Hoàng Kim Đồng

Chương 665: Sưu tập(2)



- Không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy đệ nhị quyển, tiểu Trang không đơn giản a, ngươi đúng là không đơn giản.

Lão Nhân cầm một cái kính lúp, được Trang Duệ đở xuống, từ từ đi dạo quanh bức họa một vòng, tuy cảm giác có chút mệt nhọc, nhưng thần sắc trên mặt tràn ngập hưng phấn.

Kim Bàn Tử và Trang Duệ cùng đỡ lão nhân lên xe lăn, nói ra:

- Lão sư, bức tranh này trong bảo tàng cố cung cũng có triển lãm a.

- Đúng thế, Khang Hi Nam Tuần Đồ có tổng cộng mười hai quyển, nhưng những quyển còn ở lại trong nước, chỉ có một, ba, chín, mười, mười, mười hai, có sáu quyển, những quyển khác đều nằm ở trong tay nhà bảo tàng hoặc của các nhà sưu tập tư nhân... Ta ở bảo tàng nước Mỹ, Canada nhìn được mấy quyển khác, chỉ có quyển này không biết nằm trong bảo tàng nào, không nghĩ tới có thể nhìn thấy ở đây, tiểu Trang, ngươi làm công tác bảo mật, đúng là rất tốt a.

Tâm tình của lão nhân rất khoan khoái dễ chịu, cho nên nói đùa với Trang Duệ, hắn nào biết rằng, sau khi bảo tàng mỹ thuật Murs tiếp nhận đồ quyên tặng của Freyr, đã đem bức tranh này bỏ vào trong nhà kho cho tới bây giờ, nếu như không phải dùng tác phẩm của Picasso trao đổi, chỉ sợ không biết tới năm nào tháng nào, bức tranh Khang Hi Nam Tuần Đồ đệ nhị quyển này được nhìn thấy ánh mặt trời đây?

- Đẩy ta đi nhìn xung quanh, bức họa này, chờ ta có thời gian sẽ từ từ xem.

Vừa vào cửa đã có kinh hỉ như thế, cho nên lão nhân hết sức cao hứng, đối với tác phẩm khác, cũng rất chờ mong được xem.

Trừ bực họa lớn lúc đi vào cửa kia ra, ở chính giữa đại sảnh, còn có một cái tủ thủy tinh dài bảy tám mét, rộng chừng hai mét, trong đó có các quyển kinh phật được Trang Duệ trao đổi với bảo tàng mỹ thuật Murs.

Mà trong cái tủ này, còn có quyển Hương Tổ Bút Ký do Vương Sĩ Trinh viết, Trang Duệ có được nó trong lần sửa mái dột đầu tiên.

Tuy bản thảo này so với các cuốn kinh phật các mà nói, giá cả trên thị trường không cao, nhưng với Trang Duệ mà nói nó là thứ lần đầu tiên sửa mái nhà dột có được, hơn nữa còn làm cho Trang Duệ nhìn thấy nó liền nhớ lại buổi chiều bông tuyết bay tán loạn hôm đó, cho nên hắn đã đặt nó trong cái tủ ở nơi trung tâm này.

Lúc xe lăn đi tới cái tủ trưng bày các quyển kinh phật nằm ở trung tâm, đại sư chỉ vào nhưng trang kinh phật ố vàng kia, nhìn Trang Duệ nói ra:

- Tiểu Trang, phải cất kỹ những cuốn kinh phật này, đồ vật năm đó bị mang ra ngoài, có thể thu trở lại, và những thứ bây giờ rất khác nhau.

Thời điểm lấy những cuốn kinh phật này về Bắc Kinh, đại sư đã tự mình đi tới nhà của Trang Duệ, bảo tự mình xem xét, cho nên trên mỗi cuốn kinh phật này này, đều có tên và con dấu giám định nhỏ của đại sư, sau khi nghe lời này của đại sư, Trang Duệ vội vàng gật đầu, nói ra:

- Tiên sinh, ngài yên tâm, những cuốn kinh phật này đặt trong bảo tàng của con, nhất định không chịu bất cứ hư hao nào đâu.

- Ân, tiểu Trang, ở nơi của ta còn có hai bức tranh của Cừu Anh, nếu có thời gian, đi tới chỗ ta lấy mang về đây. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Trang Duệ sững sờ một chút, vội vàng khoát tay nói:

- Tiên sinh, vậy không được, đây là đồ của ngài a.

Từ Vị và Cừu Anh đều là họa sĩ nổi tiếng triều Minh, nhất là Từ Vị, sau trung niên mới bắt đầu học hội họa, am hiểu họa tranh hoa điểu, cũng có thể vẽ sơn thủy, nhân vật, thủy mặc thoải mái, họa cũng như người, khí thế tung hoành không bị cản trở, đời sau nhiều người đã viết sách về hắn.

Dựa theo giá cả trên thị trường hiện tại, tác phẩm của Từ Vị và Cừu Anh, ít nhất cũng có giá trên trăm vạn, nếu như là người khác giàu có quyên tặng, chắc chắn Trang Duệ sẽ đáp ứng, nhưng đối với một người không giàu có như đại sư, Trang Duệ không muốn tiếp nhận.

- Tiểu Trang, nếu ông đã cho, ngươi cứ thu lấy đi, mấy ngày nữa ta sẽ cầm tranh đem qua cho ngươi.

Cháu trai của đại sư chen ngang lời của Trang Duệ, trên mặt không có một tia miễn cưỡng, đi theo đại sư mấy chục năm, gặp cảnh đại sư quyên tặng cổ vật ra ngoài, chỉ sợ không dưới mấy trăm món, cho nên hắn đã tập thành thói quen.

- Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn Trương Bái.

Trang Duệ bị tình cảm sâu đậm của hai người chú cháu này làm cảm động, hắn biết rõ, cháu trai đã về hưu, hiện tại mỗi tháng đều cầm số tiền lương hưu ít ỏi mà sinh hoạt, nhưng vẫn có thể cầm thứ đáng giá trăm vạn ra quyên tặng, có thể thấy được nhân phẩm của họ, phải biết rằng, nếu như đại sư quy tiên, thì vật này thuộc về hắn.

- Chờ một chút, ngừng lại.

Đi tới một bức tranh của Lang Thế Ninh, thời điểm nhìn thấy《Càn Long Thú Liệp Đồ, lão nhân bảo Trang Duệ dừng lại, bức tranh ở đây, chính là vẽ hoàng đế Càn Long thời còn thanh niên hăng hái, ở bên cạnh hắn có một ít vương công đại thần, một người trong đó có tướng mạo tương tự Càn Long, mà con mắt của lão nhân, đang nhìn dung mạo của người này.

Trang Duệ biết rõ, người này chính là tổ tiên của lão nhân, mặc dù đại sư chưa bao giờ tuyên dương dòng họ của mình, nhưng khi nhìn thấy tổ tiên trong bức họa, vẫn không nhịn được mà dừng lại nhìn một hồi.

- Đi thôi, cũng không biết những người kia đang giằng co, rốt cuộc là tranh giành cái gì.

Lão Nhân cười cười tự giuễ, thần sắc có chút thất lạc, nhưng khi nhìn thấy bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ, liền hào hứng trở lại, tranh luận về chủ đề họa sĩ thời Minh lấy ai vi tôn.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, tinh thần của lão nhân có chút mệt mỏi, cự tuyệt lời mời ăn cơm của Trang Duệ, bảo Kim Bàn Tử đưa hắn trở về trụ sở, bất quá lão nhân nói nhiều lần, nhất định vào thời điểm ít người, sẽ đi tới tham quan bảo tàng của Trang Duệ một lần nữa.

Thời điểm đưa lão nhân lên xe, Trang Duệ còn rót một cổ linh khí vào người hắn, loại tình cảm cao thượng này, nguyện ý dẫn dắt hậu bối, Trang Duệ vẫn thật tâm chúc lão nhân sống lâu trăm tuổi.

Thời điểm Trang Duệ đi vào nhà bảo tàng, lúc đi tới cái tủ trưng bay Định Quang Kiếm, vẫn có tiếng người huyên náo, nhưng lúc này dòng người đã phân tán, có ít người đã đi đến những khi truyển lãm bên cạnh, người lưu lại, phần lớn đều là những người sưu tập và chuyên gia về đồ đồng.

Trang Duệ cười chào hỏi một ít người, đi dạo đến khu triển lãm đao kiếm của Hoàng Phủ Vân, ở nơi đây cũng rất hấp dẫn người sưu tập và chuyên gia, tuy đã qua thời vũ khí lạnh, nhưng mọi người vẫn yêu thích thứ lợi khí giết người này, trời sinh đã có lòng yêu thích.

Khu triển lãm đao kiếm của Hoàng Phủ Vân, có cả đao đá búa đá thời đồ đá, cho tới thương kích kiếm đao thời kỳ đồ đồng Thương Chu, lại đến vũ khí lạnh thời Tần Hán và thịnh Đường, cho tới vũ khí trên giang hồ, câu, xiên, trường tiên, đồng, giáo, ngoặt, lưu tinh chùy... Cái gì cần đều có.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.