Cô đã quá mệt mỏi nên cứ trần trụi như vậy mà ngủ, khi cô tỉnh dậy thì trời cũng đã tối. Xung quanh yên tĩnh vô cùng, điện thoại của cô được Tiết Kiệu sạc pin trên tủ đầu giường.
Cô mở màn hình lên, mẹ cô gửi tin nhắn Wechat đến: "Mẹ có chút việc, chắc là không thể về nhà trong mấy ngày."
Tiếp theo bên dưới là tin nhắn của Tiết Kiệu: "Em tự mình gọi cơm đi." Kèm theo là 2.000 NDT được chuyển đến.
Chu Từ cuộn tròn người trong chăn thất thần cắn móng tay.
Cô không đói bụng, cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì.
Căn phòng ngủ này quá lớn, quá trống trải. Cô như bị bóng đêm đen khịt nuốt lấy, cô độc sợ hãi vô cùng.
Một lúc sau cô loạng choạng đứng dậy, chậm rì rì đến phòng thay đồ bên cạnh.
Bên trong đều là quần áo của Tiết Kiệu, mùi hương thuộc về anh bao bọc cô.
Cô cảm thấy buồn cười vì điều này khiến cô thấy an tâm.
Cô không nên như vậy mới đúng.
Chu Từ đau khổ che mặt, nhưng vẫn là không kiềm chế được mà cầm lấy một chiếc áo gần đó. Là của Tiết Kiệu thay ra rồi tùy tiện vứt ở đó, anh thậm chí còn chưa kịp đem đi giặt. Có lẽ là do cô thấy lạnh chăng hay vẫn là vì thấy trống trải.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng đó lên người, nó vừa hay phủ qua đùi cô, che đi tiểu huyệt bị hành hạ đến sưng tấy đáng thương.
Chu Từ dùng quần áo của anh bao bọc lấy mình. Tiểu huyệt đã đau đến muốn chết đi vậy mà vẫn có cảm giác muốn được thứ gì đó lấp đầy, nó khao khát cái cảm giác bị căng đến mức muốn rách ra.
"Thầy... Thầy ơi..."
Cô gái nhỏ run rẩy nức nở từng tiếng, ngón tay lạnh lẽo run run với vào tiểu huyệt của bản thân. Cô dùng mùi hương của Tiết Kiệu để tự an ủi.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve hoa châu nho nhỏ, cho đến khi nó cứng lên và sưng đỏ thì mới thả lỏng. Khi cô vuốt ve dư vị cao trào còn sót lại khiến cô không kiềm được mà phát run, cô tự cắn chặt lấy tóc của bản thân. Cô không muốn rên ra tiếng, nhưng việc đó lại làm cho tiếng thở dốc càng thêm kịch liệt.
Mấy ngón tay chôn trong tiểu huyệt đều đã được sưởi ấm, nhưng vẫn chậm chạp nằm im không làm gì tiếp nữa.
Cô nhớ lại cảm giác khi Tiết Kiệu ở trong cô, bắt chước theo động tác ra vào của anh. Những ngón tay trơn tru ra vào cọ lên thịt non vẫn chưa khỏi sưng hoàn toàn, làm cho từng đợt dâm dịch theo đó mà chảy ra.
Cô gái nhỏ đến cùng vẫn không chịu được khoái cảm, toàn bộ cơ thể cô rúc vào bộ tây trang vang lên âm thanh rên rỉ mềm mại nhưng rất dài, giống hệt như mèo nhỏ đến thời kỳ động dục.
Trước mắt cô là từng đợt trắng xóa, cô càng lúc càng mất khống chế hơn. Bàn tay trườn lên bộ ngực mềm, bắt đầu xoa bóp tự tìm khoái cảm. Làm cho lần tự an ủi này thật sự là sảng khoái tận cùng, ngay cả ngón chân cũng vì vậy mà cuộn tròn. Cẳng chân run rẩy vì triều phun, bất ngờ chiếc áo sơ mi trên cây treo rơi xuống.
Vạt áo kéo rớt luôn cả túi văn kiện.
Cô gái nhỏ nằm sấp trên nền nhà, đắm chìm trong dư vị cao trào một lúc lâu. Sau đó mới mệt mỏi bò dậy, với tay lấy túi văn kiện kia xem thử.