Hoàng Kim Đồng

Chương 789: Bảo tàng hải tặc



Trong nhất thời, Trang Duệ phát hiện, chỉ có điều đi được một nửa, mà trên núi trừ động vât và chim biển ra, cũng không có thứ gì khác.

- Kim Cương, trước kia buổi tối ngươi ngủ ở địa phương nào?

Trang Duệ giữ chặt Kim Cương, khoa tay múa chân làm động tác ngủ.

- Ngao...

Kim Cương dùng cánh tay chỉ về một hướng, sau đó bắt đầu leo lên núi, nhưng trong mắt không còn hưng phấn nữa, trong mắt hiện ra một cổ đau thương nhàn nhạt.

Sau khi đi hơn mười phút đồng hồ, Trang Duệ nhìn thấy Kim Cương đứng trước một khối đá núi, đột nhiên dừng bước không tiến, không khỏi có chút kỳ quái, tiến lại hỏi:

- Kim Cương, như thế nào...

Kim Cương không có trả lời Trang Duệ, mà đứng ở bên cạnh khối đá núi này, dùng sức thôi động, nhìn khối đá núi như cắm rễ dưới mặt đất, từ từ chuyển động, đằng sau đá núi, lộ ra một cửa động.

- Móa, là mùi gì thế này?

Trang Duệ vừa mới tới gần cửa động, đã bị một mùi hôi thối xông vào lỗ mũi.

Kim Cương cũng không có vào sơn động, chỉ đứng ở cửa động, trong miệng phát ra âm thanh đau thương, Trang Duệ nhìn thấy rõ ràng, từng khỏa nước mắt, từ trong khóe mắt của Kim Cương chảy xuống.

- Cái này... Đây là mộ huyệt của Tinh Tinh sao?

Mùi vị trong động này rất khó ngửi, Trang Duệ dứt khoát trực tiếp dùng linh khí nhìn vào, vừa nhìn vào bên trong hắn lập tức chấn động, cái hang động này rộng ba bốn mươi mét, bên trong có mấy chục bộ xương cốt của rất nhiều Tinh Tinh.

Có xương cốt dựa vào trong vách sơn động, hình thể càng lớn, hư thối rất lợi hại, lộ ra xương trắng um tùm, mà theo thứ tự biến hóa, hình thể của Tinh Tinh không ngừng biến lớn.

Mà hai bộ thi thể ngoài cùng, cùng Kim Cương tương xứng, hơn nữa thân thể hư thối cũng không lợi hại, da lông cũng còn hoàn hảo, có lẽ thời gian chết không dài.

Hẳn hai bộ thi thể này chính là cha mẹ của Kim Cương, mà hình thể của Kim Cương, lại nhìn thi thể Tinh Tinh trong động, có lẽ là vì sinh hoạt trong cảnh giao phối cận huyết cho nên sinh ra biến dị.

Hiện tại Trang Duệ biết rõ, mỗi ngày Kim Cương chạy lên ngọn này, có lẽ là muốn hồi tưởng cha mẹ của mình, tới thế hệ này của nó, cũng biến thành con Tinh Tinh duy nhất còn lại trên đảo.

- Kim Cương, đi thôi, chúng ta đi lên núi chơi...

Nhìn thấy bộ dáng bi thương của Kim Cương, Trang Duệ có chút không đành lòng, vội vàng dùng linh khí làm Kim Cương thoải mái một phen, mở miệng di chuyển lực chú ý của nó.

Chiêu này của Trang Duệ gần đây sử dụng rất tốt, nhưng lần này đã mất đi hiệu lực, trong miệng Kim Cương vốn phát ra âm thanh nức nở, nhưng lúc này đặt mông ngồi xuống đất, đấm ngực dậm chân khóc lớn, động tác giống hệt như tiểu hài tử.

- Bạn thân cũng đừng quá bi thương a...

Nhìn thấy bộ dáng của Kim Cương, trong lòng của Trang Duệ cũng bi thương theo, hắn lưu lạc tới đảo hoang này cũng đã gần một tháng, tính toán thời gian, có khả năng vợ hắn đã sinh nở, nghĩ đến thân nhân mình, Trang Duệ cũng chảy nước mắt.

Tuy điểm xuất phát không giống nhau, nhưng tất cả đều là tưởng niệm người thân của mình, mà cả hai đều thuộc loài linh trưởng, ngồi dưới đất khóc lớn.

Qua thật lâu, vẫn là Kim Cương dừng bi thương trước, sau đó đứng dậy, đẩy tảng đá lấp cửa động lại, ở trên đảo này, trừ nó ra, không ai có thể di chuyển tảng đá này được, quấy nhiễu đến thân nhân của nó.

Nhưng Trang Duệ không dừng khóc, nghĩ đến rất có thể cả đời này sẽ không gặp được mẹ, vợ và con, sống như dã nhân hoang dã trên đảo này, nước mắt của Trang Duệ không đè nén được mà tuôn rơi, khóc như mưa, làm cho Kim Cương không biết phải làm sao.

- Ồ ồ...

Kim Cương dùng tay kéoTrang Duệ, hai tay nâng lên, sau đó làm mấy động tác, chỉ về phía đỉnh núi, giống như nói cho Trang Dêệ biết, chỗ đó có đồ vật thú vị.

Cố nén đau lòng bi, Trang Duệ đứng dậy, không suy nghĩ nữa, bởi vì như vậy cũng không phải biện pháp, có thể từ trên biển cả sống sót tới đây, đương nhiên là hắn may mắn.

Nhìn thấy Trang Duệ dừng khóc, Kim Cương cao hứng liên hồi khiển trách, sau đó dẫn đầu đi lên đỉnh núi, vừa chạy vừa quay đầu lại ý bảo Trang Duệ đuổi kịp.

Nói trung thực, Trang Duệ cũng không còn tâm tư du ngoạn, bởi vì cho dù có thăm dò cả ngọn núi lửa không hoạt động này đã không còn ý nghĩa gì nữa, đi theo sau Kim Cương, chỉ là vì không muốn đại gia hỏa có trí lực của hài tử năm sáu tuổi tức giận mà thôi.

Sau khi đi hơn mười phút, khoảng cách đỉnh núi đã không xa lắm, nhưng cách Trang Duệ bảy tám mét, xuất hiện một cửa động đen nhánh.

Cửa động cũng không phải rất lớn, chỉ có một mét vuông, nhưng Trang Duệ dùng linh khí nhìn vào, cái sơn động này rất sâu, sâu đến mức phạm vi năm trăm mét của linh khí, không nhìn thấy điểm cuối cùng.

Tuy trong sơn động tối đen như mực, nhưng cũng không thể ngăn cản linh khí của Trang Duệ dò xét.

Mặt đất trong sơn động gập ghềnh, lúc ban đầu thì có chút hẹp và gận ghềnh, nhưng càng đi vào bên trong, sơn động trở nên càng rộng rãi, vào sâu tới hai ba trăm mét, trần động đã cao hơn mười mét, hơn nữa phân ra rất nhiều chi nhánh, bốn phương thông suốt, giống như mê cung.

Ở trong hang, còn có dòng suối tồn tại, ở trên đỉnh động có không ít thạch nhủ, tạo hình kỳ dị, nếu như lúc này xuất hiện ở trong nước, sau khi khai thác, nhất định có thể trở thành thắng địa du lịch tuyệt vời.

Trong quá trình phóng thích linh khí, Trang Duệ cảm giác được, phóng xuất linh khí ra, đang không ngừng giảm bớt, chuyện này làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, liền tranh thủ thu linh khí trở lại.

- Tấm da dê đó, chẳng lẽ là lộ tuyến của sơn động này?

Trang Duệ thu hồi linh khí, còn đang suy nghĩ quẹo bảy quẹo tám trên tấm da dê, trong lúc này não sáng ngời, hắn nhớ tới tấm da tìm được trong nhà gỗ, phía trên vẽ đường cong loạn xạ, cùng lộ tuyến trong sơn động này rất rõ ràng.

Càng hồi tưởng lại, Trang Duệ cảm giác càng giống, mà trên tấm da đó không có bất cứ chữ nào, chỉ có lộ tuyến tới lui, vô cùng có khả năng chính là lộ tuyến trong sơn động này.

Hiện tại Trang Duệ có chút hưng phấn, bảo tàng hải tặc, là lực hấp dẫn cực lớn với bất cứ người nào trên thế giới, mấy trăm năm qua.

Đã từng có vô số người trên một số hải đảo đào móc ra bảo tàng của hải tặc, mà những tên hải tặc nổi tiếng cũng thường xuyên lưu lại bảo tàng ở những nơi khó tìm.

Tuy Trang Duệ không thiếu tiền, nhưng không có ai ngại mình nhiều tiền, cho dù là trên đảo hoang không cách nào dùng tiền, Trang Duệ vẫn hưng phấn không cách nào kiềm chế lòng được, nhanh chóng nhớ lại lộ tuyến trên tấm da dê.

Đối với người khác mà nói, tiến vào trong sơn động này, không thua gì tiến vào một tòa mê cung, dưới tính huống bốn phía đen kịt, cho dù có cầm bó đuốc làm ký hiệu, thời điểm quay đầu lại chưa chắc đã nhìn thấy được gì.

Nhưng đối với Trang Duệ mà nói, những chuyện này không thành vấn đề, hắn chỉ cần phóng linh khí ra khỏi mắt, Trang Duệ cũng có biện pháp đi tới, hơn nữa hắn còn nhanh chóng tìm ra lộ tuyến đi vào sâu trong sơn động.

- Ngao ngao!

Kim Cương không biết Trang Duệ đang làm gì đó, nhưng nhìn thấy cử động Trang Duệ muốn tiến vào hang núi, thoáng cái chạy tới, liên tục bày biện hai tay, không cho Trang Duệ đi vào.

- Kim Cương, như thế nào?

Trang Duệ có chút kỳ quái, vừa rồi hắn dùng linh khí xem qua, trong sơn động hình như không có gì nguy hiểm, khả năng lớn nhất chính là lạc đường ở bên trong, nhưng chuyện này với hắn mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Ồ ồ...

Bộ dáng của Kim Cương có chút sốt ruột, từ trên mặt đất nhặt lên một tảng đá, sau đó hắn dáo dác nhìn về hướng của sơn động, vung cánh tay dài dùng sức đập vào trong sơn động.

Tảng đá đụng vào trong sơn động, phát ra tiếng vang nặng nề, nhưng cảnh tượng sau đó, đã làm cho Trang Duệ trợn mắt há hốc mồm, bởi vì vốn thành động vô cùng an tĩnh, sau khi tảng đá kia đập vào, trở nên sôi trào.

Từ cửa động có thể nhìn thấy, đột nhiên trong sơn động xuất hiện vô số bóng đen, phô thiên cái địa từ trong sơn động bay ra, thậm chí có mấy bóng đen, bay ra bên ngoài sơn động.

- Ta kháo, con dơi?

Hiện tại Trang Duệ biết vì sao linh khí vô duyên vô cớ giảm bớt, thì ra là bị những con dơi này hấp thu vào trong cơ thể, mà con dơi đều treo trên thành động, lúc ấy Trang Duệ không có để ý, hắn còn tưởng rằng đó là một ít tảng đá đấy.

Nhìn thấy trong động có bóng đen rậm rạp chằng chịt, da đầu của Trang Duệ rung lên, tuy những con dê này không lớn, nhưng trên thế giới vẫn tồn tại dơi hút máu, đây cũng không phải là truyền thuyết, mà là sự thật.

Trang Duệ cũng không biết dơi trong sơn động này có phải là dơi hút máu hay không, nếu đúng là như vậy, đối với việc thăm dò sơn động này của hắn, tạo thành phức tạp rất lớn.

Thiên tính của dơi là ưa thích bóng tối, mà những con dơi bay ra ngoài, vừa bị ánh mặt trời chiếu vào, phát ra âm thanh khó nghe.

Nhưng Kim Cương chờ ngoài động rất hưng phấn a, không đợi những con dơi này quay trở về, vung bàn tay đập tới, một cái tát đã nện con dơi rơi xuống đất.

Hai tay của Kim Cương có khí lực nặng ngàn cân, con dơi bị nó đập trúng, lập tức trở nên huyết nhục mơ hồ, không sống sót nổi.

Mà cử động tiếp theo của Kim Cương, lại làm Trang Duệ cảm thấy buồn nôn, bởi vì Kim Cương trực tiếp dùng bàn tay bắt lấy con dơi trên mặt đất, sau đó nhét vào trong miệng, vết máu đỏ tươi từ trong miệng của Kim Cương trào ra, một mực chảy xuống.

- Ngao ngao...

Bảy tám con dơi còn chưa đủ Kim Cương nhét kẻ răng, nhưng nó không có quên bạn thân Trang Duệ, rõ ràng lưu lại một con cuối cùng, cầm tới đưa trước miệng của Trang Duệ.

- Đi đi, ta không ăn cái này...

Nhìn thấy hình dáng của con dơi không khác con chuột bao nhiêu, Trang Duệ vội vàng đẩy tay Kim Cương ra, nhưng lại đoạt con dơi cầm vào tay, bởi vì Trang Duệ muốn nhìn một chút, đây có phải là dơi hút máu hay không.

Trang Duệ trong khóa học sinh vật ở trường, thân thể dơi hút máu không lớn, thân dài lớn nhất cũng không vượt quá chín cm, cái đuôi không lộ ra ngoài có màu ám rám nắng.

Hình dạng của dơi hút máu dễ dàng phân biệt được, bởi vì trên đỉnh mũi của nó có hình chũ "u" và có đệm thịt, lỗ tai có hình tam giác, răng nanh dài và bén nhọn, răng hơi có hình tam giác, sắc bén như đao, có thể đâm thủng lớp da cứng rắn nhất của bất cứ loài nào.

- Khá tốt, không phải dơi hút máu...

Trang Duệ cẩn thận kiểm tra con dơi trong tay xong, yên lòng, đây là con dơi rất bình thường, dùng ăn con muỗi mà sống, cũng không tập kích nhân loại.

Nhưng khắp hang động này là dơi, cũng làm cho Trang Duệ có chút đau đầu, bản thân không có quần áo gì, nếu không cẩn thận bị những con dơi nào cào trúng, không chừng sẽ bị lây bên truyền nhiễm hoặc nhiễm độc a.

Dùng lửa và hun khói xua đuổi? Biện pháp này không thực tế, cái hang này sâu hơn năm trăm mét a, dùng bao nhiêu củi cho đủ đây

Hơn nữa còn không biết trong sơn động này còn có lối ra khác hay không, nếu như mình bận rộn ở đây, ở nơi khác có thể thông khí, chẳng phải Trang Duệ khóc không ra nước mắt à?

- Kim Cương, chúng ta đi vào chơi như thế nào?

Trang Duệ suy nghĩ nửa ngày, còn không có biện pháp, lập tức đánh chủ ý lên đầu của Kim Cương, bạn thân này da dày thịt béo, con dơi cũng không có biện pháp với nó a.

- Ồ ồ...

Kim Cương phản ứng có chút vượt quá dự kiến của Trang Duệ, thằng này lliên tục ắc đầu, hơn nữa còn bày ra tư thế ôm đầu, xem ra nó rất sợ hãi với hang động này a.

Trang Duệ không biết, Kim Cương khi còn bé, bởi vì nghịch ngợm chạy vào trong sơn động một lần, nhưng lại bị vô số con dơi đuổi ra, thiếu chút nữa nó không tìm được đường ra a.

Sau lần đó, Kim Cương chỉ dám ở dám ở cửa động dùng đá nện vào thành động, bắt lấy mấy con dơi ăn tươi để tiết hận, bảo nó lại vào sơn động, đánh chết nó cũng không dám.

Trang Duệ có chút không cam lòng, tấm bản đồ trong lòng làm hắn ngứa ngáy, không đi vào xem xét một phen, đoán chừng buổi tối hắn không cách nào ngủ yên a.

Nhìn thấy Trang Duệ ở cửa động đi tới đi lui, con mắt Kim Cương đảo tròn, kéo Trang Duệ lại, chỉ chỉ sơn động, chỉ lên sơn động.

- Địa phương khác có thể đi?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.