sẽ ở bên em bởi người cầm chắc phần thắng trong tay là bố em rồi, bây giờ số phiếu đã vượt xa các đối thủ khác và chiếm tới 62%. Sau hôm nay chúng ta có thể đàn áp Lee Kwang Soo, đến lúc đó tôi sẽ làm mọi điều em nói. Được không? - Tôi lắc lắc nhẹ cánh tay em - Làm ơn, tôi sai rồi!
May thay, một nụ cười mỉm xuất hiện trên gương mặt em. Tiểu Hani nhà tôi đã nguôi giận rồi!!! Vội đặt lên tay em một nụ hôn nhẹ.
- Chị phải hứa là sau khi mọi việc ổn thoả thì sẽ đưa em tới Prague ở ở cộng hoà Séc. Em muốn được ngắm cảnh trên sông Vltava, em luôn được đi du lịch cùng gia đình và người em yêu nhưng họ lại quá bận rộn.
- Chị biết rồi, mình sẽ tới đó sớm thôi. Chị hứa!!!
Sau khi tới nơi, tôi bắt đầu đeo thêm bộ đàm lên tai, kiểm tra lại đồ và cùng em bước ra ngoài. Phóng viên ở đây khá là đông nên tiếng máy ảnh và đèn flat được nháy liên tục. Vệ sĩ và bảo an giúp họ mở đường để đi vào bên trong hội trường. Tôi nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, còn khoảng 30" nữa là hết thời gian bầu cử và sẽ có kết quả. Gia đình họ Ahn đã tìm được chỗ ngồi, còn tôi thì sẽ đứng ở một nơi gần đó.
Và rồi 30" cũng trôi đi một cách nhanh chóng, và đúng với dự đoán thì Ahn Beyong Man đã thắng bầu cử với số phiếu bầu chiếm 63,4%. Khi ông Ahn bắt đầu đi lên bục phát biểu, và tôi bắt đầu cảnh giác cao độ hơn mọi thứ xung quanh. Gia đình nhà Ahn cũng đứng dậy và theo sau ông.
"Báo cáo, hướng 12h có kẻ khả nghi. Đó là một nam nhân mặc đồ đen, một tay anh ta đang giấu ở trong áo. Có thể có hung khí!"
Tôi theo dõi từng cử chỉ và nhất động của anh ta. Nhưng rồi, Tên đó đã rút súng và nhắm thẳng vào Tổng Thống. Tôi nói vào trong bộ đàm
"Có nguy hiểm! Bảo vệ tổng thống và người nhà Ahn"
Tôi chạy tới chỗ tên áo đen đó và làm cả tôi và hắn ngã xuống sàn. Tôi nhanh chóng rút chiếc còng tay ra và còng tay hắn lại, nhưng thay vì sợ hãi thì hắn lại cười như một tên điên. Tôi lại nhìn xuống chiếc súng của hắn ta thì đó là súng giả! Tôi mắc bẫy rồi.
"ĐOÀNG!!!"
Tôi ngoảnh lại nhìn thì người trúng đạn chính là em, em đã lấy thân mình che chắn cho Ahn Beyong Man. Chết tiệt!!! Người em ngã xuống và nằm trên sàn cùng với vết thương đang không ngừng chảy máu. Trước khi tôi đứng dậy chạy lại chỗ em thì tên đó nói với tôi.
- Ông chủ nhắn với tôi rằng, đó là hậu quả của cô gây ra.
Chết tiệt!!! Tên chó chết Kwang Soo...
Tôi vội chạy đến chỗ em, cởi lấy chiếc áo khoác của mình ra và để nó ấn chặt lấy vết thương của em. Viên đạn đó đã trúng chỗ hiểm, máu không thể ngừng chảy. Tôi bật khóc ôm lấy em.
- Đừng khóc....em không hề đau chút nào cả..- Bàn tay em nhuốm đầy máu đỏ chạm nhẹ lên má tôi - Có lẽ...em sẽ không qua được...!
- Không được...không được...em không được ngủ. Em còn phải cùng tôi tới Prague mà, chúng ta phải ngắm cảnh trên sông Vltava mà!!! Không được!!
- Em xin lỗi...hãy thay em đi tới đó!!! - Đôi tay em buông thõng rơi trên sàn nhạc lạnh ngắt, hơi ấm của em ngày càng bị rút ngắn đi. Em đã đi xa thật rồi! Tôi ôm chặt lấy thân thể em, tôi phải làm gì đây
- KHÔNG ĐƯỢC!!!!
________________
- KHÔNG ĐƯỢC!!!!!
Tôi ngồi bật dậy, thì ra đó chỉ cơn ác mộng. Tôi khó khăn điều hoà lại hô hấp, cả người tôi đều ướt đẫm mồ hôi. Với tay lên bàn lấy chiếc điện thoại, bây giờ là 9h sánh. Tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào đêm qua còn Kwang Soo vẫn chưa đi công tác về. Tôi thở phào trấn an lấy bản thân mình
"Mày sẽ không để điều đó xảy ra phải không Junghwa?"