Kết thúc buổi học, Bách Thời đi vội ra cổng trường, còn Hạ Trì, không biết là vô tình hay cố ý, hắn cứ đi theo lẽo đẽo phía sau cậu. Ngay lúc này, khi Bách Thời đi xuống cầu thang, một nhóm học sinh đột nhiên xuất hiện từ phía sau cậu, chạy ào ào xuống phía dưới, mà trọng điểm là, người chạy cuối cùng của nhóm học sinh đó đã va trúng cậu, khiến cậu mất thăng bằng và té nhào xuống.
Bách Thời lăn lăn mấy vòng xuống cầu thang, toàn thân ê ẩm. Mau là vị trí cậu té chỉ cách mặt đất có ba bậc thang. Hạ Trì ở phía sau thấy vậy cũng quýnh quáng hết cả lên, hắn lập tức chạy tới đỡ Bách Thời dậy: "Có sao không vậy?"
"Không sao. Không cần cậu quan tâm." Bách Thời đẩy Hạ Trì sang một bên, muốn tự mình đứng dậy.
Nhưng kết quả, chân cậu đau muốn chết, hình như bị bong gân rồi.
Hạ Trì biết Bách Thời không ổn ở chân, không nhanh không chậm khống chế Bách Thời cõng lên vai. Bách Thời không chịu, nói: "Cậu thả tôi xuống đi, không cần cõng."
"Ở yên đó cho tôi, nếu như tôi thả xuống, cậu sẽ bị đau hơn đấy."
"Tại sao lại đau hơn?" Bách Thời hỏi thầm trong đầu.
"Vì tôi sẽ không đặt cậu xuống nhẹ nhàng đâu, tôi sẽ quăng cậu xuống từ cầu thang, hiểu chưa? Muốn thế nào, muốn tôi cõng, hay muốn tôi ném cậu xuống đất." Hạ Trì dĩ nhiên là chỉ muốn dọa thôi, nhìn Bách Thời đau chân hắn đã chịu không nổi, làm sao hắn có thể ném xậu xuống lầu cho được.
Ngược lại, Bách Thời lại hoàn tin Hạ Trì có thể làm, tính cách điên loạn của hắn chính cơ sở lớn nhất để cậu nghĩ như vậy.
Bách Thời rốt cuộc vẫn là ở yên trên lưng Hạ Trì, chấp nhận cho hắn cõng.
Vào giây phút yên bình được nằm trên lưng của Hạ Trì đã từng là câu chuyện mà cậu mơ mộng ướt ao, vậy mà ngay giờ phút này khi đã thực hiện được khát vọng đó thì thứ duy nhất cậu cảm nhận được chỉ là sự vô cảm lạnh lùng.
Mỗi khi Hạ Trì đối xử với cậu dịu dàng, cậu lại càng tỏ ra đắc ý. Hạ Trì càng buông bỏ thận trọng mà sa lầy, tức là hắn đã không thể buông bỏ cậu được nữa, thế là cậu lại có cơ hội khiến hắn phải đau khổ điêu đứng thêm nhiều lần nữa.
Ra đến cổng trường, cả Hạ Trì và Bách Thời đã thấy Trục Kha từ xa. Khi ba người giáp mặt, Trục Kha lo lắng hỏi: "Cậu bị gì?"
Bách Thời nói: "Tôi bị ngã cầu thang, hình như là bong gân rồi."
Nghe vậy, Trục Kha đi tới, muốn kéo Bách Thời xuống ngay. Hạ Trì thì ngược lại, hắn không hề muốn giao Bách Thời cho Trục Kha, cho nên khi đối phương tiến đến, hắn bất giác lùi lại né tránh.
Bách Thời mở miệng: "Tôi muốn sang với Trục Kha, cậu mau thả tôi xuống."
Hạ Trì buồn bực, thả Bách Thời xuống mạnh bạo, may mà có Trục Kha ở kế bên đỡ lấy, nếu không Bách Thời đã bị bong gân thêm một chân rồi.
Bách Thời biết Hạ Trì đang không vui, vì vậy cậu cứ được nước làm tới, đến tột cùng thì cậu cũng không còn biết cố kỵ là gì nữa.
Khi đứng cạnh Trục Kha, Bách Thời liền kề vai bá cổ, đem bao nhiêu yếu đuối tội nghiệp bày hết lên trên mặt.
"Trục Kha, tôi đau chân quá, cậu bế tôi lên xe được không? Tôi đi không nổi."
"Được chứ, đương nhiên là được rồi." Trục Kha ngay tức khắc ôm ngang Bách Thời lên, nói với Hạ Trì: "Tôi đi trước đây, cảm ơn vì đã giúp cậu ấy đi từ trên lớp xuống đây."
Hạ Trì đứng đó nhìn mà cay cú cả buổi trời, rõ ràng lúc nãy có ai đó bảo là "không sao" và nằng nặc đòi tự đi cho bằng được, vậy mà bây giờ khi thấy Trục Kha, con người này liền tỏ ra đáng thương và dựa dẫm nũng nịu.
Đúng là không tầm thường. Con người này cuối cùng cũng biết chọc tức người khác rồi. Hạ Trì nói thầm.
Về đến nhà, Trục Kha tiếp tục ôm Bách Thời xuống xe và đi thẳng vào phòng khách, đặt cậu ngồi lên ghế sô pha. Bách Thời hỏi: "Sao cậu không đưa tôi đi bệnh viện?"
Trục Kha đứng trên cao nhìn xuống: "Tại sao phải đi bệnh viện? Cậu đâu có bị đau."
Bách Thời dở khóc dở cười: "Cậu nói gì vậy? Tôi thật sự bị té cầu thang, chân đang có vấn đề thật mà. Sao lại nghĩ tôi nói dối?"
Trục Kha ngờ ngợ: "Đau thật à?"
"Đau thật!"
"Chứ không phải cậu chỉ giả vờ bị đau để cho Hạ Trì cõng cậu đến gặp tôi, sau đó nhờ tôi chọc tức cậu ấy à?"
Bách Thời lần nữa cười khổ: "Không phải, tôi bị đau thật, Hạ Trì cũng chứng kiến mà, làm sao mà tôi gạt cho cậu ta được."
Nghe vậy, nét mặt lo lắng của Trục Kha cuối cùng cũng quay lại, y lập tức tức ngồi xuống kiểm tra chân của Bách Thời, quả nhiên là chân trái bị sưng lên, thế là Trục Kha cấp tốc đưa Bách Thời đến bệnh viện để băng lại cái chân.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Trục Kha vẫn dìu lấy Bách Thời, nói: "Tôi xin lỗi nhé, ban đầu là tôi sai, tôi không suy nghĩ thấu đáo, tôi cứ nghĩ cậu là giả vờ."
"Ừm, không sao. Nhưng mà, sao cậu lại nghĩ tôi muốn chọc tức Hạ Trì?" Đúng là Bách Thời có làm vậy, nhưng sao Trục Kha lại biết được, chẳng lẽ cậu diễn lộ liễu lắm sao?
Bách Thời mỉm cười nhẹ: "Cậu đừng nghĩ như vậy nữa, linh cảm của cậu không đúng. Tôi với Hạ Trì không còn gì với nhau nữa, bây giờ, tôi chỉ tập trung vào cậu thôi."
Kỳ thực, Bách Thời đang rất cố gắng để có tình cảm với Trục Kha, cậu tin là một ngày không xa, cậu sẽ yêu Trục Kha thôi.
Trục Kha, cậu tốt hơn Hạ Trì gấp trăm lần. Bách Thời nhủ thầm.
Trục Kha thấy được sự chân thành và kiên cường trong mắt của Bách Thời, điều này khiến y cành trở nên tin tưởng: "Về nhà thôi, tôi sẽ nấu món gì đó ngon cho cậu."
Bách Thời gật đầu cười vui vẻ.
Trục Kha nhìn Bách Thời. Bách Thời hỏi: "Cậu bảo là đi về, vậy sao không nhúc nhích mà cứ nhìn tôi mãi thế?"
Trục Kha có ý đồ, y xoay qua xoay lại xem xung quanh đâu có ai không, sau khi xác nhận là không có, y liền đem môi mình hôn lên gò má mịn màng của Bách Thời.
Bách Thời không kháng cự, ngược lại hai tai còn hồng lên, mỉm cười e thẹn.
Sau khi Bách Thời và Trục Kha rời khỏi cổng bệnh viện, Hạ Trì từ trong khuất đi ra, hai bàn tay nắm chặt nến nghe răng rắc, hắn phẫn nộ khi thấy Trục Kha và Bách Thời hạnh phúc bên nhau.1
Hạ Trì đã đợi ở đây từ rất lâu, vì hắn muốn thấy Bách Thời và Trục Kha những ngày vừa qua đã đối xử với nhau như thế nào. Thì ra, lại ngọt ngào như vậy.
Khi nhìn thấy sự ngọt ngào của bọn họ, trong lòng Hạ Trì lại chỉ toàn là lửa nóng.
"Vĩnh Kiệt, cậu phản tôi khiến tôi đau đớn, cậu nghĩ cậu có sẽ được hạnh phúc viên mãn sao? Cậu sai lầm rồi, khi đã chọc vào tôi."
Bách Thời lúc này đang ngồi trong phòng Trục Kha đọc sách, còn Trục Kha thì đang ở dưới lầu nấu một bữa ăn. Mùi hương ngào ngạt bốc lên từ những gia vị hòa quyện, mãnh liệt khiến cho miệng Bách Thời nước miếng ứa ra ào ạt.
Mười lăm phút sau, Trục Kha mở cửa ra: "Nấu xong rồi, xuống dưới xử chúng thôi." Đem Bách Thời đứng dậy, cõng đi xuống dưới.
Ngồi trên bàn ăn, Bách Thời bị hoa mắt vì sự đẹp mắt của các món ăn, nhìn vào đã biết công phu rồi. Bách Thời hỏi: "Cậu có khiếu nấu ăn đỉnh cao quá rồi."
Trục Kha tự đắc: "Cũng bình thường thôi."
"À nhưng mà, hôm nay ba mẹ cậu không về ăn sao?"
"Hôm nay ba mẹ tôi vướng công việc ở công ty, chắc là tối khuya mới về, hai đứa mình cứa ăn trước đi vậy."
Bữa ăn chỉ dành cho hai người, vừa yên bình vừa ấm cúng, dường như giữa họ đã có một thứ gì đó thay đổi, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng Bách Thời và Trục Kha đều cảm nhận được sự thay đổi đó.