HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 284: Sóng Gió Nổi Lên Khắp Kinh Thành





Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu với A La Lan: “Chuyện này không quan trọng đến như vậy đâu, nếu như nói cho Gia Thành đế mà có thể giải quyết hết mọi vấn đề, thế thì trên đời này làm gì còn án oan nữa?”
Tính tình Gia Thành đế đa nghi, nhà mẹ của Doãn Tiêu La lại hùng mạnh, uy vọng của Ôn vương trong triều lại quá lớn, Đoan quý phi đắc sủng nhiều năm.

Không thể cắt đi được, cũng không lần ra manh mối, muốn xử lý Doãn Tiêu La vì chuyện này đâu có đơn giản như thế?
Huống hồ chi, trong tay bọn họ không có đủ chứng cứ, Doãn Tiêu La và Cẩm Sắt là kẻ chủ mưu trong vụ án năm ấy.

Sợ nhất là biến khéo thành vụng, thế thì thôi rồi.

“Thế chúng ta phải làm sao đây Tiểu Hoa? May mà cô đã thoát được một khiếp, chứ bằng không để âm mưu của bọn họ thành công thì phải làm sao đây?” A La Lan nhìn Tiết Tịnh Kỳ với vẻ căng thẳng.

Nàng ta đã thành công rồi, Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh, cô đã là người từng chết mọi lần, sẽ không khoan dung như trước kia nữa.

“Ta tự có cách của mình, nếu như Doãn Tiêu La dám đối xử với ta như thế, vậy thì nàng ta cũng phải lường trước kết cục của mình.” Giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ rất lạnh lùng, giống như Tu La bò lên từ địa ngục để báo thù.

Bóng tối nặng nề sắp sửa trôi qua, một ngày mới lại mở ra.

“Người này là ai thế? Sao lại nằm trên tuyết?”
“Nhìn xem, đây là mặt băng tuyết đấy, nàng ta có chết cóng không?”
“Ngươi tới coi coi nàng ta có còn hít thở không?”
“Ta không đi đâu, ngươi đi đi…”
Chùm sáng đầu tiên của buổi sớm mai soi bóng kinh thành, ánh mặt trời sáng sủa hắt xuống đường, trông có vẻ hết sức yên bình.

Thế nhưng rất nhiều người vây quanh con đường này, lục tục cúi đầu nhìn người đang hôn mê trên mặt đất.


Áo khoác đen bao phủ quanh cơ thể của nàng ta, chiếc nón dày trùm kín dung mạo của nàng ta, nằm im lìm không nhúc nhích, không biết là sống hay chết.

Những người đứng hàng đầu nói liên miên không ngớt lời, thế nhưng không có ai đến đỡ nàng ta lên.

“Có cần báo quan không?”
“Nhìn quần áo mà nàng ta mặc kìa, đều là vải thượng hạng, nói không chừng có thân thế hiển hách, cứu nàng ta không chừng còn được thù lao?”
Bọn họ nảy sinh suy nghĩ như vậy trong lòng, định lật người nàng ta lại, vừa cởi nón của nàng ta xuống, không ngờ lại là nữ!
Hơn nữa còn là Ôn Vương phi ngang ngược kiêu ngạo kia!
Lúc Doãn Tiêu La tỉnh lại, xung quanh nàng ta có rất nhiều người đang vây quanh.

Nàng ta cảm thấy rất lạnh lùng, vốn dĩ không có tri giác, bàn tay nàng ta đông cứng đến không nhúc nhích được, cũng không thể cong lại nổi.

May mà áo khoác của nàng ta dày, nếu không nhất định sẽ chết cóng.

Nàng ta chầm chậm chống tay ngồi dậy, khó lòng đứng vững, những người xung quanh vội vàng vây quanh nàng ta.

“Các người nhìn, nhìn cái gì mà nhìn? Mau cút đi cho ta.” Giọng nói của Doãn Tiêu La khàn khàn, vừa yếu ớt vừa thâm thấp.

Bọn họ đều biết tính cách của Doãn Tiêu La, cũng từng nghe đến danh tiếng của Ôn Vương, rất nhiều người quen mặt nàng ta, tất nhiên cũng không dám lỗ mãng trước mặt nàng ta, nghe nàng ta nói thế, bọn họ đều vội vội vàng vàng bỏ đi.

Có điều chuyện này không thể bị dập tắt được, lan truyền ầm ĩ khắp kinh thành.

Ôn Vương phi đi suốt đêm không về, nằm trên nền tuyết suốt cả đêm, đến tận buổi sáng mới tỉnh, vấn đề này khiến cho rất nhiều người phấn khích, mặt mũi của Ôn vương phủ đều bị nàng ta làm mất trắng.

Ngồi lâu rồi, tất nhiên cơ thể cũng tốt hơn nhiều, Doãn Tiêu La chỉ cảm thấy chân mình cũng có thể cử động, nàng ta chầm chậm đứng dậy, không ngờ đầu óc nàng ta lại choáng váng đầu óc, nặng đầu chân mềm nhũn, dường như mắc bệnh vậy.

Cho đến tận bây giờ, nàng ta cũng không biết rốt cuộc tất cả những gì xảy ra vào tối hôm qua là thật hay giả.

Nếu như là thật, thế thì sương mù khiến cho mình hôn mê là gì? Nếu như là giả, thế thì gương mặt giống Tiết Tịnh Kỳ y như đúc đấy từ đâu ra?
Ban đầu Tiết Tịnh Kỳ bị nàng ta đâm chết, cũng chính mắt nàng ta nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ nhắm mắt, làm sao Tiết Tịnh Kỳ có thể trùng sinh được?
Đi đến trước phủ Ôn Vương, một nha đầu đứng trước cổng dòm dòm ngó ngó như thể đang chờ đợi ai về.

Nhưng vừa nhìn thấy Doãn Tiêu La, nàng ta đã vội vàng la lên rồi chạy đến.

“Vương phi, Vương phi, rốt cuộc người cũng về rồi, đêm qua người đi đâu thế? Có phải xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao cơ thể của người lạnh thế?” Nha đầu xoa đôi mắt của Doãn Tiêu La, nhưng chưa từng nghĩ đến việc cơ thể của nàng ta lại lạnh lẽo đến thế.

“Dìu ta vào trong, đừng hỏi nữa.” Doãn Tiêu La cầm tay nàng ta, cơ thể hơi run rẩy.

Thấy bộ dạng của nàng ta như thế, tiểu nha đầu im thin thít, vội vàng dìu nàng ta đi vào trong.

Sau khi bước vào trong sân, Doãn Tiêu La chỉ con đường nhỏ, không muốn đi vào từ sân lớn, nàng ta sợ Ôn Vương nhìn thấy bộ dạng quỷ quái này của mình.

Nàng ta muốn giữ bộ dạng xinh đẹp trẻ trung trước mặt hắn ta.

“Vương phi, nô tỳ kêu người mang nước nóng đến cho người tắm rửa rồi đây ạ, người mau cởi quần áo ướt xuống đi, giữ noãn lô cho ấm người, người xem cơ thể của người lạnh đến mức nào rồi kia kìa!” Nha đầu vô cùng thương xót Doãn Tiêu La, nàng ta cởi đồ của Doãn Tiêu La xuống, thay bằng bộ đồ khô.

Bên trong phòng ấm áp hơn bên ngoài nhiều, nhưng Doãn Tiêu La vẫn cảm thấy lạnh lẽo, không biết là lạnh lòng hay là cơ thể lạnh.


Nha đầu nhanh tay lẹ chân mang nước nóng vào trong, bức bình phong mang hơi hướmg cổ trang che chắn cho vóc dáng thon thả của nàng ta, vào giây phút ngâm mình trong nước nóng, Doãn Tiêu La cảm thấy toàn bộ xương cốt trên người mình đều đã được phục hồi rồi.

“Vương gia đâu?” Doãn Tiêu La khép mắt, để mặc cho nha đầu hầu hạ.

“Vương gia đang ở trên chính đường, tối qua ngài ấy đã đợi Vương phi suốt cả buổi tối mà cũng không thấy Vương phi về, Vương gia tức giận lắm!” Nha đầu trả lời theo đúng sự thật.

Doãn Tiêu La trừng to hai mắt, hắn ta đã đợi nàng ta cả đêm sao? Là vì quan tâm đến mình sao? Nhưng tại sao hắn ta lại tức giận?
Trước nay nàng ta vẫn luôn không biết Vương gia nghĩ gì trong đầu.

“Ôn vương nói thế nào?”
Nha đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu: “Thưa Vương phi, từ đêm hôm qua đến giờ, Vương gia không nói một câu nào, cũng không lên triều.”
Không nói một câu nào? Xem ra hắn ta thật sự rất tức giận.

Cưới Vương gia hơn một năm nay, mặc dù không hiểu tính tình của hắn ta cho lắm, thế nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến hắn ta thì Doãn Tiêu La luôn khắc ghi trong lòng.

Lúc hắn ta tức giận, đúng là chẳng nói một câu nào cả.

Rốt cuộc lát nữa phải giải thích với Vương gia thế nào đây?
Năm xưa nàng ta tức giận làm chuyện hồ đồ, đã nhiều năm nay, Doãn Tiêu La vẫn luôn giấu giếm trong lòng không dám nói cho bất kỳ ai biết cả.

Nào ngờ đêm hôm qua lại nói rõ ràng hết cả ra.

Nàng ta còn không biết mình nói cho người ngay, hay là nói cho quỷ.

Cuối cùng, nha đầu đưa tấm áo cho nàng ta.

Mặc một tầng rồi lại một tầng rồi lại một tầng, một lớp rồi lại một lớp lên người, chải đầu trang điểm, che giấu đi vẻ tiều tụy của mình, trông nàng ta chẳng khác gì lúc bình thường cả.

Lúc đi đến chính đường, Doãn Tiêu La chỉ biết nghĩ xem phải nói với Vương gia như thế nào.

Nếu như chỉ có một mình nàng ta thì thôi đi, thế mà đêm qua còn có thị vệ ở bên cạnh mình, bây giờ mà không tìm thấy người thì đến khẩu cung cũng không xâu chuỗi lại được.

“Vương gia, Vương gia, ngài phải làm chủ cho ta!” Vừa bước vào chính đường, Doãn Tiêu La quỳ phịch xuống đất hành lễ.

Ôn Vương đang ngồi trong chính đường nhìn thấy thế, trong lúc nhất thời, hắn ta cảm thấy hơi kinh ngạc.

“Doãn Tiêu La, nàng là Ôn Vương phi, không những không làm tròn trách nhiệm của Vương phi, cũng không biết dạy dỗ người trong phủ, đêm qua còn không về nhà, rốt cuộc nàng có xem mình là Ôn Vương phi hay không?” Gương mặt Ôn vương toát ra vẻ tức giận.

Doãn Tiêu La nhìn chàng với ánh mắt mông lung: “Vương gia, không phải là thiếp không muốn về nhà, mà đêm qua ta đến một cửa hàng vải ở thành Đông để lấy vải, lúc trở về nhà lại bị một kẻ lạ mặt chặn đường”.

“Người đó không những đã cướp đi ngân lượng của ta, còn lấy vải đánh ngất ta ném sang bên đường, đến thị vệ mà ta dẫn theo cũng mất tích.

Hại ta ngủ ngoài đường suốt cả đêm, cho đến sáng nay mới tỉnh lại.

Muôn dân bách tính hai bên đường đều chỉ chỉ trỏ trỏ ta, luôn miệng thảo luận ta, ta nào còn mặt mũi sống tiếp nữa.”
Nghe lời nàng ta nói, gương mặt Ôn vương lập tức sầm xuống, không có bất kỳ thái độ nào.


Không giống như bị cướp bóc mà giống như là một âm mưu muốn cướp đoạt thứ gì đó.

“Những gì nàng nói là thật à? Nàng có nhìn rõ diện mạo của người ấy hay không?” Trong lúc nhất thời Ôn vương không đoán ra được người nào đã làm, thế nhưng trong đầu đã có đối tượng tình nghi.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ của Tiết Tịnh Kỳ, Doãn Tiêu La lắc đầu: “Người ấy không lộ mặt, bởi thế ta không nhìn thấy rõ dung mạo của hắn, thế nhưng Vương gia nhất định phải tìm cho ra hắn, chắc chắn không thể để cho hắn nhơn nhớn ngoài vòng pháp luật được!”
Mấy ngày nay vì cuộc của công chúa Hòa Sắt, Thích Mặc Thanh vẫn luôn đối chọi với mình, mặc dù ngoài bề mặt không có hành động gì cả, chỉ sợ rằng đang thầm tính toán làm sao để giết chết mình đây mà.

Quả nhiên không biết vì sao, mục đích của bọn họ khác nhau, bởi vì mục đích khác nhau nên bọn họ không thể cùng sinh tồn với nhau được.

Ôn Vương vừa định mở miệng, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, trên người hắn mặc áo khoác xanh, bên trên vẫn còn vương lại tuyết trắng.

“Vương gia, tối hôm qua thuộc hạ không bảo vệ cho Vương phi chu toàn, để người bị hạ độc thủ, thuộc hạ không làm tròn trách nhiệm, xin Vương gia trách phạt.” Đây chính là thị vệ đi theo bảo vệ Vương phi hồi tối hôm qua, Ôn Vương có rất nhiều chuyện muốn hỏi riêng hắn.

“Vương phi đã kể lại hồi tối cho ta nghe rồi, thứ mà ta muốn hỏi là, ngươi có nhìn thấy rõ mặt của tên côn đồ ấy hay không?” Ôn Vương sốt ruột muốn biết kết quả.

Tên thị vệ vẫn chưa nói bất cứ câu nào với Doãn Tiêu La, hắn cũng vừa mới tỉnh lại hồi sáng nay, trước lúc vào phủ cũng không có ai tiết lộ tiếng gió gì hắn nghe cả.

“Vương gia, diện mạo của côn đồ? Thứ mà ta nhìn thấy là…” Thị vệ vừa mới nói được một nửa, đột nhiên lại bị Doãn Tiêu La bị ngắt lời.

“Người bị côn đồ đánh lén là ta, lúc ấy hắn đã bị côn đồ đập hôn mê rồi, tất nhiên không biết côn đồ đã làm ra những chuyện gì.” Doãn Tiêu La chỉ sợ thị vệ nói lỡ lời, nàng ta vội vàng nói hết.

Rõ ràng là quỷ đến đòi mạng, những chuyện quỷ quái này có thể ngừng lại rồi chứ?
“Đúng thế?” Ánh mắt Ôn Vương toát ra vẻ nghi ngờ: “Ngươi tự mình nói xem, rốt cuộc chuyện xảy ra hồi ban tối là như thế nào?”
Ôn Vương ung dung nhìn tên thị vệ.

Tên thị vệ ấy biết Ôn Vương phi muốn giấu giếm việc xảy ra hồi tối hôm qua, rốt cuộc hắn phải đối đáp thế nào đây?
“Ôn Vương đang hỏi ngươi đấy, ngươi cứ nói thật đi, đừng giấu giếm bất kỳ thứ gì, đêm hôm qua từ cửa hàng vải đi ra, vải bị cướp mất…” Doãn Tiêu La thấy thị vệ nói không nên lời, nàng ta vội vàng nhắc nhở hắn.

“Câm miệng, ta không kêu nàng nói.” Ôn Vương ngắt lời nàng ta, hắn nhìn Vương phi với vẻ mặt u ám.

Tên thị vệ ấy cũng dựa theo gợi ý của Doãn Tiêu La chậm rãi thêu dệt hết câu chuyện xảy ra hồi tối hôm qua, không biết kết cục của mình sẽ như thế nào, cũng không dám nhìn Doãn Tiêu La.

“Vương gia, Vương gia không xong rồi!” Có tiếng kêu la hoảng hốt vang lên từ bên ngoài, một người vội vàng xộc vào trong.

Ôn Vương rất ghét bị làm phiền khi đang giải quyết vấn đề, nếu như không phải vì nể tình quản gia lao động vất vả cho nhà họ Ôn nhiều năm, nhất định hắn ta sẽ trừng phạt quản gia.

“Xảy ra chuyện gì mà hốt ha hốt hoảng như thế?”
“Thưa Vương gia, ngoài nhân gian đang lan truyền tin đồn Vương phi thức dậy giữa nền tuyết trắng, hơn nữa còn đồn đại rất khó nghe!”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.