HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 334: Dạy Dỗ Nha Hoàn





Sáng sớm hôm sau, sương mù trắng xoá còn chưa tan hẳn, một cỗ xe ngựa màu đen đi qua giữa phố, trên nền tuyết lạnh giá vạch ra một đường bánh xe dài và hẹp, nhìn thấy có chút giật mình.

Xe ngựa lao đi một đường không dừng lại, thẳng tắp đi về phía bắc kinh thành, hướng Ôn Vương Phủ.

Dọc đường Thích Mặc Thanh nắm chặt tay Tiết Tịnh Kỳ, đem cả người cô ôm vào ngực.

Đột nhiên lấy trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng, đặt vào tay của Tiết Tịnh Kỳ, phía trên có một vệt máu đỏ đã khô.

“Còn cần cả cái này ư?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn chiếc khăn tay, hơi lúng túng cười hỏi.

Thế nhưng Thích Mặc Thanh lắc đầu nói: “Hắn ta là kẻ đa nghi, nếu không chính mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tin, cái này cũng để đảm bảo an toàn cho nàng, đưa cho hắn nhìn.”
Người cổ đại dùng thứ này để chứng minh sự trong sạch, đây cũng là biểu tượng của sự trinh trắng.

Tiết Tịnh Kỳ hiểu ý chàng, chỉ là muốn cho Ôn Vương xem cái này, để cho hắn biết hôm qua đã xảy ra quan hệ, cũng là để hắn thấy an tâm.

“Được rồi, ta sẽ cầm.” Tiết Tịnh Kỳ cất chiếc khăn vào trong tay áo.

“Thật không nỡ để nàng đi.” Thích Mặc Thanh khó chịu thở dài.

“Rất nhanh, cho ta một tháng.” Tiết Tịnh Kỳ đưa ngón tay ra, khoa trân múa tay ra hiệu.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, Thích Mặc Thanh đưa tay hung hăng nhéo má cô một cái.


“Chỉ một tháng thôi đấy, nếu đến lúc đó không giải quyết xong, ta sẽ đích thân lôi nàng ra ngoài, giải quyết theo cách của ta.” Thích Mặc Thanh lãnh đạm nói.

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, còn muốn nói thêm gì đó.

Thế nhưng xe ngựa lúc này đã dừng lại, bên ngoài truyền tới âm thanh của Giả Sơn: “Vương gia, công chúa, đã đến cửa sau Ôn Vương Phủ.”
Nhanh như vậy đã đến, Tiết Tịnh Kỳ vẫy tay với chàng, đang chuẩn bị xuống xe, nhưng tay lại bị chàng kéo lại.

Thích Mặc Thanh không yên tâm nhìn cô dặn dò: “Không được ở cùng phòng với hắn, không được nói chuyện với hắn lúc trời tối, không được một mình đi ra ngoài cùng hắn, không được...”
Tiết Tịnh Kỳ nghe lời nhắc nhở của chàng, chợt hôn lên đôi môi của chàng, ngăn chặn những lời dặn dò không dứt.

Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, Thích Mặc Thanh ấn gáy cô, hôn sâu hơn.

Thích Mặc Thanh cuối cùng cũng miễn cưỡng buông cô ra, thật không hiểu sao sau khi gặp cô, mình lại trở thành một người đàn ông hẹp hòi, hay bất an như vậy.

Bên ngoài tuyết rơi dày, nhất là còn vào sáng sớm, nhìn bóng người cô bước từng bước vào Ôn Vương Phủ, Thích Mặc Thanh liền nhắm mắt lại.

Lần này, chàng tuyệt đối sẽ không buông tay cô nữa, cho dù cô có đi tới chỗ nào.

Nhắm mắt trầm tư một lúc, bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Giả Sơn: “Vương gia, có cần thuộc hạ vào nhìn công chúa một cái không?”
Ôn Vương Phủ là một cái hang hùm, nhưng cái hang hùm này lại có nhược điểm của chàng, Thích Mặc Thanh dường như nghĩ tới điều gì đó rồi lắc đầu: “Hôm nay không cần tiến vào, cùng ta đến một nơi.”
Giả Sơn gật đầu đáp ứng, quay đầu ngựa lại, đi về hướng ngược lại của Ôn Vương Phủ.

Một đường thuận lợi vào Ôn Vương Phủ, trong phủ yên tĩnh, không một bóng người, hiển nhiên là vẫn còn đang ngủ say.

Tiết Tịnh Kỳ từ cửa sau quẹo vào Lục Nguyên Cư, nha hoàn hầu bên ngoài đều đang ngủ, chỉ có một mình Hàn Nguyệt đứng ngoài hành lang, đi qua đi lại.

Vừa thấy bóng dáng của Tiết Tịnh Kỳ liền chủ động nghênh đón, có chút khổ não chỉ vào trong phòng, thấp giọng nói: “Công chúa, người đã trở lại, mau vào đi thôi.”
Hàn Nguyệt canh gác ở Ôn Vương Phủ cả đêm không dám ngủ, cho đến khi toàn bộ vương phủ không còn động tĩnh gì, mới dám ở cửa thiếp đi một lát.

Vẫn luôn lo lắng Ôn Vương sẽ tỉnh lại vào đúng thời điểm quan trọng này, may mà Tiết Tịnh Kỳ đã trở lại kịp thời.

“Hàn Nguyệt, ngươi khổ cực rồi.” Tiết Tịnh Kỳ vỗ vai nàng ta, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Ôn Vương vẫn đang ngủ say trên giường, Tiết Tịnh Kỳ đang định vén áo lên giường, đột nhiên nghĩ đến những lời của Thích Mặc Thanh, liền dừng động tác, đi về phía bên ngoài.

Sáng sớm Ôn Vương Phủ an tĩnh như tranh vẽ, Tiết Tịnh Kỳ đứng ở cửa xiết chặt áo choàng, nhìn tuyết đang không ngừng rơi ở bên ngoài, khoé miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt.

“Sao nàng dậy sớm vậy? Ngủ không ngon sao?” Ôn Vương đẩy cửa ra, trên người khoác một chiếc áo choàng dày.

Đầu óc choáng váng, chuyện phát sinh ngày hôm qua hắn không nhớ nổi, chỉ biết mình đã uống rất nhiều rượu, nhưng tửu lượng của hắn đâu có kém như vậy, sao có thể ngủ không còn cảm giác gì.

Cho tới sáng hôm nay, cử động nhỏ của Tiết Tịnh Kỳ mới khiến hắn tỉnh giấc.

“Vương gia bên ngoài trời lạnh, hay là vào thôi, cơ thể bị lạnh sẽ không tốt.” Tiết Tịnh Kỳ đẩy hắn vào trong, sau đó đóng chặt cửa lại.


Không khí trong phòng hết sức ấm áp, thân thể hai người ấm lên không ít.

“Có phải nàng ngủ ở đây không quen không? Hay là giường có vấn đề? Ngày mai ta sẽ phái người sắp xếp phòng của nàng giống như ở nước Thịnh Chu được không?” Ôn Vương có chút thương tiếc nói.

Nguyên nhân này hắn vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, cũng không biết được, Tiết Tịnh Kỳ biết hắn có tình cảm với mình, nếu như mình đồng ý, hắn nhất định sẽ làm được, nhưng là đối với mình quả thật không có lợi ích gì.

“Không phải, ta chỉ muốn ra ngắm tuyết thôi, hình như tuyết ở Ôn Vương Phủ khác với tuyết trong hoàng cung.” Tiết Tịnh Kỳ thuận miệng nói bừa.

Thế nhưng Ôn Vương lại hào hứng nhìn cô, muốn nghe xem rốt cuộc có gì khác nhau.

“Khác điểm nào? Nói ta nghe.”
“Hoàng cung tuyết rơi gượng ép, rơi khắp bốn phương, nhưng tuyết ở Ôn Vương Phủ không giống vậy, rơi xuống tuỳ ý, không hề gượng ép, ngay cả có gió thổi vẫn cứ rơi.”
Vốn chỉ là câu nói qua loa lấy lệ, nhưng lại khiến Ôn Vương tán thưởng: “Thì ra công chúa một lòng hướng tới tự do, vậy sau này ta sẽ thường xuyên mang công chúa ra ngoài chơi được không?”
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu một cái, cũng không tiếp tục nói thêm về đề tài này.

“Giờ không còn sớm nữa, lát nữa không phải phải vào cung sao?” Tiết Tịnh Kỳ nhắc nhở.

Theo tập tục của nước Thích Diệp, hôm nay Ôn Vương phải mang tân vương phi vào cung thỉnh an, sau đó cùng hoàng thượng và các phi tần ăn bữa sáng, coi như hoàn thành lễ nghi.

Ai ngờ, Ôn Vương lắc đầu: “Không gấp, giờ vẫn còn sớm.”
Dứt lời, lại xoay người đến bên giường, đem chăn xốc lên, dường như đang tìm cái gì đó.

Nhìn thấy bóng dáng tìm kiếm của hắn, Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nghĩ đến chiếc khăn tay Thích Mặc Thanh đưa cho cô sáng nay, liền từ trong áo lấy ra: “Vương gia đang tìm cái này đúng không?”
Phía trên có một màu đỏ tươi của máu, nhìn thấy mà giật mình, Ôn Vương đưa tay nhận lấy, quan sát một hồi mới nói: “Tại sao nó lại ở trong tay nàng?”
Tiết Tịnh Kỳ không muốn hắn nổi lên nghi ngờ, suy nghĩ thật kỹ mới nói ra một cái cớ: “Ta thức dậy liền thấy nó, cảm thấy khó coi, nên mới cất đi.”
Nghe cô giải thích, Ôn Vương hơi nghi ngờ, theo lý thuyết một cô gái bình thường thấy vật này hẳn sẽ xấu hổ không dám nhìn mới đúng, sao còn cất đi?
Nhưng Ôn Vương cũng không truy cứu, dẫu sao hắn lấy công chúa Hoà Sắt, cũng là vì nàng không giống người thường.

“Sao lại khó coi chứ? Đây là vật chứng cho tình cảm của chúng ta, phải cất thật kỹ mới được.” Ôn Vương dứt lời, liền đi đến cạnh tủ, lấy ta một cái hộp màu đen.

Chỉ là chiếc khăn dính máu mà hắn lại cẩn thận cất vào trong hộp, sau đó đặt ở trên cao.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn thấy hành động của hắn, không phải hắn có sở thích sưu tầm khăn tay con gái chứ?
Nghĩ vậy, cô vô tình hỏi: “Vương gia, chẳng lẽ của vương phi cũng được cất cao như thế? Có cần cất hai cái cùng một chỗ không, nếu mất thì không hay.”
Ôn Vương buông lỏng tay, nghe những lời ghen tuông của Tiết Tịnh Kỳ, tâm tình bất giác vui vẻ.

“Ta có thể hiểu là, nàng đang ghen không?” Hắn nắm hai bả vai cô, khoé miệng hiện lên nụ cười xấu xa.

Tiết Tịnh Kỳ tỉnh bơ gạt tay hắn ra, xoay người muốn đi ra ngoài: “Là ta nhiều chuyện.”
Mới vừa quay người, cánh tay đã bị hắn nắm chặt, bàn tay của hắn dùng lực, kéo cô về trước mặt, khiến cô đụng phải một lồng ngực cứng rắn.

“Không hề, cho tới bây giờ ta chưa từng coi trọng chuyện này, chỉ có nàng mới khiến ta làm vậy.” Ôn Vương mãn nguyện giải thích.

Ngay cả chuyện hắn có coi trọng vấn đề này hay không, hắn cũng giải thích với Hoà Sắt, ngay chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.


Tiết Tịnh Kỳ không có cảm giác gì với lời này của hắn, chỉ cười khẽ một cái, rồi xoay người đi ra cửa.

Bên ngoài, mấy nha hoàn bưng nước ấm đã chờ sẵn, cho đến khi không nghe thấy âm thanh gì nữa mới dám gõ cửa đi vào.

Hai người rửa mặt xong liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào cung.

Lục Nguyên Cư của Tiết Tịnh Kỳ và Liên Phù Uyển của Doãn Tiêu La chỉ cách nhau một cây cầu nhỏ, nếu cố ý đi qua, cũng không có gì là không ổn.

Hàn Nguyệt đã sớm dò xét một lượt Ôn Vương Phủ, thừa lúc Ôn Vương không có ở đây, liền dẫn Tiết Tịnh Kỳ đi về phía Liên Phù Uyển.

Bên kia yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có âm thanh khẽ khàng của bông tuyết rơi xuống, nhưng lúc hai người vừa đến gần đình viện, liền nghe “ầm” một tiếng, một cái cốc bay ra đập vào cửa.

“Tiện nhân, có phải ngươi thông đồng với công chúa để gạt ta đúng không? Cái gì gọi là không mời được vương gia? Ngươi có mục đích gì? Có mục đích gì?” Doãn Tiêu La dùng mọi đồ vật ném vào người nha hoàn kia.

Mấy tiếng “choang choang” thanh thuý vang lên, sau đó là tiếng khóc của nha hoàn kia.

“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, còn khóc nữa ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi! Đồ đê tiện vô liêm sỉ, còn biết giả bộ đáng thương, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi cho thật tốt!” Âm thanh chửi bới của Doãn Tiêu La vô cùng lớn, phát ra từng tiếng rõ ràng.

Không có được thứ mình muốn liền đánh người trút giận, coi như không phải ở thời đại này, Tiết Tịnh Kỳ cũng không ưa loại người như vậy.

Cô vỗ tay Hàn Nguyệt, bảo nàng ta cùng mình đi vào.

Không gõ cửa liền đi thẳng vào trong.

Bên trong một mảnh hỗn loạn, ấm và ly trà vỡ tan tành, rơi xuống mặt đất, nếu không cẩn thận sẽ giẫm phải, một nha hoàn tội nghiệp nằm trên nền đất lạnh giá, trên người chỉ mặc một cái áo mỏng, run rẩy trên mặt đất.

Doãn Tiêu La chợt ngẩng đầu thấy Tiết Tịnh Kỳ phá cửa đi vào, trong lòng nổi lên một trận thống khoái, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, lúc này lửa giận không biết từ đâu bùng lên.

“Ta còn tưởng là ai, thì ra là công chúa Hoà Sắt, đúng là không biết tôn ti trật tự, nơi ở của vương phi mà không biết gõ cửa bẩm báo hả? Ngươi cho rằng đây là cái chợ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” Doãn Tiêu La ném vật trong tay, từ từ bước xuống cầu thang.

Hàn Nguyệt theo bản năng ngăn trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, nhưng bị cô ngăn lại.

“Ta chỉ đi ngang qua, nghe bên trong có âm thanh liền vào xem một chút, không nghĩ tới vương phi đang dạy dỗ nha hoàn.

Không biết nàng ta phạm lỗi gì, mà phải xử nặng như vậy?” Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.