Hoàng Tử Online

Chương 11: Phần 2 - Chương 11-15



11/ Cổ họng nó nghẹn nghẹn, hai mắt mở to. Nó cố định hình trong đầu cái lý do cho việc vì sao Phạm Long lại thốt ra lời đề nghị đó. Nhưng xem chừng Bom không phải đang đùa, trông khuôn mặt cậu ta rất nghiêm túc và có cái gì đó chân thật. Nó nuốt nước bọt, cố gắng để phát ra một câu hỏi:

- Cậu...đang...nói....cái...gì...thế?

- Cậu không nghe rõ à? Mình nói là chúng ta thử làm một đôi!

- Cái...này...Mà...không phải cậu đang là bạn trai của nhỏ Miên lớp B2 à??? 

- Ai bảo, chính cậu ấy theo đuổi mình chứ mình đã đồng ý đâu. Mình cũng không thích những đứa con gái miệng lưỡi như Miên.

- Ơ...nhưng...cậu vừa bảo không thích Lyn ngoài đời.. Lâu nay cậu cũng đâu có nói chuyện với mình, mình tưởng cậu không muốn làm bạn nữa...

- Vì mình giận mà...Khi giận thì tất nhiên sẽ không muốn nói chuyện.

- Nhưng...cậu nói nghe cứ kì kì sao á!

- Bình thường mà. Không thích rồi sẽ thích. Cái gì cũng cần có thời gian. Biết đâu sau một tuần, chúng ta thành một đôi thật sự.

- Ơ...nhưng...sao lại là mình....

- Vì mình thấy cậu đặc biệt hơn những đứa con gái khác.

Nó im lặng. Không hiểu sao nó muốn...gật đầu trước lời đề nghị thẳng thừng và trực tiếp của Bom. Nói sao nhỉ? Nó cũng muốn thử chút cảm giác có bạn trai, có người để mình quan tâm, hờn dỗi và...nhớ nhung. Với lại dạo này Phạm Minh luôn khiến nó bực mình với những trò quậy phá của mình nên nó cũng muốn nhân cơ hội này chọc tức cậu nhóc chơi. Chỉ là thích thôi...chưa phải là yêu...

- Sao? Cậu đồng ý chứ?

- ...

- Nếu cậu thích thì gật đầu, không thích thì lắc đầu. Mình không bắt ép, nên cậu cứ làm theo những gì cậu muốn.

- ...

- Sắp vào học rồi. Mà thôi, quên những gì mình vừa nói đi. Hôm nay mình không được ổn về mặt tâm trạng nên nói những thứ vớ vẩn. Đừng bận tâm. Thôi, mình vào lớp trước!

- Khoan..

- ?

- Mình đồng ý. Chúng ta...sẽ là một đôi...trong vòng một tuần...

Nó nói mà không kịp nghĩ. Dường như có cái gì đó trong người cứ thôi thúc nó phải nhận lời. Sau lời đồng ý, nó cúi gầm mặt xuống. Chính Thanh cũng không hiểu được bản thân đang làm gì nữa. Mọi thứ cứ ngoài tầm kiểm soát của nó. Phạm Long thoáng ngỡ ngàng trước cái gật đầu của Thanh, nhưng sau một phút thì cũng mỉm cười, thản nhiên tiến lại cầm tay nó dẫn đi. Nó không rút tay ra, im lặng đi theo cậu nhóc...Thế là từ hôm nay, tay nó sẽ có đôi...

- Cái gì thế kia???

Đó là câu hỏi của Phạm Minh dành cho chính mình khi mà trước mắt cậu, con nhỏ ngồi cùng bàn đang tay trong tay với ông anh họ cùng tuổi. Ghim khựng lại, hàng lông mày giật giật, cậu nhóc thấy người mình cứ lạnh lạnh ra, đôi mắt không còn nhấp nháy. Mọi thứ cứ như ngừng lại sau một cơn chấn động. Minh thấy có cái gì đó nhói lên trong lòng. Đau? Hay là giận?

........................

- Bích! Minh đi đâu rồi thế? – nó với tay đập lưng nhỏ bạn ngồi trên hỏi về tung tích cậu bạn cùng bàn khi thấy vào giờ rồi mà Ghim vẫn chưa có mặt trong lớp.

- Ai biết đâu! Hồi nãy thấy cậu ấy đi ra ngoài, chưa thấy trở vào lại.

- Quái lạ, cậu ta đi đâu được nhỉ???

Chuông báo giờ vào tiết đã reo được ba phút, cả lớp đã ổn định nhưng cô giáo vẫn chưa tới, và Phạm Minh cũng chưa về. Nó nhìn sang hộc bàn của cậu nhóc, cặp sách vẫn còn ở đó nên việc Minh bỏ về là không thể vì cậu ta chẳng bao giờ chuồn tiết. Đang loay hoay với mớ suy nghĩ trong đầu, nó giật mình khi thấy bóng dáng kẻ mà mình đang mong chờ tiến lù lù về phía mình. Vài đứa trong lớp ngoái lại nhìn Phạm Minh, nó cũng sửng sờ vài giây khi trông thấy cậu nhóc. Sự chú ý ấy có lẽ bắt nguồn từ đầu tóc của Ghim, nó ướt đẫm và gương mặt của chủ nhân vẫn còn lấm tấm nước. Nó cảm giác như Phạm Minh vừa nhúng cả đầu vào trong một thau nước nào đó. 

- Này! Cậu bị gì thế hả??? Sao tóc tai ướt nhèm thế kia???

- ...

- Này! Tôi đang hỏi cậu mà!

- ...

- Phạm Minh! Cậu lại tái phát cái bệnh câm như hến của năm lớp 10 nữa hả??? Sao tôi hỏi mà không trả lời??? – nó hét thẳng vào tai cậu nhóc.

- Im!!! 

Tiếng hét trả lời của Minh khiến không những nó mà toàn lớp quay lại nhìn với đôi mắt không thể nào to hơn. Riêng nó thì cảm thấy tai sắp điếc khi bị hét với âm lượng to kinh khủng như thế. Nhưng điều làm Thanh sợ hơn cả chính là gương mặt lúc này của cậu nhóc, đỏ bừng và nét mặt đầy sự tức giận. Nó lại thấy run run. 

- Nhìn gì mà nhìn! 

Tất cả đều quay mặt về vị trí. Ai cũng biết mỗi khi Phạm Minh tức giận thì cần phải tránh xa càng nhanh càng tốt nếu không muốn bị lãnh đòn oan. Nó bất động, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía cậu nhóc với những dấu hỏi to đùng kèm theo nỗi sợ hãi đang dâng lên ngùn ngụt. Và mọi thứ vượt ngoài sức tưởng tượng khi trước mặt bàn dân thiên hạ, “tảng băng” của chúng ta lại ngang nhiên kéo nó về phía mình và khóa môi ngay tức khắc. Cùng lúc đó thì cô giáo dạy Văn cũng vừa bước vào lớp. Không khí căng thẳng lên đến đỉnh điểm khi hành động của Ghim khiến cô giáo đánh rơi luôn tập bài kiểm tra đang cầm trên tay. Mọi thứ rối loạn...

- Phạm Minh!!!!!!!!! Em đang làm cái trò gì thế hả???????????

12/ Nó giật mình đẩy mạnh Phạm Minh ra khi nghe tiếng của cô giáo, từ nãy đến giờ nó không biết mình đang làm gì nữa. Mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát. Nó đưa đôi mắt vừa sợ hãi vừa xấu hổ ngước nhìn xung quanh, bạn bè và cả cô giáo đang nhìn chúng nó với tất cả sự kinh ngạc và khó hiểu. Phạm Minh không biểu hiện gì, khuôn mặt trơ trơ, thậm chí một phản ứng trên đôi mắt cũng không có. Mọi người đang nhìn nó và Ghim như nhìn hai sinh vật lạ, và bản thân họ cũng chưa thể bình tĩnh được trước những gì vừa thấy. Bàng hoàng, xấu hổ, ngỡ ngàng, nó đột ngột khóc òa lên rồi chạy ù ra cửa. Cả lớp đồng loạt nhìn theo...

Ngồi một mình trong nhà vệ sinh, mặt nó tái nhợt đi, nó run rẩy đưa tay lên môi, sao thế này??? Nó vừa bị cái gì thế này??? Hôn ư??? Không! Đúng hơn là nó bị Phạm Minh đem ra làm trò đùa. Tại sao lại thế chứ??? Giữa lớp học, giữa đông đảo bạn bè thầy cô mà cậu ta dám đối xử với nó như thế này ư??? Càng nghĩ nó càng ôm mặt khóc nức nở, nó vừa thấy tức ở lồng ngực, vừa thấy đau nhói ở trong lòng. Mặt mũi đâu nữa để nó nhìn bạn bè và nhìn cô giáo đây??? Đầu óc Thanh cứ bấn loạn dần dần lên, và cô bé khóc to hơn, mọi thứ cảm xúc đều đang lên đến đính điểm...

- Tất cả là do em, bạn Thanh không hề biết em sẽ làm như thế! – Minh nói với cô giáo khi cả hai đã ngồi trong phòng giám hiệu.

- Minh! Em suy nghĩ kiểu gì mà lại làm hành động đó trong lớp học hả???

- Em xin lỗi! Tất cả đều là lỗi của em!

- Việc đó bây giờ có còn quan trọng hay không khi em đã gây ra một việc tày đình như thế??? Cô biết ở lứa tuổi các em tâm sinh lý đang thay đổi nên chuyện tình cảm yêu đương là không thể tránh khỏi, nhưng em nên nhớ đây là trường học, các em không thể làm những việc như thế tại đây. Các em có biết hành động vừa rồi sẽ gây ảnh hướng lớn đến mức nào không hả???

- Em xin lỗi! Cô cứ phạt em theo quy định, nhưng bạn Thanh không hề liên quan đến việc này. Cô đừng phạt bạn ấy!

- Việc này không phải là vi phạm bình thường, cô sẽ mời phụ huynh hai em gặp mặt để làm việc. Bây giờ em về lớp đi! 

Phạm Minh lũi thũi bước về. Chính bản thân cậu nhóc cũng không hiểu được mình đã làm gì. Mọi thứ lúc đó đều do cảm xúc điều khiển. Thế mới biết, sự mất tỉnh táo, không kiểm soát được bản thân luôn đem lại những hậu quả tệ hại. Ghim vốn là người ít biểu lộ tình cảm, nhưng không phải là người giỏi trong việc chế ngự tình cảm. Chắc có nằm mơ cậu nhóc cũng không ngờ rằng bản thân lại có thể gây ra một cái tội lớn như thế. 

- Tôi...xin lỗi! 

Bốp! 

Một cái tát mạnh từ phía nó. Phạm Minh không hề phản ứng lại, chỉ đứng im lặng. Tự dưng nó căm ghét cái khuôn mặt đang đứng đối diện mình, ghét kinh khủng! 

- Sao lúc nào cậu cũng tàn nhẫn với tôi thế hả? Tôi đâu phải đồ chơi của cậu để bị cậu xúc phạm kiểu này chứ??? Cậu có quyền gì? Có quyền gì hả?????????

- Tôi xin lỗi!

- Xin lỗi ư??? Xin lỗi thì có thể quay ngược thời gian à? Xin lỗi thì có thể xóa được những hình ảnh kinh khủng mà mọi người trong lớp đã chứng kiến à??? Tôi đến tức chết vì cậu mất thôi! Vì sao??? Vì sao thế????

- Tôi xin lỗi!

- Tôi...tôi ghét cậu! Bây giờ đến cả lý do cho hành động của mình cậu cũng không thể nói ra ư???? Tôi không cần cậu xin lỗi! Tôi muốn biết vì sao cậu lại đối xử như thế với tôi!!!!!!!!!

- Tôi xin lỗi!

Nó ước chừng mình có thể túm cổ áo Phạm Minh rồi ném thẳng ra biển. Cơn giận trong người Thanh càng lúc càng dâng cao khi cậu nhóc chỉ đứng yên và nhắc lại duy nhất cái câu hoàn toàn vô nghĩa trong hoàn cảnh này: “tôi xin lỗi!”. Nó đâu cần cái lời nói sáo rỗng ấy! Cái nó cần là lý do, là nguyên nhân chứ không phải là lời nhận tội. Nhưng nhìn Phạm Minh mà xem, khuôn mặt cậu ta lạnh như tiền, ngay cả đôi mắt cũng vô hồn. Nó không còn muốn nói gì thêm nữa. Sự tổn thương trong nó đã quá lớn. Dù muốn hay không thì chắc chắn rằng qua sự việc này, Thanh Thanh không thể nào tha thứ được cho Phạm Minh... Rất khó để nói lời tha thứ...

..................

Bằng tất cả sự nỗ lực của mình, cuối cùng nó cũng thuyết phục được ông anh trai quý hóa đi họp phụ huynh thay cho ba mẹ. Nói sao thì nói, để anh Thiện đi thì nó vẫn còn cơ hội “sống sót”, nếu để hai đấng phụ mẫu ra mặt thì có lẽ mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp hơn. 

- Con nhỏ này! Càng lúc mày càng to gan nhỉ??? Mới có 17 tuổi đầu mà lại làm cái trò đó hả???

- Hai! Em đã nói bao nhiêu lần là không phải lỗi của em! Em hoàn toàn không biết! Em đâu có điên để làm cái hành động đó chứ!!!!!!! – nó uất ức.

- Thế là do thằng Minh phải không? Cái thằng nhóc này, nhìn mặt tưởng hiền lành mà lại dám giở trò đó. Tao đi xử hắn! 

- Thôi! Hai đừng có làm gì nữa hêt! Đằng nào thì chuyện cũng đã rồi, hai làm ơn cho em sống yên đi!

- Mày thật là...

Suốt mấy ngày trời nó giả bệnh để không phải đến lớp. Sự xấu hổ khiến nó không biết phải đối diện ra sao với lũ bạn đồng môn. Những lúc như thế nó càng giận Minh hơn, việc cậu nhóc cả gan hôn nó dù rất quá đáng nhưng không khiến nó nổi khùng bằng việc cậu ta không chịu nói lý do cho hành động bất bình thường đó của mình. Phạm Long dường như vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra nên ngày nào cũng ghé nhà nó thăm bệnh khiến Thanh càng thấy khó xử hơn.

- Sao mới ngày trước còn khỏe như văm mà giờ nằm liệt thế này????

- Ở...

- Nhìn sắc mặt cậu đâu có giống người ốm nhỉ???

- Này... nếu không muốn thăm thì đi về, đừng có ở đây mà hạch sách! 

- Ok ok! Cho mình sorry! Cậu đúng là không hiền như mình nghĩ!!!!! Haha!!!!!!

Vốn dĩ nó còn nghi ngại việc đồng ý làm bạn gái của Bom trong vòng một tuần nhưng bây giờ thì sự nghi ngại đó đã không còn. Nó giận Minh, nó ghét Minh, nó muốn cho cả trường này biết giữa Trần Thanh Thanh và tiểu thiếu gia họ Phạm không hề có chút liên quan gì nhau, nó muốn cho cả lớp thấy rằng người nó thích không phải là Ghim – kẻ vừa làm tồn thương sâu sắc trái tim nó mà là Bom – hotboy được cả trường chú ý và bàn tán. Giờ đây, mọi thứ cảm xúc trong người nó hỗn độn cả lên, nó thấy chông chênh, bấp bênh và mơ hồ trong tất cả. Nó mong rằng sẽ không phải hối hận vì những việc đang làm và sẽ làm...Nhưng điều đó...là không thể!

13/ Nó đã bắt đầu đi học lại sau hơn một tuần “giả bệnh”. Tự bản thân Thanh Thanh cũng thấy khâm phục chính mình khi có thể nói dối trong một thời gian lâu như thế. Hôm nay trước khi đến lớp, nó đã đứng trước gương hơn 10 phút để lấy tinh thần. Nó tự mường tượng trong đầu cái cảnh khi mình bước chân vào lớp sẽ bị mọi người nhìn với ánh mắt như thế nào, họ sẽ bàn tán ra làm sao. Thanh biết dư luận không phải là một “đứa trẻ dễ nuôi”, có món ăn ngon thì không bao giờ chịu thả nhanh ra được. Nó đang tự tập cách đối diện với sự xấu hổ và sợ hãi với tất cả. Thanh tự nhủ thầm “ Phải mạnh mẽ lên! Phải cho tất cả biết rằng bây giờ mình đã là bạn gái của Phạm Long!”

- Thanh! Cậu đi học lại rồi à? 

- Uh! 

- Cậu bị ốm mà trông mập ra hẳn!

- >”<

- Hì! Mình đùa chút thôi!

Nó chán nản đi vào lớp. Cứ tưởng lời hỏi thăm của cậu bạn lớp trưởng là thể hiện sự quan tâm đối với mình, hóa ra cũng chỉ mang tính trêu chọc. Nó đưa đôi mắt vừa e dè vừa đầy mạnh mẽ nhìn xung quanh. Mọi người hình như vẫn không để ý đến sự xuất hiện của nó, ai cũng còn đang ham vui với những cuộc chuyện phiếm của mình. 

- Ah! Chảnh nhà ta đi học rồi kìa! – nhỏ Bích đột ngột reo lên khiến nó giật mình.

Bằng một sự cố gắng đầy khó nhọc, nó nở một nụ cười tươi nhất có thể để chào lại những ánh mắt đang đổ xô về phía mình. Tim nó bắt đầu đập mạnh, mồ hôi túa ra. Sao thế nhỉ??? Sao bây giờ đứng trước lớp học thân quen của mình mà nó lại thấy không tự nhiên và khó chịu như thế này nhỉ??? Nhưng nó đã nhạy cảm thái quá, vì chỉ trong vòng vài chục giây sau, những ánh mắt đó đã thôi không nhìn nó nữa mà quay về với công việc trước đó của mình. Chỉ sót lại vài câu hỏi thăm bâng quơ của những đứa có tình có nghĩa:

- Cuối cùng thì mày cũng đi học! Sao mà ỉm ở nhà lâu thế!

- Lâu quá không nhìn thấy mày! Ốm gì mà kinh thế!

Nó thở phào. Vậy là mọi người đã quên. Vậy là nó đã thoát cảnh bị người ta dị nghị và bàn tán. Thanh vui vẻ về chỗ ngồi. Cảm giác cứ như vừa được thả tự do xong vậy.

Đang định lôi cuốn vở Sử ra học nốt mấy dòng còn lại, đột ngột nó thấy Liên bước vào lớp. Thanh mừng quýnh chạy lại hỏi tới tấp:

- Liên! Mày trốn ở đâu mà bây giờ mới xuất hiện hả??? Mày có biết mày làm tao lo đến mức nào không???

- Ơ! Tao có trốn chạy gì đâu! Có mày trốn ở nhà á! Tao vẫn đi học bình thường mà.

- Nếu thế thì sao mày không liên lạc gì với tao???

- Ah! Tao đổi sim, mất hết số.

- Cái gì??? Ngay cả số điện thoại tao mà mày cũng không nhớ hả??? Mà nếu không nhớ thì sao mày không qua nhà tao???

- Ờ thì...dạo này tao hơi bận nhiều việc nên quên! Sorry mày nhiều! 

Nó chợt thấy hụt hẫng. Cảm giác như vừa bị ai lấy đi mất cái gì đó quan trọng lắm. Liên vẫn thế, vẫn vui cười, vẫn nói chuyện, nhưng sao mà những câu chuyện giữa tụi nó cứ nhạt nhẽo dần, vô vị dần. Từ trước đến giờ Liên vẫn là đứa sống tình cảm, vẫn là đứa luôn biết quan tâm đến người khác. Vậy sao bây giờ, khi cả tháng trời không gặp nhau mà cô bạn thân vẫn cứ hời hợt với nó như thế??? Hay là Liên không còn muốn chơi với nó nữa??? Hay là nó đã làm chuyện gì có lỗi với nhỏ ấy??? Những câu hỏi cứ thế, cứ thế cuốn Thanh vào vòng xoáy mệt mỏi. Hình như nó đang bị mất đi quá nhiều...

Vào giờ. Chiếc bàn học quen thuộc hôm nay trở nên lạ lẫm. Nó nhìn sang chỗ ngồi của Phạm Minh. Trống trơn!

Hết tiết 1...

Hết tiết 2...

...

Ra về....

Nó vẫn ngồi một mình và ra về một mình. Dù rất muốn hỏi nhưng nó không dám cất lời hỏi. Nó muốn biết Phạm Minh vì sao không đi học nhưng sợ hỏi ra thì mọi người trong lớp lại nhớ về cái chuyện tồi tề ấy. Thanh tự an ủi bản thân rằng Minh có thể cũng bị ốm như nó.

...

- Sao mặt mày bí xị thế??? – Long chìa que kem còn tỏa hơi lạnh ra trước mặt nó.

- Có gì đâu!

- Thôi! Đừng chối! Nhìn mặt mũi như thế mà không có gì hả??? Kể mau!

- Ơ hay! Đã nói là không có chuyện gì rồi mà! Cậu trở lên lắm chuyện như thế từ bao giờ vậy hả???

- Không thích nói thì thôi. Người đâu mà dữ như chằn!

Bom nhăn mặt rồi quay trở về với cây kem trên tay. Nhìn Bom lúc này không hiểu sao nó lại nhớ đến Trọng Tuấn. Đột ngột Thanh thấy lòng nhoi nhói. Hình như đã từ lâu lắm rồi nó quên đi người con trai ấy! Hình như đã lâu lắm rồi nó chối bỏ kỷ niệm đau thương để sống với thực tại! Hình như nó quên mất rằng có một thời, mình cũng đã thực sự rất thích một ai đó...Vũ Hoàng Trọng Tuấn! Cái tên đó dội vào tâm trí nó những mảng ký ức xa xưa....Nó còn thích người ấy không nhỉ??? Nó cũng không biết nữa...Thanh thấy mình như đang lạc đường. Nó không biết mình đã có cái gì và đã mất cái gì, những cái đã mất đi có thể lấy lại được hay không??? 

- Lại triết gia nữa rồi! Dạo này mình thấy cậu không được bình thường! Cứ ngồi thẫn thờ ra!

Long càu nhàu rồi lấy một tay sờ lên trán nó, khuôn mặt đăm chiêu như bác sĩ đang khám cho bệnh nhân khiến Thanh phì cười.

- Có cậu mới bất bình thường thì có! Thôi muộn rồi! Ăn mau rồi còn đi học!

Từ lúc hai đứa đồng ý làm một đôi, Bom chủ động chuyển chỗ học thêm sang xuất học cùng với nó. Thanh Thanh và cậu nhóc suốt ngày bám lấy nhau như hình với bóng. Dần dần cái tin đồn Phạm Long và nó là một cặp được cả trường biết đến. Nhưng dường như mọi chuyện không tốt đẹp như nó nghĩ... [alobooks.vn]

14/ 

- Này! Mày với thằng Long thích nhau thiệt hả??? Sao hôm bữa mày nói với tao là không thích nó???

- Thì bây giờ thích! Tình cảm mà, ai biết được!

- Nhưng tao thấy tụi trong trường toàn nói xấu về mày thôi! 

- Nói xấu ư??? Nói cái gì??? Sao họ vô duyên thế???

- Tao cũng có biết đâu! Đó là tao nói trước ày chuẩn bị thôi! Hôm nay tao có chuồn hai tiết sau, có gì mày trình bày lý do với cô dùm tao nghe!

- Ơ! Liên!!!!!!!!!!

Nó bó tay với nhỏ bạn thân. Càng lúc Liên càng xa nó, và nó không tài nào hiểu được lý do. Từ lúc gặp lại cô bạn đến giờ nó chưa có được một cơ hội nào để hỏi về chuyện tình cảm của Liên, nó rất muốn biết có phải Liên đang thích Prince – kẻ lừa đảo trên mạng hay không nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời khi mà Liên cứ suốt ngày trốn học và chuồn tiết. Thanh chợt nhớ lại lời nói vừa nãy của nhỏ bạn thân, nó đang bị mọi người nói xấu và chê trách ư??? Vì sao cơ chứ??? Chẳng lẽ đến việc nó thích ai cũng phải được sự cho phép của tất cả à??? Tự dưng nó thấy bực mình và tức tối kinh khủng!

Và điều khiến nó buồn hơn là Phạm Minh vẫn chưa đi học lại. Đã ba ngày rồi...

Trước của lớp 11A5...

- Bạn ơi! Cho mình gặp Phạm Quang! – nó khều nhẹ vai một cô bạn nào đó đang chăm chú với cuốn truyện tranh ngồi ở bàn đầu ngay cạnh cửa.

- Ơ! – cô bạn ngẩng lên nhìn nó với đôi mắt ngạc nhiên.

- Quang chưa tới à???

- Thế cậu không biết gì thật sao??? Phạm Quang đã chuyển trường cùng với anh trai từ tuần trước rồi! Khi nào nhỉ??? À! Thứ 3 tuần trước đó!

- Cái gì??? Chuyển trường??? Cả hai người cùng chuyển trường ư????

- Uh! Mà bạn là Thanh Thanh A2 à?

- Uh...

Nó quá shock trước tin hai cậu bạn sinh đôi chuyển trường nên không thể để ý được thái độ của cô bạn khi biết nó là Thanh Thanh. Cô bạn đó cứ nhìn nó chằm chằm rồi cười khinh khỉnh cứ như rằng nó đã gây ra một chuyện gì đó đáng xấu hổ lắm. Nhưng giờ này đây nó không còn đủ tâm trí để chú ý đến điều đó. Đầu nó quay mòng, người mất trọng lượng. Chuyển trường ư? Cái gì thế nhỉ??? Nó bắt đầu thấy khó thở...

- Alo! Bom hả? Chiều nay Bom đừng đợi mình nữa nhé! Minh hơi mệt nên không đi học được! Mình cũng muốn được một mình...

Nó cắt máy khi đầu dây bên kia vẫn chưa nói hết câu. Người nó cứ sững sờ ra, đôi mắt đờ đẫn. Nó bước chậm chạp nặng nề trên vỉa hè dẫn mình về nhà. Lòng Thanh trống trải đến lạnh lẽo. Nó không còn cảm nhận được bất kỳ thứ gì xung quanh nữa. Nó đang làm gì thế này??? Sao một lúc mà nó bị mất đi quá nhiều như vậy chứ??? Nó mất dần Liên – cô bạn thân nhất của mình, nó mất luôn Quang – cậu bạn hiền lành với nụ cười mặt trời, và nó mất đi Minh – người luôn khiến nó băn khoăn day dứt vì không biết được tình cảm bản thân dành cho cậu ấy là tình yêu hay là tình bạn. Sao mọi người cứ bỏ nó mà đi hết như thế??? Mọi người biết nó sợ nhất là cô đơn nhưng vẫn để nó lại một mình??? Thanh tự hỏi rồi nước mắt bắt đầu chảy...từng giọt dài...mặn và chát đến xót xa....Nó không còn giận Minh vì nụ hôn ngỗ ngược của cậu ấy mà nó đang tự trách mình đã quá giận dai, đã quá chú ý để cảm xúc của bản thân rồi vô tình đổ mọi tội lỗi lên đầu cậu bạn vốn dĩ là rất rất quan trọng với mình. Nhiều đêm suy nghĩ lại, nó đoán rằng hôm đó Ghim hành động như thế có lẽ là vì không chế ngự được cảm xúc chứ không có ý làm tổn thương nó. Thanh cũng tính là sau khi đi học lại sẽ tha thứ cho Minh và hai đứa có thể làm bạn tốt như xưa. Nhưng mọi chuyện càng lúc càng đi xa so với tưởng tượng ngây ngô và đơn giản của nó. Vì cơn tức giận nó đã khiến Phạm Minh phải chuyển trường vì thấy có lỗi với mình, vì lòng sĩ diện mà nó không dám cất lời hỏi thăm tung tích của cậu ấy trong khi bản thân cũng nóng lòng mong nhớ. Nước mắt chảy nhanh hơn, mạnh hơn trên khuôn mặt buồn bã của nó. Đã lâu lắm rồi nó mới thấy sợ nỗi cô đơn như bây giờ. Thế mới biết, tình bạn cũng mong manh lắm...không phải cứ đổ vỡ là có thể hàn gắn lại như khi còn nguyên vẹn....

Nó ngồi gục giữa lòng vỉa hè và khóc....khóc như một đứa trẻ bị mẹ đánh đòn...Phải! Nó đang bị ký ức trừng phạt...Trừng phạt vì đã quá vô tâm và thiếu sự lắng nghe...

- Sao lại khóc thế này???

Giọng nói ấy...

Nó vội ngẩng lên...

Dưới ánh đèn của bóng điện cao áp trước mặt, nó lại nhìn thấy khuôn mặt rất quen....

- Minh!!! – nó nói trong nước mắt rồi vội vã ôm chầm lấy người trước mặt. 

- Này! Sao thế??? Sao mặt mũi lại tèm nhem thế này???? – người nó lo lắng vỗ vỗ vai nó, hỏi dồn.

- Mình xin lỗi! Mình thực sự xin lỗi! Đáng lẽ ra mình không nên giận cậu lâu như thế! Đáng lẽ ra mình phải cho cậu cơ hội giải thích! Đừng giận mình! Đừng bỏ mặc mình! 

- Thanh! Cậu bình tĩnh lại đi! Cậu làm mình sợ rồi đấy!!!

Nó không nói thêm được gì, chỉ biết khóc trên vai người ấy. Nó không ngờ khi gặp Minh mọi cảm xúc lại dâng trào như thế...Nó cũng không hiểu vì sao mỗi khi nó khóc thì người đầu tiên xuất hiện bên cạnh luôn là Minh...Nhưng giờ thì nó không muốn hỏi, cũng không muốn bận tâm, nó chỉ cần Minh trở về, nó chỉ cần không bị bỏ rơi là đủ...

- Cậu nín đi chứ! Mặt cậu tái đi rồi kìa! 

Người ấy đưa tay quệt những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi ướt đãm của nó, còn nó thì đứng yên và nhìn...Nó cảm giác thấy cái gì đó lạ lạ...

- Bây giờ cậu đã nín chưa nào???

Nó gật đầu.

- Nếu nín rồi thì nghe mình nói đây! 

Nó nhìn với vẻ thắc mắc...

- Xin lỗi! Nhưng mình là Quang, anh đã không còn ở Việt Nam...

15/ Nó nhìn với đôi mắt u uất. Trước mặt nó là Quang, không phải là Minh. Nó đã từng nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể nhầm lẫn giữa hai anh em họ, nó vẫn luôn tự tin như thế. Vậy mà bây giờ nó đã nhầm rồi đấy! Thanh suy nghĩ hồi lâu rồi bật cười một mình. Phải! Nó quá tự tin, vì quá tự tin mà nó đánh mất quá nhiều thứ. Nó tự tin quá nhiều vào bản thân để rồi mất đi lòng tin vào người khác, và khi họ không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi lòng tin từ phía nó thì họ đã bỏ nó mà đi...Minh chính là một trường hợp điển hình....Và nó đã mất Minh...

- Thanh! Cậu làm mình sợ rồi đấy! Nói đi chứ! Cậu bị sao thế??? – Quang nhìn thấy điệu bộ của nó thì mặt tái mét, lay lay nó và hỏi tới tấp.

- Mình không sao...- nó nói ngắt quãng.

- Thôi không nói nữa, để mình đưa cậu về nhà...

Gum dẫn nó về nhà. Suốt quãng đường hai đứa không nói với nhau một câu, chính xác hơn là nó không chịu nói, chỉ đi từng bước chậm, chốc chốc lại thở dài và lấy tay quệt đi những hàng nước mắt. Bây giờ nó đích thị là một đứa trẻ con, một đứa trẻ nhận ra lỗi lầm đã mắc phải nhưng không biết làm thế nào để sửa đổi ngoại trừ việc khóc lóc. Quang cũng im lặng không hỏi gì, lâu lâu quay sang nhìn nó. Cậu nhóc ắt hẳn đã biết phần nào lý do cho những biểu hiện kì lạ của nó, vì Gum cũng đã từng chứng kiến những biểu hiện này ở ông anh trai sinh đôi của mình, cho dù Phạm Minh không để nước mắt rơi ra ngoài một cách vô tội vạ như Thanh...

- Cậu vào nhà đi! Cậu khóc nhiều quá mắt sưng hết cả rồi kìa! – Quang nhìn nó vẻ cảm thông, cậu nhóc cúi xuống để nhìn khuôn mặt đang ướt đẫm của nó rồi lấy tay lau nốt những giọt nước mắt còn lại trên khóe mi.

- Hix...Phạm Minh...đã đi đâu thế??? – nó cố gắng lắm mới thốt ra được câu hỏi đó.

- À... anh xin nghỉ học một tuần để sang Pháp với mẹ. Nếu mọi chuyện không có vấn đề gì thì một thời gian ngắn nữa mình và anh sẽ qua đó định cư... – Quang nói với vẻ buồn.

- Định cư... – nó ngẩng mặt lên nhìn vào Quang với sự kinh ngạc.

- Uh...

- Sao lại...à thôi...mình vào nhà đây! Cám ơn cậu đã đưa mình về...

Nó nói câu cuối cùng bằng một sự gấp gáp, nó sợ chần chừ một chút nữa thôi thì nó sẽ khóc òa lên mất. Yếu đuối như thế đủ rồi, nó không muốn người khác thấy nó yếu đuối thêm nữa...

Quang thở dài nhìn theo dáng nó đang tất tả chạy vào trong nhà. Thật lòng mà nói, Gum thương nó như thương một đứa em gái, vì từ lâu cậu đã ao ước mình có được một cô em gái để nâng niu chiều chuộng. Thấy Thanh không vui thì cậu cũng chẳng sung sướng gì. Quang đứng thêm vài phút nữa rồi quay lưng bước về. Cậu và anh không muốn xa nơi này, và nhất là không muốn xa nó...

Nó không ăn tối mà chỉ nhốt mình trong phòng. Mọi thứ đối với nó bây giờ không còn ý nghĩa. Nó nghĩ vậy rồi cố gắng đưa mình vào giấc ngủ bằng những hàng nước mắt dài...Nó phát hiện ra...nó nhớ Minh quay quắt...nhớ đến mức mà bản thân nó cũng không còn ý thức được nữa...Một tuần không gặp cậu nhóc, nó cứ nghĩ là mình sẽ sống được mà không cần đến Ghim, nhưng bây giờ, khi đối diện với tình cảm của chính mình, nó đau khổ khi nhận ra rằng đã từ rất lâu Minh là một phần không thể thiếu của cuộc đời nó...và rồi nó khóc to hơn...và điều nó cần lúc này là Minh hãy quay về bên nó, chỉ cần như thế thôi......

....

Cuộc đời cho nó ba hoàng tử để mơ mộng. Một Vũ Hoàng Trọng Tuấn lãng tử, hào hoa, đa tình, nghịch ngợm nhưng rất thật lòng với nó. Một Prince Minh Nhật chân thành, hiểu nó, quan tâm nó, biết nó cần gì và muốn gì. Một Bom – Phạm Long vừa bí ẩn, vừa tình cảm, vừa như cao vời, vừa như gần gũi. Cứ thế, nó đã cho phép bản thân lang thang theo những giấc mơ quá tầm với, quá xa xôi để rồi khi giấc mơ hết hạn, khi sự thật lấn dần ảo ảnh, khi thời gian xóa mờ hy vọng, khi chính nó đối diện với bản thân mình và khi những hoàng tử online đã mãi offline thì nó không còn gì cả. “Mơ cao thì té đau”.Phải! Nó cứ tìm kiếm những thứ xa tận mù khơi mà không biết rằng đích đến đã gần ngay trước mặt. Nó cứ mong chờ hạnh phúc từ trên à không biết rằng hạnh phúc đó chỉ là mây khói, không bao giờ có thể nắm được trong tay cũng như cất giữ được ình. Trọng Tuấn chưa kịp để nó vui mừng vì biết rằng cậu nhóc thích nó thì đã bỏ nó lại và bước đi thật xa, Prince cho nó cảm giác gần gũi, yêu thương, tin tưởng thì lại quay lưng chém nó một nhát dao đau đớn bằng sự lừa dối, Bom những tưởng lung linh, rạng ngời nhưng khi hiện hữu thì lại khác xa với những gì nó nghĩ. Thanh đã phải đau ba lần cho những giấc mơ quá tầm của mình. Và bây giờ, khi đã sống thực tế hơn, khi đã phát hiện ra hoàng tử của mình là ai thì một lần nữa cô bé lại chạy chậm hơn so với số phận. Câu hỏi đặt ra lúc này là liệu có thể xuất hiện thêm một phép màu cho nó nữa hay không?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.