Đây là lần đầu tiên Tiết Tịnh Kỳ thấy Thích Mặc Thanh có vẻ tức giận. Từ khi cô đuổi theo hắn đến trong phủ Minh Vương, hắn vẫn không nói một câu nào.
Cả người hắn giống như ngâm trong nước giữa mùa đông khắc nghiệt, tỏa ra hơi lạnh khiến người ta ở ngoài mười mét đã cảm thấy lạnh giá, quả thật còn lạnh hơn điều hòa ở độ thấp nhất.
Tiết Tịnh Kỳ sốt ruột tới mức nóng nảy. Rõ ràng cô và Thích Mạch Tường chẳng xảy ra chuyện gì, lại bị hắn nhìn thấy cảnh tượng không có cách nào giải thích được rõ ràng này. Hắn tới chính là đúng lúc, trùng hợp như vậy.
Nhục Nghê và Giả Sơn ngơ ngác nhìn nhau, bước đi cũng rất khẽ. Mấy ngày trước đây bọn họ còn nói Vương phi và Vương gia ân ái, sao hôm nay lại gây gổ với nhau rồi?
"Mặc Thanh, ta và thái tử thật sự không có gì. Những gì huynh vừa thấy đều không phải là sự thật." Tiết Tịnh Kỳ đuổi theo hắn vào thư phòng, sốt ruột lại tức giận giải thích.
"Không có gì? Không phải là sự thật à?" Thích Mặc Thanh đột nhiên dừng lại nhìn cô cười lạnh. Nàng cũng biết diễn trò như vậy từ lúc nào thế?
Hắn chợt cầm cổ tay vẫn đeo vòng ngọc của cô, lắc khẽ, nói với giọng thê lương: "Vừa rồi ta gặp được đều không phải là sự thật à? Vậy nàng tốt nhất hãy nói cho ta biết, cái vòng ngọc này là từ đâu ra?"
Chuyện từ trước tới nay hắn luôn lo lắng vẫn xảy ra, gương mặt xinh đẹp và sự xuất sắc của nàng làm cho người khác mơ ước. Mà người đó không phải ai khác, mà lại là huynh đệ của mình!
Người khác có thể không biết vòng ngọc kia đại biểu cho điều gì, nhưng hắn lại biết rất rõ ràng. Bằng không, hắn sẽ không tức giận như vậy. Hắn không chỉ giận Tiết Tịnh Kỳ mà càng giận mình hơn.
"Ta sẽ trả lại cho hắn. Từ trước đến nay ta chưa từng muốn nhận đồ gì của hắn." Tiết Tịnh Kỳ vừa dứt lời thì giơ tay nắm lấy vòng ngọc trên tay kéo ra. Nhưng vòng ngọc kia hình như không muốn bị tháo ra, khóa rất chặt. Cô cố tháo một lúc, ánh mắt có phần chua xót.
Dựa vào đâu cô mà cô phải ăn nói khép nép lấy lòng hắn? Dựa vào đâu mà cô lại không thể có tư tưởng, chủ kiến của mình chứ?
Trên cổ tay của Tiết Tịnh Kỳ dần dần xuất hiện một vết màu đỏ. Cô chậm rãi thả tay phải xuống. Cô sẽ tháo cái vòng ngọc này ra, nhưng không muốn tháo ngay trước mặt hắn!
Giữa cô và Thích Mạch Tường hoàn toàn trong sạch, tại sao phải giải thích, chứng minh nhiều như vậy làm gì?
Cô đi thẳng, ngồi ngay, cây ngay không sợ bóng tà, không có chuyện gì thì cô cũng không cần giải thích nhiều như vậy. Nếu hai người yêu nhau đáng lẽ phải tin tưởng đối phương, không phải sao?
"Ta nói một lần cuối, giữa ta và thái tử không có gì, huynh tin thì tin, không tin thì thôi." Cô khẽ sờ lên gò má của mình. Thật may mà nước mắt không chảy ra.
Sau khi thề son sắt xong, cô xoay người muốn rời khỏi thư phòng. Nhưng cô còn chưa đi tới cửa, bên trong lại truyền đến một tiếng "rầm". Không cần nghĩ cô cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì. Tiết Tịnh Kỳ chợt đờ người ra, cố nén kích động muốn quay đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh ra sân.
Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, phía sau lại truyền đến tiếng xe trượt vội vàng, một giọng nói lạnh lùng lại gấp gáp vang lên ở phía sau: "Nàng muốn đi đâu? Quay lại cho ta!"
Tiết Tịnh Kỳ cũng bắt chước hắn, cười lạnh: "Ta đi đâu có quan trọng không? Ta nói huynh có tin không?""Nàng vội vàng đi gặp tình lang đi à." Giọng điệu giễu cợt và khinh thường từ trong miệng Thích Mặc Thanh thốt ra.
Bất kể vừa rồi Thích Mặc Thanh chất vấn cô thế nào, cô đều có thể kiên trì, nhưng chỉ một câu nói của hắn lúc này lại đánh cho cô từ trên thiên đường xuống mười tám tầng địa ngục.
Cô cắn răng trả lời: "Đúng thì sao?"
Thích Mặc Thanh chợt nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, cố ép xuống kích động muốn xông lên đánh cô, đồng tử của hắn chợt co lại.
"Vương gia!" Giả Sơn thấy tình hình không ổn, vội vàng bước tới khuyên giải: “Vương phi chỉ là nhất thời tức giận, nói không lựa lời mà thôi."
Mà Nhục Nghê cũng vội vàng bước tới kéo Tiết Tịnh Kỳ lại. Lúc này bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời xoa dịu cảm xúc của hai người.
Bọn họ luôn ngầm đi theo bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ để bảo vệ cô, tất cả những việc Thích Mạch Tường làm ở cửa phủ Lâm Vương, bọn họ đều nhìn rõ ràng, biết rõ giữa Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mạch Tường cũng không có gì.
Tiết Tịnh Kỳ chớp chớp mắt, viền mắt bất giác đỏ hoe, lòng bàn tay nắm lấy hai bên váy siết chặt lại.
Cô đang muốn bước nhanh ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng gầm hét của Thích Mặc Thanh: "Đứng lại, không được bản vương cho phép, nàng không được đi đâu cả!"
Cô hít hít mũi, khinh thường hỏi ngược lại: "Thế nào? Ta cũng đâu phải con vật do huynh nuôi dưỡng, dựa vào đâu mà nghe lời huynh chứ?"
"Chỉ dựa vào nàng là Minh vương phi, Vương phi của bản vương, nàng lại phải nghe lời ta!" Thích Mặc Thanh lạnh lùng cao ngạo nói, xe lăn đã trượt tới trước mặt cô, một tay hắn nắm chặt lấy tay cô, một tay khác đẩy xe lăn, ra sức lao về phía trước.
Thích Mặc Thanh không để ý tới sự giãy giụa và đánh chửi của cô, không nói một lời, lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, mãi đến khi tới cửa nhà kho của Tây viện, hắn lấy ra chìa khoá ra, bảo gã sai vặt mở cửa, lúc vào trong phòng mới thả tay cô ra.
Nơi này là kho phòng của phủ Minh Vương, trước kia Tiết Tịnh Kỳ có theo hắn tới đây một lần. Chỉ là bây giờ hắn dẫn mình tới đây làm gì?
Trong phòng kho đã được thắp đèn, gã sai vặt đóng cửa và lui ra ngoài, Thích Mặc Thanh lạnh lùng nhìn Tiết Tịnh Kỳ, ánh mắt lạnh lùng tới mức làm cô cảm thấy người trước mắt trở nên xa lạ như vậy.
Bên trong chất đống mười mấy hòm gỗ Du khắc hoa cao hơn hai mươi tấc, mỗi cái đều khắc viền vàng. Thích Mặc Thanh mở từng hòm một, vàng lấp lánh cùng trân châu, phỉ thúy, như ý lần lượt hiện ra ở trước mắt cô.
Hóa ra đây chính là đại gia thế giới cổ đại! Dùng hòm chứa châu báu vô giá, lại khóa để trong phòng kho phái mấy người trông coi là được. Làm gì giống như ở ngân hàng hiện đại, tiền nhét vào đều không nhìn thấy được.
"Chọn đi!" Thích Mặc Thanh chỉ vào những cái hòm ở đây và lạnh lùng nói.
Tiết Tịnh Kỳ ngây người mất mấy giây, đột nhiên cười khinh thường: “Hóa ra Minh vương ngài cũng chỉ có thể lấy ra mấy thứ này à? Ở đây thật sự không đẹp bằng vòng ngọc trên tay ta đấy!"
Từ trước đến nay cô hận nhất là lấy tiền mua chuộc lòng người, lần đầu cô nói dối với Thích Mặc Thanh.
Co thật sự không thích chiếc vòng ngọc trên tay, nhưng cô cũng muốn giảm bớt nhuệ khí của Thích Mặc Thanh.
Hắn chậm rãi lăn xe đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, cầm cổ tay cô, phủ một chiếc khăn tay bằng vải mỏng lên và chợt tháo vòng tay ra.
Khi Tiết Tịnh Kỳ nắm cổ tay chấn động, hắn đã ném vòng ngọc lên trên bàn bên cạnh, tiện tay cầm một viên đá thủy tinh trong hòm đập xuống chiếc vòng ngọc.
Cạch một tiếng, vòng ngọc theo tiếng động mà vỡ ra.
Thích Mặc Thanh cười lạnh ném viên đá thủy tinh, lăn xe ra ngoài.Gió nhẹ thổi vào trong phòng kho u ám, ánh nến lay động, lúc sáng lúc tối.
Tiết Tịnh Kỳ chớp chớp mắt, một tay chống lên trên bàn, cúi đầu nhìn vòng ngọc vỡ thành mấy mảnh, cô chợt thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Các loại đèn đuốc lập tức sáng lên, các cung các viện đều đốt nến, soi sáng trong đêm tối.
Ngoài cửa một cung viện, một cung nữ mặc trang phục trong cung màu xanh nhạt, trong tay cầm một chén tổ yến, do dự loanh quanh ở trước cửa, mãi không dám đi vào trong.
Một cung nữ mặc trung phục trong cung mặc màu lục từ phía ngoài viện đi tới, thấy nàng ta lén lén lút lút đi qua đi lại ở cửa thì vội vàng vỗ vào vai của nàng ta: "Ngươi làm gì ở đây vậy?"
Cung nữ kia xoay người lại, có chút hoảng sợ khẽ nói: "Nhược Châu tỷ, muội đang muốn đưa tổ yến tới cho Hoàng hậu nương nương, nhưng… nhưng còn phải trông lửa ở viện bên kia… cho nên, cho nên..."
Nhược Châu nhận ra cung nữ này, nàng ta mới được điều từ nơi khác qua, hơi nhát gan, chân tay cũng vụng về, nhưng cũng may là người thành thật, không quá gian giảo, xảo quyệt.
Nhược Châu nhíu mày trừng mắt nhìn nàng ta, tức giận nói: "Đi, đi, để ta cầm tới cho Hoàng hậu nương nương."
Còn không chờ Nhược Châu gõ cửa, bên trong lại truyền đến một tiếng hét lớn, tiếp theo là tiếng chén cốc vỡ "rắc rắc".
Hôm nay tính tình Doãn hoàng hậu không tốt, thảo nào ai nấy đều không dám đi tới trước mặt bà hầu hạ.
Nhược Châu đẩy cửa đi vào trong, đúng lúc một cái chén đập trúng dưới chân của nàng ta, nàng ta bình tĩnh bước qua các chén vỡ kia đi vào, đặt tổ yến ở trên bàn bên cạnh và khẽ nói: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, uống chút tổ yến trước đã!"
Doãn hoàng hậu phe phẩy cái quạt trong tay, không nhịn được liếc nhìn tổ yến và nổi giận nói: "Cầm ra ngoài đập cho ta. Bản cung không muốn uống."
Chỉ cần vừa nghĩ tới cơn giận phải chịu vào buổi trưa ở phủ Lâm Vương, bà lại cảm thấy cả người đều khó chịu.
"Nương nương, dù có tức giận thế nào đi nữa ngài cũng không nên hành hạ bản thân như vậy! Ngài đã suốt một đêm không ăn gì rồi." Nhược Châu nói.
"Bản cung nuốt không trôi. Không ngờ Tiết Tịnh Kỳ tự nhiên có năng lực lớn như vậy, thế mà lại làm cho Tường nhi cũng nói giúp nàng ta, đi đối phó với bản cung. Thật là đau lòng!" Doãn hoàng hậu thở dài.
Nhược Châu vội vàng khuyên giải: "Thái tử vô cùng hiếu thảo, sao có thể giúp người ngoài đi đối phó với nương nương chứ? Chỉ bởi vì Minh vương phi cứu ngài ấy một mạng, trong lòng ngài ấy còn chút lòng biết ơn mà thôi. Nô tỳ nhìn ra được, thái tử vẫn đối xử rất tốt với nương nương."
Trong cung nhiều người như vậy, cũng chỉ có Nhược Châu có thể nói vài lời bên tai của Doãn hoàng hậu, cũng chỉ có lời nàng ta nói, Doãn hoàng hậu có có thể nghe vào mấy câu.
Doãn hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: "Con nhỏ đê tiện kia dựa vào mình cứu Tường nhi một mạng, còn thật sự không xem mình là người ngoài, cũng sắp leo lên tới trên đầu của bản cung rồi."
Người có thể khiến cho Thích Mạch Tường nói giúp cũng không nhiều, nhưng Tiết Tịnh Kỳ nàng chính là một người trong đó. Nàng không chỉ được Thích Mặc Thanh nuông chiều, còn định chiếm lấy trái tim của Thích Mạch Tường à?
"Nương nương, cho dù có cho nàng ta mấy trăm lá gan, nàng ta cũng không dám đâu. Nương nương là mẫu nghi của một nước, dưới một người mà trên hàng ngàn người. Nàng ta chỉ dựa vào thái tử thiên vị, giúp nàng ta, đạt được chút vui vẻ ngoài miệng mà thôi, không đáng nhắc đến." Nhược Châu không ngừng hạ thấp Tiết Tịnh Kỳ.
Doãn hoàng hậu che trán thở dài: "Tường nhi đúng là hồ đồ rồi. Nàng ta là Vương phi của Minh vương, bất luận thế nào cũng không nên đi trêu chọc nàng ta mới phải."
"Nương nương, ngài uống chút tổ yến trước đi, nô tỳ sẽ nghĩ cách thay ngài." Nhược Châu cúi đầu đẩy tổ yến qua.
Doãn hoàng hậu liếc nhìn nàng ta với vẻ thưởng thức. Có nha hoàn này ở bên cạnh mình đúng là tốt, không chỉ có chủ ý còn chưa từng hai lòng, luôn suy nghĩ cho mình.
Sau khi uống vài hớp, bà ném thìa xuống, Nhược Châu đưa khăn ướt lên cho bà lau miệng.
Sau đó nàng ta lén lút ghé sát bên tai bà, có vẻ thần bí nói vài câu.
Doãn hoàng hậu vừa nghe, khóe miệng vừa cong lên cười thâm trầm, không ngừng gật đầu.
Đợi đến khi Nhược Châu nói xong, bà vuốt lại mái tóc trên trán, ngồi thẳng dậy và cười tươi: "Nhược Châu à, ngươi nói xem, bản cung nên thưởng gì cho ngươi đây?"
Nhược Châu nghe vội vàng quỳ xuống, liên tục dập đầu mấy cái mới nói: "Nô tỳ làm gì dám đòi nương nương ban thưởng. Nương nương thưởng thức nô tỳ đã chính là ban thưởng lớn nhất rồi."
Doãn hoàng hậu nghe xong lời nịnh nọt của Nhược Châu thì cười đến rung cả người.