Hoàng Kim Đồng

Chương 709: Phúc tướng(1+2)



Những đứa trẻ này hẳn la không hiểu được tiếng phổ thông, sau khi nghe Trang Duệ nói xong, thì chúng nghiêng đầu nhìn Trang Duệ, một đứa bé đầu lĩnh bô bô nói lên, nhưng mà một câu Trang Duệ cũng nghe không hiểu.

- Bọn chúng không có tiền đến trường.

Lạp Ba Thứ Nhân đã lắp ráp hoàn toàn các dụng cụ dùng để kiểm tra đo lường xong thì đi đến bên người Trang Duệ, chỉ vào ruộng đất xung quanh, nói:

- Nơi sơn thôn này chỉ có một chút như vậy, thu hoạch hàng năm cũng chỉ đủ để bọn họ phục vụ cuộc sống và mang đổi một ít dầu mỡ, muối, tương, dấm để dùng. Làm gì còn có tiền để cho bọn nhỏ đến trường.

Lạp Ba Thứ Nhân không phải là lần đầu tiên đến cái sơn thôn nhỏ này, nên vô cùng quen thuộc với cái sơn thôn này, Sơn thôn này ở bên dưới Tuyết Sơn, ngay cả đèn điện cũng đều không có. Những đứa trẻ lớn hơn bảy tuổi một chút thì đều phải đi chăn dê.

- Không phải hàng năm quốc gia đều có tiền quỹ ủng hộ giáo dục sao?

Trang Duệ khó hiểu hỏi. Hắn nhớ rõ chính mình trước kia có nghe nói qua, việc đến trường ở Tây Tạng này đều được miễn giảm rất nhiều.

- Những đứa trẻ này mới sáu bảy tuổi đều đã phải giúp cha mẹ chăn dê chăn bò. Cứ cho rằng đến trường không cần nộp tiền, nhưng ăn cơm ở bên ngoài cũng đều phải dùng tiền.

Lạp Ba Thứ Nhân lắc đầu thở dài, những sơn thôn nhỏ như sơn thôn này không phải chỉ có một cái. Tất nhiều đứa trẻ ở dưới chân núi, đều là không được đi học. Chỉ riêng một trăm đồng tiền học phí một kỳ, những người nông dân này cũng đều đào không được.

- Lạp Ba Thứ Nhân viện trưởng. Ngài hỏi bọn chúng, xem chúng có muốn đến trường không?

Nhìn thấy những khuôn mặt đỏ bừng của những đứa trẻ người Tạng tộc này, trong lòng Trang Duệ giống như một cái dây đàn bị kéo căng.

Trang Duệ hồi nhỏ đã phải phụ việc cho mẹ, vốn đã cảm giác rằng đã rất bi thảm, nhưng mà mình tối thiểu cũng được đến trường, không phải giống như những đứa trẻ này, vẫn còn nhỏ mà đã bị bắt đi làm những chuyện tình của người trưởng thành.

Bảy tám tuổi? khi đó chỉ sợ Trang Duệ mới chỉ biết gây chuyện ngịch ngợm chắn ống khói nhà người ta, nào biết cuộc sống gian khổ như thế nào?

Lạp Ba Thứ Nhân nhe được lời nói của Trang Duệ thì dùng tiếng Tạng hỏi bọn nhỏ một câu, Trang Duệ chứng kiến ánh mắt của những đứa trẻ này nhất thời sáng lên, đám trẻ vây xung quanh mình nhất thời ồn ào hẳn lên, trên mặt tràn đầy thần sắc hưng phấn.

Đứa trẻ vừa mới nói chuyện, cầm một cái que gỗ lên, loay hoay viết trên mặt đất một trận, sau đó tự hào ngẩng đầu lên, chỉ vào cái ký tự trên mặt đất, lớn tiếng nói với Lạp Ba Thứ Nhân cái gì đó.

- Nó nói, đây là tên của nó.

Lạp Ba Thứ Nhân trong lòng cũng có chút cảm khái, nhìn về phía Trang Duệ nói:

- Bọn nhỏ đều muốn đến trường, nhưng mà gia đình khó khăn. Không chỉ riêng đứa trẻ này, mà dường như tất cả người dân trong thôn đều không biết chữ, bọn họ cũng tôn kính người có văn hóa, cũng muốn con của mình là người có văn hoa, nhưng thật sự không lấy đâu ra tiền để cho con mình đến trường.

- Tác Nam đại ca, anh tới đây một chút.

Trang Duệ nghe được lời nói của Lạp Ba Thứ Nhân thì ngẩn đầu lên vời Tác Nam đi tới, hắn muốn trợ giúp những đứa trẻ này đến trường, nhưng mà loại chuyện này nói với bác sĩ như Lạp Ba Thứ Nhân, thì có điểm không quá thích hợp.

- Tác Nam đại ca, ngài giúp ta nói với lão trưởng thôn một chút, xem trong thôn có bao nhiêu đứa trẻ đủ tuổi đến trường. Tôi sẽ tài trợ toàn bộ tiền học phí cho bọn hắn từ lúc tiểu học cho đến đại học.

- Từ bậc tiểu học, đến đai học? Tiểu Trang, khoản phí tổn này cũng không ít.

Tác Nam nghe thấy vậy thì lặng đi một chút, hắn không nghĩ tới Trang Duệ giả làm người của quỹ từ tiện, lại đi làm từ thiện thật.

Tuy rằng Tây Tạng có đủ các loại chính sách. Tiền học phí cũng rất thấp, nhưng mà từ bậc tiểu học đến đại học, nếu không có hai ba vạn đồng thì cũng không thể làm được. Thôn này ít nhất cũng có mười mấy đứa trẻ, tính ra cũng không dưới mấy chục vạn đâu. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tác Nam cũng không biết bản thân và gia đình Trang Duệ, dù sao đối với chính hắn mà nói, mấy chục vạn đã là một con số thiên văn. Trang Duệ khoát tay áo, nói:

- Trước không cần nói đến tiền, Tác Nam đại ca, ngài đi làm công tác thống kê trước đi.

- Sau đó đưa danh sách cho ta, chờ đến khi chúng ta rời khỏi đây, tôi sẽ tìm tới cửa bộ giáo dục địa phương để bố trí.

Giúp đỡ những đứa trẻ này đến trường đối với Trang Duệ mà nói, sẽ không tạo thành một chút gánh nặng kinh tế, nhưng mà hắn sợ có những người làm công tác giám hộ, sau khi cầm tiền thì sẽ chạy mất, cho nên sau khi ra khỏi đây thì sẽ bàn bạc với Luân Châu huyện trưởng về việc này.

- Được rồi, tôi sẽ đi lo liệu ngay bây giờ, đúng rồi những người kia chuẩn bị làm công tác kiểm tra nhi đồng đó, cậu và Ba Tang hãy chú ý một chút.

Tác Nam liếc mắt nhìn Trang Duệ một cái thật sâu rồi xoay người đi tìm trưởng thôn. Tại bên trong những sơn thôn nhỏ khép kín này, Trưởng thôn tuyệt đối là một nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần hắn đồng ý cho đám trẻ đến trường, như vậy sẽ không có vấn đề gì cả.

- Trang cư sĩ, chúng ta phải là như thế nào mới có thể nhìn ra đứa trẻ do lão sư chuyển thế đầu thai ?

Sau khi Tác Nam rời khỏi, Ba Tang vỗ vỗ vai Trang Duệ hỏi, tuy rằng hắn là người quan trọng nhất trong quá trình tìm kiếm linh đồng do phật sống chuyển thế đầu thai, nhưng Ba Tang vẫn còn là một cậu nhóc, đối với loại chuyện này cũng không biết nhiều.

- Việc này…

Trang Duệ cũng có chút cúi đầu, sau khi suy nghĩ một lúc, nói:

- Như vậy đi, khi bọn hắn tiến hành kiểm tra đo lường, chúng ta hãy đưa ra thứ gì đó phật sống đã từng dùng qua, rồi dụ dỗ những đứa trẻ này, xem xem bọn chúng có phản ứng gì không.

Việc này Trang Duệ cũng rất bất đắc sĩ, cũng không thể trông cậy vào việc bọn nhóc vẫn còn bú sữa mẹ này, vừa nhìn thấy bọn hắn liền bổ nhào vào được?

Ba Tang gật đầu, đi theo phía sau Trang Duệ, đi tới chỗ tổ công tác của bệnh viện, vài hộ gia đình có con đến kiểm tra nhìn thấy Ba Tang đều hành lễ rất cung kính.

Ở nơi Tây Tạng này, nếu chủ tịch của khu tự trị gặp được một vị lạt ma, cũng sẽ phải hướng về vị lạt ma này mà hành lễ.

Tuy rằng Ba Tang vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn được những người dân ở đây kính trọng, nếu không phải trên tay của bọn họ còn ôm trẻ con, chỉ sợ bọn họ đều sẽ quỳ xuống hành lễ.

Đối tượng kiểm tra đo lường chính là những đứa trẻ hai ba tuổi. Bệnh tim bẩm sinh mặc dù thường xuất hiện ở trên những người di cư lên cao nguyên. Nhưng mà những người dân bản địa cũng có xác xuất mắc loại bệnh này rất cao.

Dựa theo lời kể của viện trưởng Lạp Ba Thứ Nhân thì trang bị của bọn hắn không phải là rất tiến tiến. Vẫn không thể làm những cuộc kiểm tra tim mạch phức tạp được, chỉ có thể làm một số cuộc kiểm tra bình thường mà thôi.

Nhưng mà cho dù như vậy, đối với những người dân sinh hoạt ở bên trong núi mà nói cũng là chuyện chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, gần như nhà nào cũng đều đưa con của mình ra kiểm tra. Ở bên trong sơn thôn, nơi nơi đều tràn đầy tiếng cười.

- Anh Trang Duệ, đây là con chó của anh à ?

Mấy đội viên leo núi của đại học Hoa Thanh trừ hai cô gái ra thì đều vây lại đây xem náo nhiệt. Người chào hỏi Trang Duệ đầu tiên chính cậu học sinh trẻ tuổi tên là Triệu Quân, vẻ mặt của hắn lúc này đang hâm mộ nhìn bạch sư.

- Đó là chó ngao Tây Tạng, có hiểu hay không ? Đứng qua một bên xem nào, anh Trang Duệ, có thể để cho chúng tôi sờ nó một cái không ?

Đội trưởng của đội leo núi cũng rất kích động, dùng chức quyền đuổi Triệu Quân sang một bên rồi tha thiết mong chờ nhìn Trang Duệ.

- Anh không có ý kiến, các cậu hỏi bạch sư một chút xem nó có đồng ý không?

Trang Duệ nở nụ cười ha ha. Bạch sư bên người cũng rất phối hợp ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra tiếng gầm, khiến cho đám sinh viên kia sợ đến mức vội vàng lui về phía sau. Thân thể của bạch sư lớn như vậy, thử nghĩ xem nếu có một con sư tử đứng ở trước mặt mình thì mấy người đó có thể không sợ không?

- Tiểu Trang!

Thấy ngay lập tức sẽ diễn ra buổi kiểm tra đo lường cho những đứa trẻ. Tác Nam đang nói chuyện với trưởng thôn, vội vàng hô Trang Duệ một câu.

- Được rồi, cho các cậu tìm cách ghi hình đấy, đừng quấy rầy công tác của tôi.

Trang Duệ giao bạch sư và cái máy ảnh cho mấy caaij sinh viên. Chính mình tiến vào giữa đám người đang chuẩn bị kiểm tra đo lường.

- Cậu nhóc này thật là đáng yêu, ra chú bế cái nào.

Trang Duệ lấy cái chuỗi Thiên Châu ở trên tay, đùa với một thằng nhóc khoảng chừng tám tháng tuổi, có lẽ là bởi vì nghe được ngôn ngữ khác với mọi ngày, nên đứa trẻ kia lại khóc rống lên, đôi tay liên tục quờ quạng về phía chuỗi Thiên Châu trước mặt.

- Ta kháo, như vậy cũng đúng sao?

Đang lúc Trang Duệ muốn thu tay về, bỗng nhiên cảm giác ngực của mình có cảm giác hơi nóng, cúi đầu nhìn xuống. Đứa trẻ nhỏ kia đương nhiên là quá bi phẫn, nên đã dùng một loại phương thức khác để kháng nghị với Trang Duệ.

- Không được lau, nước tiểu đồng tử là một chuyện tình rất may mắn.

Đang lúc Trang Duệ lấy khăn giấy ra, chuẩn bị lau sạch quần sao thì bị Gia Thố ngăn cản lại, những người bên cạnh cũng cười ha ha, khiến cho Trang Duệ có chút hậm hực.

Sau khi đứa trẻ kia được kiểm tra xong. Ba Tang liền tiên đến thực hiện nghi tức chúc phúc cho nó, sau đó lại ôm lấy một đứa trẻ khác, đây là một đứa trẻ vẫn còn rất ít tuổi.

Tuy rằng không muốn tiếp tục làm quái thúc thúc, Trang Duệ vẫn phải cầm chuỗi Thiên Châu tiến đến. Loại hành động này của hắn ở trong mắt những người bác sĩ và thôn dân kia chính là hành động yêu quý trẻ nhỏ, nên tự nhiên cũng không có ai ngăn cấm.

- Ừ! Có điểm cổ quái.

Đứa bé này tuy rằng rất ít tuổi, những nếp nhăn trên mặt vừa mới được giãn ra, nhưng một đôi mắt nhỏ lại đặc biệt sáng ngời, khiến cho Trang Duệ giật mình chính là hai vành tai của đứa trẻ này cực kỳ lớn. Dường như so với những người có tai nhỏ, không hơn kém bao nhiêu. Dựa theo lời nói của của cổ nhân, thì hai tay quá gối, vành tai chạm vai là người có đại phúc tướng.

- Không có ngành nào nghiên cứu chính xác cả.

Trang Duệ cấp cho đứa trẻ trước mặt này kết luận cuối cùng. Không thể chỉ dựa vào cái lỗ tai lớn giống như người trong phật gia thì liền kết luận là nó rất có phúc được. Khi Trang Duệ sinh ra, cái lỗ tai cũng không nhỏ, nhưng cũng phải hai mươi năm sau mới có thể khá được đó thôi?

- Không cho phép đi tiểu nữa.

Trang Duệ cầm chuỗi Thiên Châu thủ liên, dụ dỗ trước mặt đứa trẻ, lời nói của hắn khiến cho toàn bộ những người có thể hiểu được tiếng Hán đều nở nụ cười.

A?

Đứa trẻ luôn thành thật nhìn chằm chằm vào Trang Duệ kia, từ lúc Trang Duệ đưa ra chuỗi Thiên Châu Thủ Liên thì nó đột nhiên quay đi hướng khác, đôi tay nhỏ bé chưa thể cầm nắm được vật gì cứ hươ hươ trong không trung, Dường như muốn cầm cái Thủ Liên ở trước mặt vào trong tay, nhưng mà tay trái của nó thì mở ra, mà bàn tay phải thì vẫn nắm thật chặt thành một cái nắm tay nhỏ.

- Ừ, đứa trẻ này chung quy là muốn lấy đồ vật này.

Trang Duệ không tin được dễ dàng như thế là có thể tìm được linh đồng do phật sống chuyển thế đầu thai, cầm cái Thủ Liên lắc lư một vòng trước mặt đứa trẻ kia, sau đó lại thu vào.

Dường như cảm giác được đồ chơi của mình bị lấy mất, đứa trẻ mới hơn hai tháng tuổi kia nháo nhác nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy bạch sư đứng ở phía sau Trang Duệ, thì lại dùng ngón tay ít chỉ vào bạch sư, cười khanh khách không ngừng.

Khiến cho Trang Duệ cảm thấy có chút không đúng là bạch sư lại có thể đi lên phía trước, chìa cái đầu lưỡi màu đỏ, nhẹ nhàng liếm một chút trên cái bàn tay nhỏ nhắn của đứa trẻ kia.

- Khanh khách…Khanh khách.

Đứa bé kia dường như cảm thấy rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười mãi không thôi. Nắm tay phải nguyên bản vẫn nắm chặt thì bỗng nhiên mở ra, một viên phật châu ở bên trong rơi xuống mặt đất.

Viên phật châu này là do mẹ của đứa trẻ tìm cho nó chơi, nàng đang đứng ở một bên vừa cười vừa dùng tiếng Tạng nói chuyện với những người xung quanh.

- Cô ấy nói cái gì vậy?

Trang Duệ hỏi thăm vị bác sĩ đứng bên cạnh mình.

- Cô ấy nói con của mình rất thích lấy phật châu ở trong nhà để chơi, nhưng từ lại không cho vào miệng bao giờ.

Vị bác sĩ bên cạnh vội vàng giải thích cho Trang Duệ. Trẻ con thích nhặt đồ vật này nọ, đây là thiên tính. Nhưng mà nhét đồ vật này nọ vào trong miệng đồng dạng cũng là thiên tính.

Nhưng mà đứa trẻ này có điểm kỳ quái, bình thường chỉ thích lấy phật châu chơi, khi cầm được phật châu thì không muốn buông tay, có đôi khi cầm hết cả một ngày. Không khóc cũng không quấy, mọi người trong nhà đều nói đứa nhỏ này có phật duyên, chuẩn bị chờ đến khi hắn lớn hơn một chút, sẽ đưa hắn lên miếu lạt ma để xuất gia.

Lời nói của vị bác sĩ chẳng những khiến cho Trang Duệ giật mình mà cả Ba Tang và Tác Nam cũng bắt đầu chú ý đến đứa bé này, nhất là Tác Nam đã từng trải qua một lần tìm kiếm linh đồng chuyển thế đâu thai. Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào đứa bé vẫn còn mặc tã lót này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.