HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 148: Hí khúc đồng thành



Thích Mặc Thanh đỡ Tiết Tịnh Kỳ bước xuống xe, ánh đèn sáng tỏ chiếu sáng lớp tuyết ở dưới đất, hai người bọn họ nắm tay bước song song đi vào trong.

Khoảng sân ở bên trong phủ đầy tuyết trắng, quản gia của Doãn phủ dẫn hai người đi đến Hương Chương Thủy Tạ Đài ở nam viện, được xây dựng cao nhất ở sân phía nam của Doãn phủ, ở phía dưới chính là hòn núi giả và nước chảy, nhưng mà lúc này đang vào mùa đông nước cũng đã biến thành khối băng.

“Không ngờ đến Doãn phủ còn có một nơi như thế này, thật sự khiến người khác mở rộng tầm mắt mà.” Tiết Tịnh Kỳ kéo tay của Thích Mặc Thanh, kinh ngạc thán phục nói, lại đưa tay ra nắn bóp lấy cánh tay của chàng, ra hiệu cho chàng phối hợp với mình.

Quản gia ở phía trước nghe thấy Tiết Tịnh Kỳ nói như vậy, cũng cảm thấy trên mặt của mình sáng ngời, không ngừng khoe khoang phủ đệ này với tuyệt thế thần y, khẳng định đây là một phủ đệ tốt nhất.

“Đây là của nhị công tử đã sai người xây dựng trong lúc rảnh rỗi, nói là nếu như có khách nhân quan trọng đến thì cứ đưa tới Hương Chương Thủy Tạ Đài để tổ chức yến tiệc chiêu đãi. Sau khi Hương Chương Thủy Tạ Đài được xây dựng xong thì hai vị chính là khách quý đầu tiên được đưa đến nơi này.” Quản gia vẫn lấy làm kiêu ngạo mà khoa tay múa chân nói.

Tiết Tịnh Kỳ nhếch miệng nở một nụ cười lạnh, quản gia này...

“Hóa ra là Doãn nhị công tử đã sai người xây dựng, có thể nhìn thấy được rất bỏ công.” Cô hờ hững trả lời lại.

Thích Mặc Thanh đi ở bên cạnh không có biểu cảm gì, thế nhưng khóe miệng lại giống như Tiết Tịnh Kỳ, có một nụ cười trào phúng.

Quản gia nói khoác đến cổng của Hương Chương Thủy Tạ Đài, đẩy cửa ra, người một nhà của Doãn Quốc Công đang ngồi ở bên trong đang bàn luận nhiều chủ đề khác nhau, ngồi ở giữa chính là Doãn Tiêu La vừa mới khỏi bệnh.

Nàng ta khoác một chiếc áo choàng màu tím nhạt, che chắn rất chặt, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt suy yếu. Lúc nhìn thấy hai người bọn họ thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, một mặt bình tĩnh đứng lên chào đón hai người cùng với Doãn Quốc Công.

“Minh Vương, Minh Vương phi, hai vị đã đến rồi, nhanh chóng ngồi xuống đi, đi đường vất vả rồi!” Doãn Quốc Công đứng dậy chào hỏi cười nói, dẫn hai người bọn họ tới chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

Chỗ ngồi bên cạnh của ông ta được bố trí đặc biệt để tiếp đón Thích Mặc Thanh, ngay cả đại phu nhân cũng chỉ có thể xếp ngoài hai ghế. Ở hai bên ông ta là Thích Mặc Thanh cùng tứ phu nhân, Tiết Tịnh Kỳ ngồi ở bên cạnh của Thích Mặc Thanh, đại phu nhân thì được xếp ở bên cạnh của tứ phu nhân.

Mặc dù là sắp xếp chỗ ngồi này không phù hợp với quy cũ, thế nhưng đại phu nhân có tức giận cũng không dám nói gì, đành phải ngoan ngoãn tiếp nhận sắp xếp.

“Thiết yến chiêu đãi của Doãn đại nhân có xa đi nữa thì ta cũng phải đến.” Trên mặt của Thích Mặc Thanh vẫn không có biểu cảm gì, đạm mạc đến nỗi như không có chuyện gì liên quan đến chàng cả.

“Minh Vương cứ nói đùa, nếu như không phải có Minh Vương phi ở đây, mạng sống của La Nhi chỉ sợ là cũng phải chôn vùi ở trên tay của đám lang băm. La Nhi, con còn không mau cảm ơn Minh Vương phi.” Doãn Quốc Công phất tay áo một cái, nhìn về phía Doãn Tiêu La ở bên cạnh.

Doãn Tiêu La vẫn còn đang mang bệnh, thần sắc cũng không tốt lắm, nhị phu nhân nhẹ nhàng nâng đỡ nàng ta một chút, Doãn Vân Quảng ở bên cạnh cũng nhíu mày lo lắng mà nhìn nàng ta.

“Tạ ơn cứu mạng của Minh Vương phi, La Nhi vô cùng cảm kích.” Sự cảm kích của Doãn Tiêu La là phát ra từ nội tâm, cho dù Tiết Tịnh Kỳ cho nàng ta thuốc giả chết là có mục đích gì, chỉ cần không gả cho thái tử là được.

Huống hồ gì bây giờ hoàng thượng đã hạ lệnh gả nàng ta cho Ôn Vương, cũng coi như là trợ giúp nàng ta đạt thành tâm nguyện.

Đuôi lông mày của Tiết Tịnh Kỳ nhướng lên, đôi mắt sáng ngời như là vầng trăng sáng ở trên bầu trời: “Tam tiểu thư đừng khách khí, làm nghề y cứu người chính là tôn chỉ của đại phu, cho dù là ai thì ta cũng sẽ cứu thôi.”

Thuốc giả chết đó đã để nó trở thành bí mật sâu nhất trong lòng của năm người, một bí mật mà không ai có thể biết được.

“Cha, Minh Vương phi khiêm tốn, nữ nhi cũng cảm thấy rất hổ thẹn.” Doãn Tiêu La cúi đầu cười nói.

Đại phu nhân còn không kịp nói chuyện, tứ phu nhân ở bên cạnh của Doãn Quốc Công đã sớm che miệng, thuận thế mà nở một nụ cười xinh đẹp: “Lão gia, người nhìn xem La Nhi còn thẹn thùng hơi so với trước kia nữa đó. Thiếp nhớ kỹ là hai năm trước La Nhi cực kỳ hào phóng, hùng hùng hổ hổ căn bản của không giống như là một nữ hài tử, mỗi tháng đều phải đập bể mấy bình hoa trong thư phòng của người, bị người đuổi khắp viện mà đánh, cuối cùng vẫn là Vân Quảng che chở cho con bé. Nói đến thì vẫn là Vân Quảng đã yêu thương La Nhi từ nhỏ.”

Tứ phu nhân nói hết tất cả những lời mà người mẹ ruột như nhị phu nhân cần nói, hại nhị phu nhân ngơ ngác ngồi ở đó không biết phải làm sao.

Cuối cùng đã thấy được chỗ lợi hại của tứ phu nhân, không chỉ có dáng dấp tuổi trẻ xinh đẹp, mà ngay cả cách nói chuyện cũng hết sức lợi hại, lần này cuối cùng Doãn Vân Quảng cũng đã không chọn lầm người.

“Có phải không? Không ngờ là nàng vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy. Nhu Nhi, thật sự khó khăn nàng mà.” Doãn Quốc Công vỗ hai tay của tứ phu nhân.

“Gia đình của Doãn Quốc Công thật mỹ mãn, vui vẻ hòa thuận, thật sự làm cho người ngoài ghen tị mà.” Tuy là Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười duyên dáng, nhưng rõ ràng trên mặt đã mất kiên nhẫn.

Rốt cuộc là cô đến đây để làm gì? Chẳng lẽ là đến đây để xem người một nhà bọn họ thân mật như thế nào sao?

“Không dám nhận không dám nhận.” Doãn Quốc Công thấp giọng ho một tiếng, kêu nha hoàn đến: “Không phải bây giờ nên mời gánh hát tới rồi sao? Mang giấy đến đây để Minh Vương và Minh Vương phi chọn kịch.”

Nha hoàn lập tức đi làm ngay.

“Nói tới nói lui, lại quên mất việc chọn kịch lần này, gánh hát đến đây chính là gánh hát chuyên nghiệp đến từ Đồng Thành. Minh Vương cũng biết Đồng Thành chính là quê hương của kinh kịch trung hoa, bây giờ cũng có thể mở rộng tầm mắt.”

Doãn Quốc Công sờ sờ lên bộ râu ngắn ngủn, có chút đắc ý.

Đúng lúc đang nói chuyện thì nha hoàn đã cầm giấy chọn kịch tới đưa cho Thích Mặc Thanh trước.

Sau khi chàng lật vài tờ thì nhíu mày lại, đưa tờ giấy cho Tiết Tịnh Kỳ, kêu cô chọn kịch.

Nhìn động tác của hai người bọn họ, dường như là Doãn Quốc Công hiểu cái gì đó, ánh mắt ẩn chứa ánh sáng thâm sâu, tầm mắt một mực lưu luyến trên đôi tay đang chọn kịch của Tiết Tịnh Kỳ.

Ở bên trong có rất nhiều tuồng cô vẫn chưa từng xem, cô lúng túng sờ trán, thời hiện đại cô không thường xem kịch, chỉ có xem phim phim. Có điều là trong tờ kịch này có rất nhiều hí khúc cô đã từng nghe, chỉ có cái đó là chưa từng nghe.

“Không bằng chọn “hoa sen dâng trên núi quan âm” đi.” Tiết Tịnh Kỳ dứt lời thì đưa tờ giấy chọn kịch cho nha hoàn ở bên cạnh.

Không thể nghi ngờ, Thích Mặc Thanh tuyệt đối không phủ nhận cách làm của cô, ngược lại chỉ cần cô muốn làm gì thì chàng cũng sẽ cố gắng thỏa mãn.

“Các vở kịch các đều đã nghe chán rồi, không bằng cứ nghe một khúc này đi. Doãn đại nhân cảm thấy như thế nào?” Thích Mặc Thanh ngã người ra phía sau, lười biếng nói, không phải là đang trưng cầu ý kiến của ông ta, mà là trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.

Đương nhiên là Doãn Quốc Công sẽ không có ý kiến, gật gật đầu cười nói được.

Nhìn thái độ của Thích Mặc Thanh đối với Tiết Tịnh Kỳ, trong lòng của Doãn Quốc Công khoáng hiểu ra cái gì đó, xem ra địa vị của Tiết Tịnh Kỳ ở trong lòng của Thích Mặc Thanh quả thật không tầm thường.

“Vương gia đối xử với vương phi thật là tốt.” Đại phu nhân cảm thán một câu, ngón tay thon dài tinh tế nhưng đã không còn mịn màng vẩy vẩy sợi tóc rơi ở trên trán.

Không còn vẻ xinh đẹp tuyệt trần, không còn phong thái trẻ trung của năm đó, mới có thể bị người khác chiếm địa vị, mới có thể để cho tứ phu nhân có cơ hội mà lợi dụng.

“Doãn đại nhân đối với ngài mới thật sự là tốt, ngài là đại phu nhân ở trong phủ, ai mà không dám cho ngài mặt mũi được, ngài nói như vậy là đang trêu đùa ta đó.” Trên mặt của Tiết Tịnh Kỳ hờ hững, cô biết ý mà đại phu nhân muốn biểu đạt, cũng chỉ là muốn dùng hành động của Thích Mặc Thanh đối xử với cô để kích thích Doãn Quốc Công một chút.

Đại phu nhân còn đang muốn nói cái gì đó, nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ dời chủ đề sang nơi khác, nhìn Doãn Tiêu La ở bên cạnh.

Ở bên cạnh của nàng ta vẫn không thể thiếu Doãn Vân Quảng như cũ, nhìn hành động giữa hai người bọn họ, Tiết Tịnh Kỳ không khỏi nghĩ đến tình cảnh của hiện đại. Một bác sĩ cùng khoa đối xử với cô cũng rất tốt, giống như là một người anh trai trong nhà, sau đó mục đích của hắn ta lại không đơn giản... nhưng mà cô vẫn không thể quên được cảm giác có anh trai bảo vệ.

“Tịnh Kỳ, ăn cá đi.” Thích Mặc Thanh gắp một đũa thịt cá, sau khi lọc bỏ xương rồi thì bỏ vào trong bát nhỏ của cô, còn chấm thêm chút nước chấm mà cô yêu thích.

“Chàng cũng ăn đi.” Tiết Tịnh Kỳ đặt một miếng đậu phụ ngâm muối vào trong chiếc chén nhỏ bên cạnh của chàng.

Hành động yêu thương của hai người bọn họ lọt vào trong mắt của người khác, lộ ra cực kỳ chướng mắt. Doãn Quốc Công vẫn cười tủm tỉm như cũ, ông ta nhìn tứ phu nhân ở bên cạnh một chút, không nói gì thêm.

Đột nhiên một chùm pháo hoa đầy màu sắc bùng nổ trên bầu trời ở dưới Hương Chương Thủy Tạ Đài, những chùm pháo hoa đầy màu sắc được đẩy lên giữa không trung, rồi lại từ từ rơi xuống mặt đất, ánh sáng lập tức tối sầm.

Đây chính là pháo hoa thời cổ đại hả?

Tiết Tịnh Kỳ nhìn không rời tầm mắt, không thể không thừa nhận khả năng sáng tạo của người thời xưa rất mạnh, ở đây xem một trận pháo hoa chắc có lẽ là sự hưởng thụ của con cháu quý tộc.

“Nàng thích pháo hoa à?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Thích Mặc Thanh vang lên ở bên tai của Tiết Tịnh Kỳ, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu rồi lại lắc đầu, không biết là cô thích hay là không thích.

Có đều nhìn thấy cô nhìn pháo hoa chằm chằm không chớp mắt, chắc có lẽ là thích.

Pháo hoa được bắn lên trời không bao lâu thì rất nhanh liền trở nên tối xuống, ở phía dưới Hương Chương Thủy Tạ Đài là một cái sân rất lớn, ngọn núi giả đứng sừng sững ở hai bên viện, có vô số ngọn nến sáng trưng được thắp lên, một cái cọc gỗ được sơn màu đỏ dựng ở bên ngoài núi giả, một con đường nhỏ quanh co ở bên cạnh viện tử. Đây là một sân khấu do đội hí khúc của Đồng Thành đặc biệt xây dựng, rất không giống với bình thường.

Cùng với âm thanh của tiếng sáo, một nam tử mặc áo choàng đỏ, trên mặt được trang điểm sặc sỡ từ từ bước ra, trên đầu của nam tử đó đội một chiếc mũ nhung được chế tạo từ dây tơ vàng dài, trên tay cầm một cây thương được bọc bằng giấy vàng, sau lưng có một bộ râu đỏ dài rủ xuống, đã đi đến chính giữa sân khấu.

Hắn ta dẫn đầu sân khấu, màn biểu diễn sôi động tràn đầy nhiệt huyết, một mình đem bầu không khí dẫn tới cao trào.

Âm thanh sáo trúc, âm thanh của đàn cầm, đàn tranh chậm rãi dần dần phát lên, từ yếu tới mạnh, nghe thấy rất phấn chấn, nhưng mà trong âm thanh này là còn bao hàm một tia sát khí nồng đậm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.