Nữ quan Aie sau khi bị nữ hoàng Ariana chửi một trận, bực mình, tức giận đều đổ hết lên người Dạ Phi.
"Dạ Phi đều tại ngươi, nếu như không phải tại ngươi ta sẽ không bị nữ hoàng trách mắng, người đâu."
Bà ta ra lệnh cho đám sát thủ của mình, bằng giá nào cũng phải giết được Dạ Phi, xong việc mỗi người sẽ được thưởng một túi vàng. Vì là nữ quan thân cận của pharaoh cho nên lúc nào cô cũng đi theo bên cạnh hắn, mà hắn thì lại không thích tính nói nhiều của cô, từ việc kêu hắn bỏ rượu, ngủ sớm, tập thể dục, v...v. Hắn và cô thường xuyên cãi cọ, nhưng lại không biết vì lý do gì lại rất hiểu đối phương, sau một buổi chầu, hắn ngồi nghỉ ngơi và chuẩn bị ăn bữa trưa, nhìn thấy cô đúng một góc tường có vẻ buồn hắn hỏi.
"Này Dạ cái gì đó Phi ngươi lại đây."
Cô quay lại nhìn hắn nói.
"Thưa pharaoh thần đã nói bao nhiêu lần rồi, thần tên là Dạ Phi, không phải là Dạ cái gì đó phi."
"Ừ thì Dạ Phi, sao ta thấy ngươi buồn vậy, ta đâu có ăn hiếp hay bạc đãi ngươi."
"Thưa pharaoh thần chỉ là nhớ nhà thôi ạ, người không cần phải để ý."
"Nhớ nhà, không phải ta đã cho phép ngươi được tự do ra vào hoàng cung rồi sao, nhà ngươi lại gần như thế sao lại nhớ nhà?"
"Thưa pharaoh nhà của thần không phải ở đó, đất nước này cũng không phải là quê hương , xứ sở của thần."
Nghe cô nói thế, hắn mới để ý, nhìn cho kỹ thì cô không phải là người Ai Cập thì làm sao có người nhà ở đây được.
"Ngươi biết đất nước của mình ở đâu không, ta sẽ tìm cách đưa ngươi về."
Cô nhìn bộ dạng quan tâm của hắn cười, không ngờ vị hoàng đế lạnh lùng này cũng có cái gọi là quan tâm người sao, hắn đang quan tâm mình sao, tuy là cô biết Trung Quốc cổ đại ở đâu, nhưng nó cách Ai Cập rất xa, hơn nữa nhà của cô là ở Trung Hoa thế kỷ 21 cách đây gần 2000 năm thì làm sao có thể quay về được kia chứ.
"Pharaoh người không cần phải vì thần mà hao tâm tổn sức, gia đình thần ở đâu thần cũng không biết nữa, từ nhỏ thần đã ở Ai Cập rồi cũng đã quen, thần chỉ là nhớ nhung một chút thôi, à phải rồi mời người dùng bữa cho nóng ạ."
Cô và hắn mãi nói chuyện các tỳ nữ đã dọn hết đồ ăn lên trên bàn, hắn cầm ly rượu đưa ra cho tỳ nữ rót rượu thì cảm thấy có một luồng sát khí nặng thì phía sau, là Dạ Phi, cô đã cấm không cho hắn uống rượu trừ những lần bất đắt dĩ, cảm nhận được sự giận dữ của cô, hắn lập tức bỏ ly rượu xuống, cố gắng lấy lại vẻ oai phong, trầm giọng nói.
"Cái gì mà hao tâm, tổn sức ta chỉ muốn trả ngươi về cho gia đình ngươi, tránh ngươi cứ suốt ngày nói nhiều loãng tai."
Cô vẫn cố cười, cười thật tươi, đúng vậy vị hoàng đế lạnh lùng này mà biết quan tâm ai, hắn chỉ hận không thể đuổi mình đi mà thôi, mình đúng là đã thần tượng nhầm người rồi.
"Pharaoh người cứ dùng bữa đi, thần lui ra ngoài đây, chúc người có một bữa ăn ngon miệng."
Thấy cô rời đi hắn thở dài, thuận tay cầm ly rượu mà tỳ nữ đã rót định uống rồi lại bực mình quát.
"Ta đã nói rồi từ nay về sau không được dọn rượu trong những bữa ăn của ta nữa, không nghe Dạ Phi cô ấy đã nói rồi sao, uống rượu rất có hại cho sức khỏe biết chưa."
Hắn bực mình, nghĩ về cô, rồi lại tự trấn tĩnh mình, Merity ngươi... ngươi chỉ đang cố đuổi nữ nhân nhiều chuyện đó đi thôi, ngươi không quan tâm tới cô ta, cô ta chỉ là một nữ quan thôi mà.