Lâu Nguyệt Dao vừa tới cung Vĩnh Ninh đã nhận được sự hỏi thăm hết sức nồng nhiệt từ bè phái Trinh phi.
- Đường đường là ngọc quý trên tay bệ hạ mà lại phải sống trong tòa các bé tẹo như cái lỗ mũi. Thật tội nghiệp!
Chính điện cung Vĩnh Ninh khi ấy chỉ có dăm bảy người. Hoàng thái phi chưa có mặt. Bọn họ chẳng buồn lo sợ tai vách mạch rừng, cứ thế mà bàn tán xôn xao. Họ châu đầu ghé tai như thể đang nói chuyện gì cơ mật lắm, ấy thế nhưng tông giọng lại cất cao đến mức ba phi tần cung Phồn Dương vừa bước vào chính điện cũng nghe thấy.
- Chứ còn gì nữa! Hương mỹ nhân gì mà lợi hại thế không biết? Thổi một hơi là tâm tưởng sự thành ngay!
- Người ta xinh đẹp nức tiếng kinh thành, chỉ kém hơn ừm... chút đỉnh. Chúng ta làm sao mà bì kịp!
- Ta mà có được diện mạo như thế, ta cũng không dám bắt công chúa trưởng phải chịu khổ cực với mình đâu.
Lâm quý nhân mặc váy xanh bỗng ho khan mấy tiếng. Đám phi tần đang nói bóng nói gió thình lình quay ra dán mắt vào nhân vật chính gây xôn xao hậu cung độ rày. Tôn Mộng bèn dẫn đầu ba phi tần cung Phồn Dương đến thăm hỏi họ.
Phép tắc trong cung không thể làm trái. Đã thấy nhau rồi, không vấn an nhau thì không phải phép.
Mọi phi tần đều hiểu bất kể bọn họ nói xấu nhau, hoạnh hoẹ nhau, bày mưu tính kế hạ bệ nhau, đấu đá đến long trời lở đất thì khi chạm mặt nhau, họ bắt buộc phải mang lên lớp mặt nạ ôn hòa, lễ độ. Bầu không khí trong cung cấm phải thiện lành rất mực thì đấng chí tôn trên cao mới hài lòng ban phát ân trạch, để họ khỏi chịu cảnh chăn đơn gối chiếc. (1)
Lâu Nguyệt Dao làm lễ vạn phúc, Lâm quý nhân bèn nghiêng mình tránh đi, nói mát:
- Không dám nhận lễ của Lâu mỹ nhân. Có khi nay mai thôi chúng ta lại phải đến bái kiến Lâu mỹ nhân trước ấy chứ!
Phi tần từ hàng tài nhân ngũ phẩm trở lên mới đủ tư cách nuôi nấng hoàng tự. Việc Hoàng đế Nguyên Hựu lệnh cho Phủng Nguyệt các nuôi dưỡng công chúa Vĩnh Xuân chẳng khác nào tuyên cáo rằng Lâu mỹ nhân sắp sửa được thăng lên ngũ phẩm. Mới cách đây không bao lâu, nàng ta còn không được thánh nhân ngó ngàng tới, ấy thế mà vừa được sủng hạnh được ít lâu đã hăm he đè đầu cưỡi cổ già nửa phi tần trong cung. Đám phi tần nhất là những thiếp hầu đã theo lục hoàng tử Thân Long Chương từ chốn long tiềm đến nay vừa hay tin đã sôi máu hết cả lên.
- Sao Lâm tỷ tỷ lại phải mát mẻ? Công chúa Vĩnh Xuân có người chăm nom, đáng ra tỷ tỷ nên mừng cho công chúa điện hạ mới phải. - Liễu Thanh Thanh ra mặt trước.
- Thánh thượng tin tưởng giao phó trọng trách. Thiếp nghĩ bất kể là ai trong chúng ta nhận được hoàng ân bao la cũng đều không thể khước từ. - Tôn Mộng nói.
Quả thật tất cả bọn họ đều biết thân là thần tử không thể cãi lệnh vua. Nhưng cứ hễ hoàng ân không rơi lên đầu mình, họ đều thấy ganh tị, phải bóng gió hạnh họe nhau mới vừa lòng.
Trái ngược với dáng vẻ dịu dàng, khéo léo thường ngày, Lâu Nguyệt Dao ghé sát tới gần Lâm quý nhân, đè thấp tông giọng giễu cợt:
- Sao? Tỷ tỷ ganh tị à? Nước hồ Thủy Bích không đủ buốt cóng hay sao? Nếu lại rơi xuống lần nữa, chỉ e là không có Hồng Hoa gánh tội cho đâu.
Đám phi tần tuy đứng gần nhưng ngặt nỗi họ chỉ nghe được hai câu đầu tiên - Lâu Nguyệt Dao cố ý nói hai câu sau bằng âm lượng vừa đủ để hai người nghe thấy. Vậy nhưng với chỉ chừng đó thôi, bọn họ đã kinh ngạc bởi lẽ nào giờ Lâu mỹ nhân luôn giữ nết khiêm cung, phi tần tụ tập dè bỉu người khác, nàng ta cũng chỉ đứng nghe chứ không hùa theo hoặc nếu có góp lời thì cũng toàn những ý hòa giải.
Thật không ngờ nàng ta cũng có bộ mặt tráo trở như thế này! Được sủng ái quá đâm kiêu căng rồi sao?
Lâm quý nhân trợn mắt, lắp bắp:
- Cô, cô...
Lâm thị hết nhìn Lâu Nguyệt Dao lại nhìn sang Tôn Mộng và Liễu Thanh Thanh. Nàng nóng ruột phẩy ống tay áo, mắng:
- Đúng là cùng một giuộc với nhau!
Đúng lúc này, Trinh phi bỗng bước ra từ sau bức rèm châu ngăn cách điện chính với gian nội tẩm của cung Vĩnh Ninh.
- Phi tần lấy khiêm cung làm đức hạnh. Tranh cãi ầm ĩ, thật không ra thể thống gì!
Cả đám người bóng gió đấu khẩu với nhau bèn đến bái kiến Trinh phi.
Lâu Nguyệt Dao đã có được đáp án mình muốn biết. Chuyện Lâm quý nhân bị Hồng Hoa dẫm vạt váy rơi xuống hồ dạo nọ, nàng vốn nghi ngờ ba nhân vật chính trong câu chuyện đều nhúng tay mờ ám. Nhưng Lâu Nguyệt Dao nghĩ mình bồi dưỡng đồng minh chứ không phải nhận thêm hai đứa con nuôi, không thể mưu toan thay họ mọi chuyện được phải để họ tự thân vận động bớt. Thế nên nàng không hỏi, Tôn Mộng và Liễu Thanh Thanh không nói, mọi người đều làm lơ chân tướng.
Nay nhìn phản ứng của Lâm quý nhân, Lâu Nguyệt Dao còn gì mà không hiểu nữa. Bận trước Đổng mỹ nhân được cưng chiều, ban đêm hay kêu đau đầu nhức óc, lôi Hoàng đế từ trên giường phi tần khác sang giường mình. Đám phi tần có thâm niên trong cung đã phải san sẻ ơn mưa móc với người mới, lại còn bị cướp đoạt trắng trợn như thế, có lý nào không hận?
Tôn Mộng và Liễu Thanh Thanh tình cờ được thánh giá bắt gặp khi đang hái sen bên hồ Thủy Bích, trở thành tân sủng. Đổng mỹ nhân bị cho ra rìa một thời gian. Nhân thời cơ đó, có kẻ mua chuộc thái giám, cung tỳ chuyên quét tước và coi sóc cây cối, núi giả bên hồ giám thị Hồng Hoa, chỉ chờ khi cô ta ra tay thì hô hoán cứu người, rồi chỉ chứng Hồng Hòa là điều mà Lâu Nguyệt Dao chắc đến bảy, tám phần.
Nhìn nét không nỡ trong mắt Lâm quý nhân khi nãy, Lâu mỹ nhân còn có thể chắc chắn là nàng ấy cũng chẳng muốn hoạnh hoẹ với nàng. Ngặt nỗi, Trinh phi đang nghe ngóng ở gần đó. Kẻ làm giáo gươm trong tay người ta, không tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân thì biết làm sao được đây!
Hoàng thái phi dặn dò chúng phi tần hậu cung những chuyện cần kiêng kị trong dịp cuối năm, đầu năm mới. Thế rồi, bà mang tới một tin vui.
- Bệ hạ báo cho ta biết ngài định tấn phong hậu cung. Những phi tần có thâm niên đã theo hầu từ khi ngài đăng vị tới nay mỗi người thăng một bậc.
Đối với phi tần nói chung và những tần ngự có thâm niên nói riêng, thăng tiến bao giờ cũng là đáng mừng. Nét mặt họ hồ hởi hẳn lên. Đoạn phi thấp thỏm hỏi:
- Bẩm Hoàng thái phi nương nương, vậy còn chúng thiếp thì bệ hạ định thế nào a?
Đoan phi Tống Phương Hoa biết đường tấn thăng của phi tần phẩm cấp cao rất gian nan. Đến bậc phi nhị phẩm này rồi thường phải trông mong vào những đợt chỉnh thọt của bề trên, xét đến công lao hầu hạ lâu năm hoặc là sinh thêm nhiều con cái, hay có công cứu giá mới dễ tấn thăng. Bệ hạ nối ngôi đến nay mới là năm thứ năm, bậc phi muốn lên cao nữa chỉ e là hơi khó. Còn ngôi Hoàng hậu xem ý bệ hạ thì ngài không định sách lập. Biết thế nhưng Đoan phi vẫn không khỏi trông mong.
Bệ hạ chưa có ý định cho Đoan phi, Trinh phi, Triệu tiệp dư thăng bậc. - Hoàng thái phi mỉm cười hòa nhã. Ý bà là ba vị quý nhân theo hầu tiềm để vẫn được phong thưởng.
Trinh phi đã biết từ trước nên ngồi im một chỗ, không để lộ vui giận. Đoạn phi tuy có thấy mất mát, song đó là kết quả mà nàng đã liệu trước. Nàng bèn mỉm cười nói vài câu chúc mừng với những phi tần được thăng bậc.
Hoàng thái phi thấy sắc trời không còn sớm, bản thân mình cũng đã mỏi mệt, bèn có ý tiễn khách:
- Được rồi! Các ngươi còn có việc gì cần hỏi không?
Bấy giờ, Triệu tiệp dư ngồi ở ghế bên dưới Đoan phi bỗng đứng dậy.
Trông điệu bộ e ấp vừa mừng vừa ngại ngùng của Triệu tiệp dư và dáng vẻ quýnh quáng theo đỡ tay của cung tỳ hầu cận nàng ta, trong lòng đám phi tần đang có mặt ở điện chính cung Vĩnh Ninh bỗng dâng lên cảm giác nguy cơ khôn tả.
- Ồ! Triệu tiệp dư à! Con nói đi! - Hoàng thái phi dõi nhìn Triệu thị bằng ánh mắt hiền hòa.Bẩm nương nương, thiếp đã có mang rồi ạ.