Hoàng Sủng

Chương 27: Ôn tồn



[1] Ôn tồn: vuốt ve an ủi (thường dùng đối với khác giới tính).

Edit: Tiểu Pi

Beta: A Cảnh

Ngoài miệng Hoàng Đế nói đi ngủ sớm một chút, nhưng vòng tay đặt trên người nàng lại không buông ra.

Tiết Tĩnh Xu im lặng chờ đợi, lại nhẫn nại tiếp tục đợi chờ, vẫn không thấy hắn có động tác gì khác, nàng đành phải tự mình gỡ tay Hoàng Đế ra, có ý định dịch sang một bên.

Nhưng trong màn nhìn không rõ lắm, khi nàng duỗi một tay ra bắt lấy, thế nhưng lại trở thành nàng nắm tay Hoàng Đế. Hai người đều sửng sốt, nàng đang muốn buông ra, Hoàng Đế lại trở tay nắm chặt.

"Hoàng Thượng?" Tiết Tĩnh Xu có chút không rõ ý đồ của hắn, nếu đã không muốn thân cận, nàng cũng sẽ tìm bậc thang cho hắn, cứ bước xuống là được, vì sao đã xuống được một nửa lại đi lên?

"Nàng......"

Nàng không thấy rõ vẻ mặt của Hoàng Đế, nhưng hơi thở của hắn cứ luẩn quẩn bên cổ Tiết Tĩnh Xu, vẫn khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.

Có lẽ Hoàng Đế phải đưa ra một quyết định rất gian nan, chỉ nói một từ, một lát sau mới nói tiếp: "Trên người của nàng không khoẻ, có muốn để Thái y đến xem hay không?"

Tiết Tĩnh Xu mở lớn hai mắt, rốt cuộc Hoàng Đế không hiểu thật hay là giả vờ không biết? Trên người nàng không khoẻ, chẳng phải chỉ là một cái cớ thôi sao? Nếu để Thái y tới thật, vậy Thái y sẽ chẩn ra nàng có bệnh gì đâu chứ?

Nàng đành phải lắc đầu: "Không cần làm phiền Thái y, chỉ là một chút bệnh cũ, không đáng ngại."

Hoàng Đế lại trầm mặc, khi Tiết Tĩnh Xu cho rằng rốt cuộc hắn cũng muốn đi ngủ, thì bàn tay hắn đang nắm tay nàng cũng từ từ di chuyển, dừng lại chỗ cổ áo của nàng.

Tiết Tĩnh Xu hoảng sợ, vội chụp lấy tay hắn để dừng động tác lại, kinh ngạc cũng có chút mơ hồ gọi: "Hoàng Thượng?"

Hoàng Đế nói: "Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, thỉnh Hoàng Hậu đảm đương một chút."

Này, này, đây là ý gì? Không phải chuẩn bị ngủ rồi sao?

Tiết Tĩnh Xu luống cuống, tuy đã sớm chuẩn bị tốt cho hôm nay, nhưng trước đó lại cho rằng Hoàng Đế sẽ không chạm vào nàng, nàng đã lơi lỏng một ít, lúc này Hoàng Đế đột nhiên hồi mã thương[2], quả thật làm nàng trở tay không kịp.

[2] Hồi mã thương (quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch).

Nàng càng đè chặt tay Hoàng Đế lại, giọng nói có chút run run: "Nhưng mà ngài......"

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, hay vẫn là thói quen, vừa rồi rõ ràng Hoàng Đế cứng đờ như tảng đá, nhưng lúc này hắn đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Hoàng Đế nhẹ nhàng tránh ra, ngược lại cầm tay nàng: "Vừa rồi là do ta chậm trễ, Hoàng Hậu chớ trách."

Tiết Tĩnh Xu vội lắc đầu: "Không, thần thiếp không có ý này......"

Thời điểm trong lòng nàng còn rối rắm, Hoàng Đế cũng đã nghĩ kỹ, nếu đã sắc phong nàng làm Hoàng Hậu, vậy thì từ hôm nay trở đi, đối xử tử tế với Hoàng Hậu sẽ là trách nhiệm của hắn.

Cá nước thân mật vốn là chuyện hắn chán ghét vô cùng, nhưng vừa rồi khi hắn ôm nàng vào lòng lại không cảm thấy bài xích. Nếu đêm động phòng hoa chúc này đã không thể nào miễn được, vậy thì cũng không cần tránh nữa.

Hắn thấy Tiết Tĩnh Xu vẫn khẩn trương, bàn tay nàng bị hắn nắm cũng lạnh băng, liền an ủi nàng: "Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng."

Tiết Tĩnh Xu trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Để thần thiếp thay y phục cho Hoàng Thượng."

Quy củ trên giường, tất nhiên Tô cô cô đã dạy qua cho nàng. Vốn là nàng sẽ tự mình cởi quần áo của mình trước, sau đó sẽ hầu hạ Hoàng Đế thoát y.

Hoàng Đế nhẹ nhàng đè tay nàng lại: "Để ta."

Bên cạnh, Tiết Tĩnh Xu biết là Hoàng Đế đứng dậy cởi quần áo.

Nàng hít mấy hơi thật sâu, cánh tay giơ lên khẽ run, chậm rãi cởi y phục trên người mình xuống.

Hoàng Đế lại nằm trở về, duỗi tay một lần nữa ôm lấy nàng.

Trần trụi - lần đầu tiên tiếp xúc với người khác khi lộ da thịt, cả người Tiết Tĩnh Xu có chút run rẩy.

"Lạnh sao?" Hoàng Đế hỏi nàng, một bàn tay hắn đã duỗi đến trên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiết Tĩnh Xu lắc đầu.

Hoàng Đế lại nói: "Đừng sợ."

Hắn vô cùng kiên nhẫn, một bàn tay vuốt ve toàn thân Tiết Tĩnh Xu, tựa hồ muốn gợi nhiệt để xua tan hết khí lạnh trên cơ thể nàng.

Phương pháp này quả thật rất hữu hiệu, mặt Tiết Tĩnh Xu đỏ rần vùi trong lòng ngực hắn, toàn bộ thân thể nàng đều như phủ một lớp màn nhàn nhạt đỏ ửng.

Lúc này Hoàng Đế mới chống thân thể mình lên, như có như không đỡ ở phía trên nàng.

Tiết Tĩnh Xu khẩn trương mà cắn môi, hô hấp cũng dồn dập hơn rất nhiều.

Hoàng Đế giữ chặt eo nàng: "Đừng sợ."

Khi một chút đau đớn kia tiến đến, huyết sắc trên mặt Tiết Tĩnh Xu toàn bộ rút hết, đau đến đến mức nàng rơi nước mắt.

Trên tay Hoàng Đế nổi cả gân xanh, nhưng hắn vẫn cố ép mình dừng lại, không có động tác tiếp theo, chỉ đưa tay lau nước mắt cho nàng: "Có phải rất đau hay không?"

Tiết Tĩnh Xu hít vào một hơi, cố hết sức mở miệng nói: "Không đau."

Hoàng Đế phủ xuống dưới, nhẹ giọng nói: "Thỉnh Hoàng Hậu cố chịu một chút."

Tiết Tĩnh Xu chớp chớp mắt, nước mắt vẫn rơi dài trên má.

*****

Bên ngoài Tê Phượng cung, mấy chục cung nhân an an tĩnh tĩnh đứng chờ, dù một tiếng ho khan cũng không nghe thấy.

Đức công công lắng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong, nhưng cái gì cũng không nghe được, trong lòng không khỏi có chút hoang mang.

Liễu Nhi cũng đang chờ đợi hai người bên trong, trong lòng nàng rất lo lắng cho tiểu thư nhà nàng, nhưng hiện tại tất cả mọi người đang đợi, nàng cũng chỉ có thể chờ.

Rốt cuộc, khi chờ đến lúc trăng lên, bên trong cũng truyền đến thanh âm của Hoàng Đế.

Đức công công vội phân phó cho nội giám đem nước ấm đi vào, lại chỉ mấy cung nữ lanh lợi đi vào hầu hạ.

Màn còn chưa vén lên, cung nhân chỉ cúi đầu canh giữ ở bên ngoài trướng, không người nào dám tiến lên một bước.

Bên tai truyền đến cuộc đối thoại đứt quãng của Đế Hậu.

"Còn đau hay không?"

"......Không đau."

"Truyền Thái y đến xem đi."

"Đừng, ta không sao mà......"

"Đem nước ấm vào đây, nàng muốn lau mình hay là muốn đi tắm?"

"Hoàng Thượng cho các nàng lui ra đi, ta...... Ta tự mình làm."

"Đức Lộc, các ngươi lui ra."

Đức công công đang nghe đến hăng say, bỗng nhiên nghe được tên của mình, theo bản năng đứng thẳng: "Vâng."

Hắn vội xua xua tay, cho cung nhân lui ra.

Nghe được tiếng bước chân đi xa, Tiết Tĩnh Xu mới nhẹ nhàng thở ra, thân thể đau nhức khó chịu, đặc biệt là chỗ khó nói kia, nàng cảm thấy tựa hồ có cái gì còn ở bên trong, vừa trướng vừa đau.

Nàng vẫn nằm ở trong lòng ngực Hoàng Đế, quần áo trên người hai người cũng chưa mặc vào.

Hoàng Đế ôm nàng ngồi dậy, dựa nửa người vào đầu giường.

Vừa rồi cung nhân đi vào thắp rất nhiều nến ở bên ngoài, ánh nến xuyên thấu qua màn, khiến cho bên trong cũng sáng hơn rất nhiều.

Trước đó nhìn không thấy đối phương, trong lòng chỉ lo khẩn trương, cũng không cảm thấy xấu hổ. Nhưng hiện tại, lại khiến nàng cảm thấy xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Nàng nhẹ nhàng đẩy Hoàng Đế ra, muốn đứng dậy, nhưng tay chân lại bủn rủn, không còn bao nhiêu sức lực.

Vốn dĩ hôm nay nàng ăn ít cơm, mới vừa rồi lại bị lăn lộn một phen, huống hồ lại là lần đầu, mà thân thể nàng lại không tính là dẻo dai, vài cái gộp lại, nàng giờ phút này nàng giống như bị bệnh nặng mới khỏi, trên người mềm như bông, một chút sức lực cũng không có.

Hoàng Đế thấy nàng gian nan như vậy, cũng bất chấp thể diện của nàng, duỗi tay ra phủ thêm trung y cho mình, lại cầm lấy quần áo mặc vào cho Tiết Tĩnh Xu, rồi mới bế cả người nàng lên.

Tiết Tĩnh Xu thở nhẹ một tiếng: "Để ta tự mình đi cũng được."

Hoàng Đế không nói chuyện, ôm nàng bước ra ngoài trướng, cũng may trong phòng có đốt địa long nên rất ấm áp, hai người mặc như thế cũng không sợ cảm lạnh.

Hắn đặt Tiết Tĩnh Xu ở trên ghế cạnh bồn tắm, cúi đầu hỏi nàng: "Có muốn vào hay không?"

Tiết Tĩnh Xu đỏ mặt, gật đầu.

Hoàng Đế liền đưa tay cởi bỏ quần áo trên người nàng, lại nhẹ nhàng bế nàng lên thả vào bồn tắm.

Vừa vào trong nước, Tiết Tĩnh xu lập tức hạ thấp người ngồi xuống, chỉ chừa cái đầu lộ ở trên mặt nước.

Nàng nghĩ, với tình huống hiện tại chỉ một mình nàng có lẽ sẽ không thể nào tự tắm được, nhưng để Hoàng Đế giúp nàng, chắc chắn hai người sẽ xấu hổ, chi bằng để Liễu Nhi tiến vào giúp nàng.

Nàng nói: "Hoàng Thượng, ngài cho thị nữ Liễu Nhi của ta vào đi."

Hoàng Đế gật đầu, phủ thêm áo ngoài: "Ta đi nơi khác tắm gội, chút nữa lại qua đây."

Thấy hắn bước ra khỏi phòng, Đức công công lập tức tiến lên: "Hoàng Thượng, nước ấm đã chuẩn bị sẵn."

Hoàng Đế nhấc chân đi về phía một thiên điện khác: "Để thị nữ của Hoàng Hậu vào hầu hạ nàng, còn nữa...... đến Thái Y viện truyền lời, truyền Trương Chi Chung đi vào chờ mệnh."

Đức công công vội vâng dạ, một mặt sắp xếp Liễu Nhi đi vào, một mặt phái Tiểu nội giám đi Thái Y viện truyền người.

Liễu Nhi bước vài bước đã vào noãn các, thấy Tiết Tĩnh Xu dựa vào bên cạnh bồn tắm, trên mặt mang theo vẻ mỏi mệt, nàng đau lòng nói: "Nương nương, người có mệt hay không?"

Tiết Tĩnh Xu nghe thấy xưng hô của nàng ấy đầu tiên là sửng sốt, nàng cười khổ nói: "Liễu Nhi, người khác thì không nói, nhưng ngươi vẫn cứ giống như trước đây đi, nếu không ta nghe sẽ cảm thấy rất kỳ quặc."

Liễu Nhi xoa xoa gương mặt, nói: "Ta cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng Tô cô cô nói phải sửa."

Tiết Tĩnh Xu: "Cứ nghe ta, khi chỉ có chúng ta thì cứ giống như trước, nếu có Bệ hạ thì ngươi lại sửa miệng."

"Aizz, được rồi."

Tiết Tĩnh Xu lại nói: "Ngươi đã đứng bên ngoài cả buổi, nhớ uống canh gừng kẻo bị cảm lạnh."

Liễu Nhi xối nước tắm cho nàng, nói: "Bên ngoài không lạnh chút nào, tuy rằng không có địa long, nhưng cũng có đốt vài chậu than nữa."

Thật ra trong lòng nàng có chút tò mò, không biết vừa rồi Hoàng Thượng và tiểu thư ở trong phòng làm cái gì, nhưng mà nàng cũng biết nơi này là Hoàng cung, không phải Tiết phủ, càng không phải là am ni cô ngoài thành. Tô cô cô đã dạy nàng, không cần nghe nhiều, ít nói cũng ít hỏi nhơn, nếu không sẽ đem lại phiền phức cho chính mình và tiểu thư. Cho nên hiện tại dù có tò mò đến đâu, nàng cũng chỉ để ở trong lòng, không dám hỏi ra miệng.

Tiết Tĩnh Xu tắm xong, để Liễu Nhi đỡ bước ra bồn tắm.

May mắn Hoàng Đế không lưu lại dấu vết gì trên người nàng, nếu không bị Liễu Nhi nhìn thấy sẽ khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng chết mất.

Liễu Nhi cầm khăn vải to rộng lau khô thân thể cho nàng, lại cầm áo trong sạch sẽ để nàng mặc vào.

"Tiểu thư, người nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta thấy vẻ mặt người rất mệt mỏi."

Tiết Tĩnh Xu đi lại nằm trên giường, thở phào, thân thể vẫn bủn rủn, nhưng mới vừa tắm qua nước ấm ấm, hiện tại lại nằm ở trong chăn mềm mại, quả thật làm ta người cảm thấy mơ màng muốn ngủ.

Nàng che miệng ngáp một cái: "Ngươi cũng đi ngủ đi, nhớ rõ phải đi theo Tô cô cô."

"Được, ta biết rồi." Liễu Nhi nhìn nàng nhắm mắt lại, liền kéo màn xuống xong mới lui ra ngoài.

Tiết Tĩnh Xu nửa tỉnh nửa ngủ, cảm thấy có người lôi kéo tay nàng không biết làm cái gì, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, thấy Hoàng Đế đang ngồi ở đầu giường, liền muốn đứng dậy.

Hoàng Đế ngăn nàng: "Nàng ngủ đi, ta để Trương Thái y xem mạch cho nàng."

Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới phát hiện tay mình được phủ thêm một lớp khăn lụa, vươn ra bên ngoài màn.

Nàng thật sự đã kiệt sức, vài lần muốn mở mắt ra, lại không thể gượng nổi, cuối cùng cũng ngủ mất.

Thái y xem mạch xong, Hoàng Đế để tay vào lại trong chăn, đi ra ngoài trướng, đưa tay ám chỉ với Trương Thái y.

Trương Thái y ngầm hiểu, khom người đi theo hắn ra ngoài.

"Như thế nào?"

Trương Thái y nói: "Mạch tượng nương nương vẫn ổn, cũng không đáng lo ngại, chỉ là hôm nay mệt nhọc quá độ, mấy ngày sau cần tĩnh dưỡng thật tốt."

Hoàng Đế liếc hắn một cái, nói: "Trở về triệu tập người ở Thái Y viện, hội ý cẩn thận một phen, kê một phương thuốc tẩm bổ nhưng không có tác dụng phụ, sau này liền theo phương thuốc này tẩm bổ cho Hoàng Hậu."

Trương Thái y bị cái liếc mắt kia của Hoàng Đế làm cho lạnh cả sống lưng, vội khom người vâng dạ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.