Buổi sáng hôm sau, nhóm bạn thức dậy với tâm trạng phấn chấn, chuẩn bị cho nghi lễ phá bỏ lời nguyền. Thomas, Edward, Lily và Bruno đã trải qua một hành trình dài đầy thử thách và bây giờ họ đứng trước ngưỡng cửa của sự giải thoát.
Phù thủy đang chờ đợi họ trong căn phòng trung tâm của ngôi nhà. Căn phòng này được trang trí bằng những vật dụng ma thuật kỳ lạ, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến lớn tỏa ra khắp nơi, tạo nên một không gian vừa huyền bí vừa kỳ diệu.
“Chào buổi sáng,” phù thủy nói, giọng bà trầm ấm nhưng đầy quyền lực. “Hôm nay là ngày quan trọng. Các ngươi đã sẵn sàng chưa?”
Thomas gật đầu, bước tới trước: “Chúng tôi đã sẵn sàng. Hãy bắt đầu thôi.”
Phù thủy mỉm cười, ra hiệu cho họ đứng thành vòng tròn quanh bàn thờ. Trên bàn thờ là viên ngọc quý mà họ đã lấy từ hang rồng đan len. Ánh sáng từ viên ngọc lấp lánh, phản chiếu lên khuôn mặt của mọi người.
“Trước khi bắt đầu, ta cần các ngươi nhớ lại hành trình của mình,” phù thủy nói. “Hãy nhớ lại những khó khăn, những thử thách và cả những niềm vui mà các ngươi đã trải qua.”
Thomas, Edward, Lily và Bruno nhìn nhau, trong mắt họ hiện lên những ký ức đẹp đẽ và khó quên. Họ nhớ lại từng khoảnh khắc hài hước và những bài học quý giá.
Phù thủy bắt đầu niệm chú, giọng nói của bà vang vọng khắp căn phòng. Ánh sáng từ viên ngọc càng lúc càng mạnh, bao phủ lấy Edward. Cả nhóm đứng nhìn, không thể rời mắt khỏi cảnh tượng kỳ diệu này.
Ánh sáng chói lòa một lúc rồi tắt dần. Khi ánh sáng biến mất, Edward từ từ mở mắt. Cậu nhìn xuống tay mình, rồi nhìn vào nhóm bạn. Cậu đã trở lại hình dạng con người, không còn là vịt nữa.
Edward xúc động, giọng run run: “Mình… mình đã trở lại thật rồi!”
Thomas không thể kiềm chế được niềm vui, ôm chầm lấy Edward: “Edward, cuối cùng thì cũng thành công! Cậu đã trở lại!”
Lily và Bruno cũng không kiềm chế được niềm hạnh phúc, họ nhảy múa và cười đùa xung quanh. Phù thủy nhìn họ với ánh mắt hài lòng.
“Ta đã giữ lời hứa,” bà nói. “Bây giờ, các ngươi hãy sống tốt và sử dụng bài học từ hành trình này để giúp đỡ mọi người.”
Thomas cảm ơn phù thủy: “Chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn bà. Cảm ơn bà rất nhiều.”
Phù thủy mỉm cười, rồi biến mất vào làn khói mờ ảo. Nhóm bạn đứng đó, cảm nhận sự thay đổi trong không khí. Họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và giờ là lúc trở về nhà.
Trên đường trở về, Edward không ngừng cảm nhận sự thay đổi của mình. Cậu chạy nhảy, cười đùa như một đứa trẻ. Thomas nhìn cậu, lòng tràn đầy niềm vui.
“Lily,” Thomas nói, “cảm ơn cậu đã luôn ở bên chúng tôi. Nếu không có cậu, chúng tôi không thể nào vượt qua được tất cả những thử thách này.”
Lily cười tươi: “Đừng khách sáo. Chúng ta là bạn bè mà. Hơn nữa, hành trình này đã cho mình nhiều kỷ niệm đáng nhớ.”
Bruno hớn hở: “Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng mình rất vui vì cuối cùng Edward đã trở lại. Bây giờ, chúng ta hãy về nhà và tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng.”
Khi nhóm bạn về đến làng, mọi người chào đón họ với những tràng pháo tay và niềm vui sướng. Tin tức về hành trình của họ đã lan rộng, và mọi người đều muốn chúc mừng Edward vì đã trở lại hình dạng con người.
Một bữa tiệc lớn được tổ chức ngay tại làng. Mọi người ăn uống, nhảy múa và cười đùa suốt đêm. Thomas và Edward cảm nhận được tình yêu và sự ủng hộ từ mọi người.
Trong đêm tiệc, Edward kéo Thomas ra một góc: “Thomas, mình muốn nói với cậu điều này.”
Thomas nhìn Edward, ánh mắt tò mò: “Gì vậy, Edward?”
Edward hít một hơi sâu, rồi nói: “Mình nhận ra rằng cậu là người bạn tuyệt vời nhất mà mình từng có. Cậu đã ở bên mình suốt hành trình, và mình… mình rất biết ơn vì điều đó.”
Thomas mỉm cười, đặt tay lên vai Edward: “Mình cũng vậy, Edward. Hành trình này đã giúp chúng ta hiểu nhau hơn và mình rất vui vì cậu đã trở lại.”
Lily và Bruno cũng tiến tới, họ cùng nhau ôm lấy Edward và Thomas. Bốn người đứng đó, cảm nhận sự gắn bó và tình bạn đặc biệt mà họ đã xây dựng trong suốt hành trình.
Cuối cùng, khi đêm tiệc kết thúc, nhóm bạn trở về nhà với lòng đầy ấm áp và hạnh phúc. Họ biết rằng dù hành trình đã kết thúc, nhưng tình bạn và tình cảm của họ sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt.
Ngày hôm sau, họ bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống mới. Thomas và Edward quyết định mở một tiệm nhỏ trong làng, nơi họ có thể làm vườn và bán các sản phẩm tự làm. Lily và Bruno cũng tham gia, giúp đỡ họ trong việc kinh doanh và quản lý tiệm.
Câu chuyện về hành trình của họ trở thành nguồn cảm hứng cho mọi người trong làng. Ai cũng nhắc đến họ với niềm tự hào và tình yêu. Thomas và Edward, cùng với Lily và Bruno, đã trở thành biểu tượng của sự đoàn kết, lòng dũng cảm và tình bạn chân thành.
Và thế là, câu chuyện “Thomas và Hoàng Tử Vịt” kết thúc với một cái kết đẹp, nơi tình bạn, lòng dũng cảm và tình yêu luôn chiến thắng. Họ sống hạnh phúc mãi mãi, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách cùng nhau, như một gia đình thực sự.