Sau khi đưa Hani trở về nhà thì tôi cũng bắt đầu tìm Franky và làm việc của mình. Buộc cao mái tóc mình lên rồi giấu nó trong chiếc mũ lưỡi trai màu đen, và ở dưới là chiếc áo phông đen và chiếc quần jean tối màu. Khoác ngoài là chiếc áo da màu đen, trên người tôi giờ đây chẳng có gì ngoài một màu đen tuyền. Bởi hôm nay tôi sẽ chơi Ahn Byeong Man mất một vố lớn. Tôi đã bày bố thêm người của mình để cướp kiện hàng sắt và ma tuý của hắn đánh tráo cho nhau, cảnh sát đánh hơi được hắn buôn bán ma tuý thì không biết sẽ mất bao nhiêu để bịt miệng bọn chúng.
Tôi và Franky lo chiếc xe trở ma tuý, còn đám đàn em của tôi thì sẽ lo chiếc xe trở kiện hành sắt. Chúng tôi đã giấu chiếc xe của mình ở trong một bụi cây lớn một cách cẩn thận rồi ẩn mình đằng sau một lùm cây khác. Cầm trên tay
Chiếc ống nhòm để tiện quan sát, còn Franky thì dùng chiếc súng bắn tỉa để chuẩn bị cho việc cướp xe.
- Này Franky, hướng 12h có người. Hãy nhớ là một phát ăn ngay, nếu bắn trượt thì chúng ta sẽ bị lộ tung tích đấy.
- Vâng thư cô chủ.
Anh ta kiểm tra lại súng và bắt đầu lên đạn, tiếng súng vang vọng làm nơi đây trở nên ảm đạm, đáng sợ đến lạ thường, dù lắp giảm thanh nhưng ở gần vẫn làm tôi thấy có chút ghê rợn
Chẳng mấy chốc mà 2 tên lái xe đã bị bắn gục mà chết. Franky nhanh chóng cất súng vào trong túi rồi đưa cho tôi một khẩu súng lục.
- Cô chủ, mau xuống cướp xe nào.
- Đừng chủ quan, nếu vẫn còn người thì vẫn phải cẩn thận.
Từng bước nhanh chóng chạy xuống chiếc xe trước mặt và không ngừng cảnh giác xung quanh. Tôi đặt tay vào động mạch ở cổ của 2 tên đó thì đã thấy không còn đập mà đã chết. Chợt một bóng đen từ đâu nhảy ra, hung hăng đấm vào bụng tôi một quyền. Mọi việc xảy ra quá nhanh làm tôi không kịp phản ứng và bị trúng đòn.
Tôi lăn vài vòng dưới đất rồi chống tay mình đứng dậy, cú đó không hề nhẹ chút nào. Tôi nhổ ra một ngụm máu tươi, tên béo đó thấy tôi loạng choạng đứng dậy nên hùng hục lao tới. Tôi lấy đà rồi bật lên và làm một cú đá móc vòng ngay thẳng vào đầu hắn. Hắn ngã mạnh xuống dưới đất và tiếp theo đó là một viên đạn găm thẳng vào đầu. Franky chạy tới chỗ tôi vởi vẻ mặt lo lắng
- Cô không sao chứ?
- Chút thương tích có đáng là gì, mau kiểm tra hàng rồi điều xe đi thôi.
- Vâng.
_______________
Sau khi mọi chuyện được Franky lo ổn thoả thì tôi cũng trở về nhà. Nhìn vào đồng hồ thì cũng đã 4h sáng, không biết bảo bối của tôi vẫn còn ngủ ngon chứ. Tôi khởi động chiếc xe rồi đi về. trên đường đi, cơn đau ở bụng của tôi vẫn còn âm ỉ. Cú đấm đó làm tôi nôn ra máu chắc cũng đã để lại vết bầm ở bụng tôi. Tên khốn mập chết tiệt!!!
Khi về đến nơi, tôi đỗ chiếc xe vào trong garage rồi đi lên nhà. Khẽ tra khoá vào ổ rồi mở cửa, và rồi đập vào mắt tôi là thân hình bé nhỏ cuộn tròn thân mình trên chiếc sofa. Tôi cũng đoán được ra phần nào em mất ngủ và chạy ra ngoài này. Trời lạnh như vậy mà cũng không mang chăn ra ngoài để đắp, đúng là đại ngốc. Bước nhẹ lại gần em, bế bổng em lên rồi mang em vào trong phòng ngủ. Khi vừa đặt xuống giường thì em đã hung hăng kéo tôi xuống mà tham làm rúc vào sâu trong tôi, miệng khẽ lẩm bẩm
- Junghwa...em nhớ chị...
- Tôi cũng nhớ em, tiểu bảo bối! - Đặt một nụ hôn nhẹ lên trán em, Hani khẽ mỉm cười rồi ôm chặt tôi.
- Chị đã đi đâu vậy?
- Chỉ là xảy ra chút chuyện gấp nên tôi phải đi ra ngoài để giải quyết. Lần sau đừng bao giờ chạy ra ngoài ngủ ở sofa, em sẽ ốm đấy.
- Em biết rồi...em xin lỗi!
- Được rồi, mau ngủ đi.
Tôi kéo em sát vào trong mình hơn, ôm chặt lấy em rồi cũng tự mình thiếp đi, trong đầu tôi vẫn mang nặng một suy nghĩ đó là nếu sau này em biết được tôi là người hại bố em thì liệu lúc đó em còn bên tôi nữa không, chẳng thể nói trước được điều gì.
Sáng hôm sau.
Tôi bất giác tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, cũng phải thôi vì tôi đã quen giấc mà dậy sớm rồi. Hani trong lòng tôi vẫn ngủ rất say, hơi thở đều của em làm tôi không hề muốn gọi em dậy đi làm chút nào cả. Tôi lấy điện thoại mình nhắn tin cho thư kí của em để báo nghỉ cho em bởi chắc tôi qua em cũng thức đêm đợi tôi. Khẽ nhích mình rồi rời khỏi vòng tay em, kéo lại chăn và đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ. Môi em luôn làm tôi phát điên bởi nó quá ngọt ngào. Mở chiếc tủ quần áo rồi lấy cho mình một bộ quần áo mới.
Vệ sinh cá nhân xong rồi tôi đi ra ngoài làm chút đồ cho bữa sáng của cả hai. Tôi thuận tay cầm chiếc điều khiển TV trên bàn rồi bật nó lên, chuyển sang kênh tin tức. Cùng lúc đó tôi vừa nghe vừa nấu ăn. Chợt cái thứ mà tôi muốn nghe cũng đến tai tôi.
"Ứng cử viên tổng thống Ahn Beyong Man có dính líu tới một đường dây buôn bán mà tuý, vào sáng ngày hôm nay chiếc xe tải chở 5 tấn ma tuý đã bị bắt. Hiện nay những tài xế của chiếc xe đó đã bị cảnh sát giam giữ để lấy lời khai."
"Cạch"
Tiếng cửa phòng bật mở, Hani vội vàng thắt chiếc cà vạt của mình rồi hối hả trả lời điện thoại của nhân viên. Tôi cũng đoán được sự việc làm em vội vã, tôi lại vô tình phá giấc ngủ của em rồi. Tiến lại gần giúp em thắt lại chiếc cà vạt để em có thể cầm điện thoại để nghe. Nghe xong em nhìn tôi với ánh mắt khó chịu pha chút đượm buồn
- Junghwa à, bố em hôm nay đã bị cảnh sát đến tra hỏi. Hơn nữa Ahn thị bắt đầu rơi vào trạng thái cổ phiếu giảm sút. Họ nói bố em buôn bán ma tuý trái phép, nhưng em không tin đâu bởi ông ấy là người lương thiện mà.
- Đừng buồn, tôi chắc rằng bố em sẽ không sao. Hyojin unnie sẽ tìm cách giải quyết đc thôi. Bây giờ em phải đến công ty sao?
- Vâng, em phải đến bởi có rất nhiều việc và Ahn thị đang khủng hoảng.
- Vậy để tôi đưa em đến Ahn thị.
Tôi cầm chiếc áo khoác treo ở giá treo rồi khoác lên mình, lấy chiếc chìa khoá xe trong tủ rồi cùng em đi xuống garage lấy xe. Trên đường đi, không biết được em đã phải tiếp bao nhiêu cuộc gọi từ các nhà cổ đông, với một người mới vào làm trong công ty như em mà phải gánh chịu điều như vậy thì có chút quá tay và quá nặng nề. Chút tội lỗi bắt đầu dấy lên trong lòng tôi, nhìn em run rẩy như vậy thật làm tôi khó chịu, chết tiệt! Tôi không biết nên làm thế nào bởi 1 bên là gia đình đã khuất của tôi và bên con lại là em. Tôi khó xử đến tột cùng, chợt điện thoại tôi vang lên. Mở ra thì là số của người chú nuôi của tôi.
- Chú Lee, có chuyện gì sao?
- Junghwa, trong thời điểm này Ahn thị bắt đầu rơi vào khủng hoảng và cũng là lúc chúng ta phản công. Em đã làm rất tốt việc đẩy Ahn Byeong Man vào bẫy, việc còn lại của em là tận hưởng và chờ đợi đến khi lấy lại tất cả. Nhưng Junghwa à....
- Vâng
- Cũng đến lúc trừ khử 2 tiểu thiên kim nhà rồi đúng chứ? Ahn Hani và Ahn Hyojin là người sẽ thừa kế nếu Ahn Byeong Man chết, chúng ta phải diệt cỏ tận gốc. Nhưng điều Lạ ở đây chính là Ahn Byeong Man vẫn còn một đứa con rơi ở ngoài, ông ta đã nɠɵạı ŧìиɦ với người phụ nữ tên Go Ara và đứa con hoang đó tên là Ahn Taehwan. Hiện tại ta đang cho người đi truy lùng nó rồi. Còn 2 vị tiểu thư là của em, hãy nhớ em là ai và em mang trong mình trọng trách gì Floria. Nhà Dellova cần em gây dựng lại tất cả.
- em....em biết rồi...em tắt máy trước.
Tôi cất điện thoại mình vào trong túi rồi tiếp tục lại xe, đâu tôi lại mang theo suy nghĩ rằng liệu tôi có dám thẳng tay kết liễu em và người chị đáng kính của em. Người có tội là Ahn Byeong Man chứ không phải em và người chị em, tôi thở một hơi dài chứa đầy sự bất mãn và khó chịu
- Chị vừa nói chuyện với ai vậy Junghwa?
- Hả...à không, chỉ là bố mẹ tôi gọi điện nói về nhà ăn cơm bởi lâu rồi tôi cũng chưa về nhà với họ. - Tôi lại nói dối em...
- Unnie ổn chứ?
- Tôi không sao, nhưng Hani à. Nếu sau này tôi có là ai thì liệu em còn chấp nhận tôi không?
- Ý chị là gì vậy chứ? Em sẽ không để tâm bất cứ gì cả, chỉ cần Junghwa vẫn ở bên em là được, kể cả Junghwa có là công chúa hay một ai khác thì em vẫn yêu chị.
- Thật chứ?
- Em chẳng phải là con người hay đùa. Sao chị lại hỏi vậy?
- Không, tôi chỉ muốn xem em trả lời thế nào thôi. Xem ra tiểu bảo bối của tôi yêu tôi rất nhiều - Tôi khẽ nở nụ cười mỉm rồi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của em rồi đặt lên nó một nụ hôn - Tôi yêu em.