Hoàng Kim Đồng

Chương 775: Mối nguy



- Chính mình có nên mời mấy người công nhân Trung Quốc hay không?

Vi Ân lại bắt đầu mê tín, Trang Duệ đi lên lựa chọn lại được viên kim cương giá trị mấy vạn đôla, mà hai cô gái này lại có thể đào được viên kim cương màu sắc hiếm có như vậy, lẽ nào vận may người Trung Quốc đều tốt như vậy?

- Ừ, cũng không tệ lắm, giá trị viên hoàng toản này bằng tổng cộng hai viên kim cương kia, các cô có thể chia một người viên hoàng toản, một người hai viên kim cương còn lại.

Chú ý của Trang Duệ cũng đặt ở trên viên hoàng toản, chỉ là hắn quan sát so với Vi Ân chuyên nghiệp hơn, độ tinh khiết của viên hoàng toản này cũng không cao, thế nhưng không dùng dụng cụ thí nghiệm, rất khó để nhận biết bên trong có tỳ vết nào hay không.

- Trang ca, xem ta, so với với các nàng đào được lớn hơn, ngài xem, viên kim cương đen này đây.

Bành Phi nắm hai tay một viên khoáng thạch khoe vật quý, quơ quơ trước mặt Trang Duệ:

- Kim cương đen?

Trang Duệ nghe vậy sửng sốt một chút, đang nhìn đến viên khoáng thạch to bằng ngón cái, trên mặt không khỏi trở nên có chút kỳ lạ:

- Là đĩnh đại, chỉ là…

- Chỉ là cái gì? Ngài xem bên ngoài sáng bóng này, khẳng định là kim cương đấy.

Bành Phi nhìn thấy vẻ mặt Trang Duệ, cảm giác có chút không ổn, trực tiếp nhét khoáng thạch vào trong tay Trang Duệ:

- Ừm, không tốt.

Trong miệng Trang Duệ lẩm bẩm một câu, Bành Phi vui mừng: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Là khối vân huỳnh thạch không tồi, giá trị mấy đồng tiền, ha ha.

Trang Duệ nói xong cũng không nhịn được cười, sau khi ném hòn đá cho Bành Phi, ha ha cười phá lên, ngay cả Vi Ân cũng buồn cười, nở nụ cười theo Trang Duệ.

- Không phải là nhìn nhầm chứ, có gì đặc biệt hơn người, bản thân ngài cũng không đào được kim cương sao?

Bành Phi có chút không phục, đem vứt khoáng thạch đã giữ nửa ngày như là bảo bối, bị Trang Duệ vừa nhìn là có thể nói không đáng một đồng, lãng phí nửa ngày làm việc rồi.

- Ta?

Trang Duệ cười cười, lấy ra một viên nguyên thạch tung lên một chút, nói:

- Ngươi đừng so với ta, xem viên này của ta, giá trị ít nhất cũng hơn ba vạn đôla.

- Không được, ta đi đào mấy cái cuốc nữa.

Bành Phi có chút không cam lòng:

- Được rồi, lên xe rời đi. Buổi chiều xong xuôi công việc rồi trở về nhà, lấy viên ngươi nhận được đứng lên đi.

Trang Duệ kéo Bành Phi lại, để viên kim cương cho hắn. Viên kim cương sáu bảy ca-ra trong mắt người thường là cực kỳ đáng quý, thế nhưng đối với Trang Duệ mà nói, hắn không để trong mắt:

- Anh bạn nếu như chuẩn bị muốn đào kim cương, tối thiểu cũng phải như ngôi sao Châu Phi mới được chứ.

Từ mỏ quặng của Vi Ân đến nơi giao dịch kim cương, cũng phải đi khoảng hai giờ đồng hồ. Sau khi đi đến nới giao dịch, Vi Ân dẫn Trang Duệ đến một nhà hàng nhỏ phía sau nơi giao dịch, ăn chút gì đơn giản, hương vị đương nhiên không được tốt lắm, ngay cả Bành Phi là người ăn phàm như vậy cũng phải cau mày.

Nếu như không phải biết thân phận Vi Ân, đám người Ngọc Lưu Ly thực sự cũng không đoán ra được nơi lôi thôi lếch thếch này, không nói đến người nghiên cứu ẩm thực, có thể là vị tỉ phú ông.

Mục Tháp ngồi trong một chiếc xe ô tô chống đạn, nhìn Vi Ân đang nói chuyện với Trang Duệ rất vui vẻ, trên mặt không khỏi có chút lo lắng, trở tay tát một cái trên mặt người theo hầu ngồi ở phía trước.

Thật ra nếu như không phải hiện tại Mục Tháp nhìn thấy Trang Duệ, hắn đã mau đưa Trang Duệ từ trong trí nhớ quên hết rồi, thế nhưng bộ dạng Trang Duệ đã làm cho hắn nhớ tới động tác cắt cổ ngày hôm qua, điều này khiến cho Mục công tử rất không thoải mái.

- Tướng quân, sự bảo vệ người Trung Quốc kia rất chặt chẽ, từ công ty Vi Ân đã thuyên chuyển một xe thiết giáp rồi, nếu như không phải muốn giết hắn, việc này sẽ gây ra chiến tranh rồi.

Người đi theo hầu kia có chút uất ức, là do bố của Mục Tháp sai hắn đi bảo vệ Mục Tháp, ai biết cả ngày làm đều là liên quan đến việc ám sát người không vừa mắt Mục Tháp, sẽ không trải qua việc gì đứng đắn.

- Hỏi thăm lai lịch bọn họ rõ ràng chưa?

Mục Tháp nheo mắt, hắn không ngờ rằng Trang Duệ có thể điều động xe thiết giáp của Vi Ân, như thế là có chút phiền toái rồi. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, Mục Tháp là không muốn trêu chọc Vi Ân, tuy rằng hắn không thích người nước Mỹ này, thế nhưng Mục Tháp phải thừa nhận, nếu như hắn giết chết Vi Ân, sở hữu chủ mỏ quặng kim cương ở Nam Phi, sẽ cùng nhau đưa hắn liệt vào danh sách người không được hoan nghênh.

Người đi theo hầu cung kính trả lời:

- Tướng quân, bọn họ là người Hong Kong, dùng giấy phép kim cương chính là Hong Kong, nhưng lại là đi máy bay đến đây, nghe nói việc buôn bán làm ăn còn rất lớn.

Quả nhiên biện pháp ngày hôm qua của tướng quân là rất tốt, chính mình chỉ là có chút ám chỉ đến mỹ nữ Venezuela với William, William đã phải nói ra tư liệu về Trang Duệ.

- Hong Kong? A, đúng là địa bàn nước Anh.

Mục Tháp vuốt cằm nở nụ cười, chỉ là người hầu đi theo bên cạnh hắn không cho là đúng, nơi ăn chơi trác táng này thực sự là không học vấn không nghề nghiệp, Hong Kong mới trở về Trung Quốc bảy tám năm về trước.

- Ta nghĩ, bọn họ muốn đi cái gì ra ngoài ý muốn, hẳn là phụ thân sẽ thật cao hứng đi sao? Nam Phi có từng là thuộc địa của Anh quốc.

Trí nhớ của Mục Tháp lại còn nhớ kỹ điểm ấy.

- Tướng quân, ngài thật sự muốn? Thế nhưng…

Người đi theo hầu sửng sốt một chút, muốn phá vỡ phòng ngự xe thiết giáp, ít nhất cũng phải phóng 2 quả rốc-két mới được, nhất thời hắn cũng không làm được một nửa thứ này.

- Không có gì thế nhưng, thời gian trước không phải ta cho ngươi một ít rốc-két rồi sao? Vốn là nghĩ đưa cho mấy người trong nước và ta dùng nhưng phụ thân không thích, hiện tại để cho người Hong Kong này hưởng thụ đi, gọi lập tức đi.

Mục Tháp nở nụ cười cạc cạc, cười đến mức làm cho người khác sởn da gà, chỉ là Mục Tháp không biết, quyết định này của hắn, làm cho bản thân hắn được hưởng thụ hình phạt lăng trì của thời cổ đại Trung Quốc.

Trang Duệ không nhìn thấy Mục Tháp, sau khi hắn đi vào nơi giao dịch, đã được dẫn vào bên trong một cái phòng, ở trong phòng có đặt một máy tính, mặt trên có một đồng hồ điểm ba giờ chiều có kim giây cứ nhảy liên tục.

- Ngài Trang, đợi đến thời điểm 3 giờ, tất cả tin tức mở thầu đều hiện ở chỗ này, người có thể căn cứ vào tình huống tiến hành giao dịch xem mình có trúng thầu không, nếu như trúng thầu sau đổi ý, thì giấy phép giao dịch kim cương của ngài sẽ bị thu về và hủy.

Lần này người phục vụ Trang Duệ không phải là William ngày hôm qua, mà là một nhân viên da trắng tạm thời Bernard, trong lòng anh bạn này cũng có chút buồn bực, hắn không rõ vì sao William lại cho mình vào theo khách hàng này? Phải biết rằng, nếu như khách hàng mặc cả xong giá cả lớn, thì tiền thuê hẳn sẽ không ít. Bernard cũng không biết, William sợ người điên Mục Tháp kia, hơn nữa hắn cũng sợ rằng chẳng may Trang Duệ bị Mục Tháp giết, người phía sau Trang Duệ sẽ truy tra đến việc mình tiết lộ tư liệu khách hàng.

- Còn có ba phút.

Trang Duệ cũng có chút hồi hộp, hắn đã quyết định rồi, chỉ cần trúng thầu hơn hai vạn viên toái toản, lập tức sẽ rời khỏi Nam Phi, về phần kim cương cao cấp, sau đó cũng có thể mua từ gian thương ở chỗ nào đó, nhiều nhất giá cao hơn chỉ một điểm như vậy mà thôi. Theo máy vi tính trên đồng hồ bấm giây đã điểm đúng giờ, liên tiếp bảng tại màn hình nhảy lên cái mới.

- Trúng rồi, này cũng trúng rồi, tốt, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Trang Duệ dùng chuột kéo phần thư điện tử trúng thầu, tại mấy người phía sau, đều tìm được đánh số chính mình trả giá rồi, điều này làm cho Trang Duệ thở dài một hơi. Tuy rằng mong muốn trúng thầu cao hơn rất nhiều, thế nhưng mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của bố vợ giao cho rồi.

- Ngài Trang, xin ngài xác nhận một chút đánh số và kim ngạch trúng thầu của chính mình, nếu như không có vấn đề gì, ta đi lấy cho ngài kim cương trúng thầu, sau đó tiến hành chuyển khoản.

Bernard thao tác một hồi trên máy vi tính, vẻ mặt coi trọng hướng về phía Trang Duệ, hắn đã tính ra kim cương đánh số và tổng kim ngạch mà Trang Duệ trúng thầu.

- Có thể, xin mau chóng sắp xếp đi, ngày hôm nay ta phải rời khỏi Nam Phi.

Trang Duệ gật đầu, tổng cộng là một triệu chín nghìn tám trăm vạn đôla, con số này so với mong muốn của hắn còn thiếu một chút, sau khi cầm trong đồng Euro đổi thành toàn bộ đồng đôla, còn có thể dư lại mấy nghìn vạn. Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, là bởi vì viên phấn toản kia Trang Duệ không có phách đến.

- Được, ngài Trang, xin chờ.

Bernard nhìn thấy Trang Duệ xác định lại, trong lòng vui mừng, lập tức đi ra ngoài sắp xếp, giá trị lại gần một trăm triệu đôla kim cương, thế nên cần rất cẩn thận, có một chút sai lầm nhỏ nào, chính mình đều không thể gánh chịu được hậu quả. Qua thời gian khoảng một giờ, Bernard vào tới trong phòng, trong tay mang theo một hòm kim loại, đi phía sau hắn, là hai bảo vệ cao lớn vạm vỡ.

- Ngài Trang, hòm mật mã này được chế tạo đặc biệt không ràng buộc biếu tặng cho ngài, mặt trên sử dụng chỉ là mân khóa, mật mã cũ đã được giải, sau khi ngài kiểm tra hàng hóa, có thể thiết lập mật mã một lần nữa.

Bernard cầm hòm mật mã trong tay đưa tới trước mặt Trang Duệ, giao dịch lần này đến bây giờ mới thôi, loại hòm mật mã này tổng cộng chỉ mới tặng đi 2 cái.

Chỉ có khách giao dịch mức trên một trăm triệu, mới có thể được tặng loại hòm mật mã đặc chế này, người bình thường có tiền chưa từng chỗ nào bán đi. Loại hòm mật mã tổng thống Mỹ cũng dùng, là một công ty xuất phẩm, tính năng cực kỳ xuất sắc, đặc chủng hợp kim nhẹ có thể tại laser cắt kim loại, cho dù một lượng bom lớn trong lúc nổ cũng hoàn toàn không tổn hao gì. Hòm mật mã lớn nhỏ khổ chỉ là ba mươi thừa lấy năm mươi cm trái phải, thế nhưng giá trị chế tạo hàng cũ cũng đã hơn vạn đôla, chính là nơi giao dịch kim cương, hàng năm cũng chỉ là đặt mua hàng cũ.

Tại phía mặt trên tay cầm của hòm mật mã, còn móc một tấm tay khảo bạc lóng lánh, như nơi diễn phim điện ảnh vậy, cái tấm tay khảo chính là lấy mật mã vân tay. Sau khi Trang Duệ đặt vân tay lên mật mã, mở hòm mật mã ra đối chiếu kiểm tra một chút, hòm mật mã chia làm hai tầng, tầng trên chỉ có hơm ba mươi viên kim cương, những viên này đều là trọng lượng 5 ca-ra đã ngoài cực phẩm toản, tuy rằng chưa mài, vẫn tản mát sáng bóng mê người như cũ.

Phía dưới một tầng, còn lại là vô số viên toái toản sắp xếp cùng nhau, hơn ba vạn ca-ra nghe là một con số khổng lồ, nhưng thực ra chỉ được khoảng 6 kg, đặt ở trong hòm mật mã này, nơi này còn thừa lại không ít.

- Ngài Bernerd, có thể chuyển khoản rồi.

Trang Duệ dùng linh khí lướt qua toái toản này, hắn cũng không có thời gian đi kiểm nghiệm từng viên một, cảm giác hầu như trên mỗi một viên kim cương đều ẩn chứa linh khí, rồi để lại trong hòm đóng lại. Nơi giao dịch là không thu lấy chi phiếu, lúc Trang Duệ gọi một chỗ khác chuyển khoản trên máy bay một triệu chín nghìn tám trăm vạn đôla, cuối cùng giao dịch lần này cũng kết thúc.

- Ngài Trang, hi vọng sẽ được gặp lại ngài lần sau.

Không bõ công tiếp một mình, trong lòng Bernerd vui vẻ, tiền thuê lần này chừng mấy vạn đôla rồi, hắn thực sự không nghĩ ra vì sao mà William lại tặng vị khách này lại cho chính mình.

- Ta thì không muốn có lần sau nữa.

Trang Duệ cười cùng bắt tay với Bernerd, lần sau ai thích đến thì đến. Dù sao đi nữa lần sau có đánh chết, Trang Duệ cũng sẽ không trở lại nơi Nam Phi quái quỷ này nữa. Cầm lấy cái hòm mật mã ước lượng, cũng chỉ nặng có mấy kg, đối với Trang Duệ mà nói không là gì, dưới sự bảo an của hai bảo vệ cầm súng, Trang Duệ đi ra cửa nơi giao dịch.

- Ngài Trang, có muốn chờ ông chủ đi ra không?

Lúc Kiều Trì chờ ở nơi giao dịch nhìn thấy Trang Duệ, bàn tay to ngăn, lập tức mấy người bảo vệ vây quanh Trang Duệ.

- Này… Coi như xong, lần sau nếu ngài Vi Ân có thời gian, mời người đến Trung Quốc làm khách.

Trang Duệ suy nghĩ một chút lắc đầu, hiện tại đã là hơn năm giờ, chạy tới sân bay chắc trời cũng đã tối rồi, để tránh đêm dài lắm mộng, Trang Duệ nghĩ nên sớm đi lên máy bay.

- Tốt lắm, ngài Trang xin mời lên xe đi.

Kiều Trì không có miễn cưỡng Trang Duệ, Trang Duệ đi sớm một chút, nhiệm vụ của hắn có thể hoàn thành sớm một chút, kẻ điên cuồng Mục Tháp trêu trọc, Kiều Trì cũng không được để Trang Duệ dừng lại ở Nam Phi.

- Ông chủ, trong này chính là kim cương sao?

- Trang tổng, cho chúng ta nhìn đi.

- Trang ca, cho ta cầm với.

Lúc Trang Duệ cầm theo cái hòm lên xe thiết giáp, trong xe đôi mắt hai cô gái, nhất thời chăm chú nhìn lên chiếc hòm không nháy mắt, dường như muốn nhìn xuyên qua cái hòm vào kim cương bên trong.

- Lên máy bay rồi nhìn.

Trang Duệ giao cái hòm cho Bành Phi, anh bạn này rất hiểu ý, trực tiếp dùng tay còn lại cầm, để trên cổ tay trái của mình, như vậy nếu không ai có thể giết chết Bành Phi, chém đứt tay hắn, mới có thể cướp đi cái hòm trong tay Bành Phi.

Kiều Trì từ bên trong cửa sổ nhìn thấy Mục Tháp đi từ nơi giao dịch ra, vội vã nói:

- Ngài Trang, Mục Tháp đi ra rồi, chúng ta đi thôi.

- Đi, đi sân bay.

Trang Duệ gật đầu, Kiều Trì lập tức dùng bộ đàm liên hệ với xe trước và sau, trước sau xe chống đạn đi theo xe thiết giáp của Trang Duệ, phát ra tiếng rất to, nhanh chóng rời khỏi nơi giao dịch kim cương.

- Là ai mua mất viên phấn toản?

Sau khi Mục Tháp từ nơi giao dịch đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn, hắn xem trọng nhất là viên phấn toản nhiều ca-ra, lại có thể bị người khác lấy đắt mua đi.

- Nhất định là thằng Hong Kong kia.

Mục Tháp thấy đoàn xe của Trang Duệ từ nơi giao dịch rời đi, không cần nghĩ cũng biết Trang Duệ ngồi bên trong, hắn hận đây không thể như ở Ả Rập, như vậy hắn có thể chặn ngang xe Trang Duệ nướng chín ở bên trong xe.

Thật ra là Mục Tháp nghĩ oan cho Trang Duệ, tuy rằng Trang Duệ mua không ít kim cương nhiều ca-ra, thế nhưng viên phấn toản kia cũng không có rơi vào tay Trang Duệ, nơi giao dịch kim cương ở Nam Phi là tập trung thương nhân khắp thế giới, người có tiền so với Trang Duệ còn có nhiều mà.

- Ta không làm được gì đó, ai cũng biết được kết cục.

Mục Tháp cười nhạt một tiếng, cầm điện thoại gẩy đi ra.

- Sự việc làm có tốt hay không?

Âm thanh của Mục Tháp có chút u ám, biết trong lòng của ông chủ mình không tốt lắm, vội vã nói:

- Ta đã ở sân bay rồi, còn có mười phút nữa là được rồi, thằng đó lại không có trên máy bay chỉ có nhân viên trông coi.

Mục Tháp nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thời gian định là 8 giờ, ta muốn để cho bọn họ bay người trên bầu trời tại Ấn Độ Dương.

- Không có vấn đề gì, tám giờ, ta nghĩ ngày mai ngài có thể thấy tin tức được đưa.

Sau khi người nghe điện thoại bên kia thấy được tiếng cười thỏa mãn của Mục Tháp, mới ngắt điện thoại.

Do vì ngồi ở bên trong xe thiết giáp, thời gian đến sân bay so với dự tính chậm mất một giờ, 8 giờ tối, đoàn xe mới đến được sân bay, đám người Trang Duệ trao đổi lại xe Hummer rồi, mới chạy nhanh đến bên cạnh máy bay.

- Ngài Trang, chúc ngài lên đường bình an.

Trong lòng Kiều Trì lúc này như là bỏ được một tảng đá lớn, chỉ là hắn còn chút nghi hoặc, dựa theo tính tình của Mục Tháp, dù thế nào cũng tìm cách gây phiền phức, mà không phải sóng yên biển lặng như này?

- Cảm ơn, Kiều Trì, ta cảm thấy rất thỏa mãn các công tác của ngươi.

Trang Duệ và Kiều Trì bắt tay nhau, xoay người đi lên máy bay:

- Tạm biệt Nam Phi quỷ quái!

Máy bay bắt đầu tăng tốc, cuối cùng Trang Duệ cũng thở dài một hơi, hô:

- Điềm Á, đi lấy bình rượu hồng, để chúc mừng rời khỏi Nam Phi, chúng ta nâng một ly…

- Trang ca, hay mở cái hòm ra trước, cho chúng ta nhìn một chút đi.

- Đúng vậy, ông chủ, để chúng ta nhìn đi.

Biết trong tay mình cầm một đồ vật trị giá trên một trăm triệu đô la, thế nhưng lại không trông thấy, khiến cho trong lòng Bành Phi ngứa ngáy, sau khi đám người Điềm Á bên cạnh nghe được Bành Phi nói, cũng liên tục gật đầu.

- Được rồi, để ta mở ra, Oách, cái bóng đèn kia cũng mở ra, Bành Phi, ngươi để cái hòm ở chỗ này.

Trang Duệ nhìn thấy bộ dạng mọi người, không khỏi nở nụ cười, sau khi chỉ huy Bành Phi bỏ cái hòm, Trang Duệ chỉ ngón tay vào mật mã, hòm mật mã mở ra.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.