Hoàng Kim Đồng

Chương 633: Mắc câu (2)



Nhưng hết lần này tới lần khác Trang Duệ chỉ chọn giao dịch trọng khí, đã làm cho Dư Chấn Bình rất do dự, trong lòng của hắn không nỡ vì nhiều bảo vật như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại trong tình cảnh nghèo rớt mồng tơi, cho nên đầu óc rất hỗn loạn, dứt khoát cúp điện thoại.

- Alo... Alo... Nhâm lão bản, ngài ra giá đi...

- Kháo, đây không phải là làm khó ta sao?

Trang Duệ tức giận đá một cước vào lốp xe, lấy chìa khóa mở cửa xe, chạy về nhà, nhưng vừa đi được hai trăm mét, điện thoại của Tương Ngô đã gọi tới.

Trang Duệ đè tức giận xuống, nói ra:

- Tương tổ trưởng, vừa rồi Dư Chấn Bình có điện thoại tới, tôi đã bảo hắn cho giá, hắn nói cân nhắc một chút rồi gọi lại, đúng rồi, các vị dò ra nơi hắn ẩn náu chưa?

- Không có, tiểu Trang, anh ngàn vạn lần dừng tắt điện thoại của mình a, tiếp tục giữ liên lạc với Dư Chấn Bình, ân, có biến thì lập tức báo lại, không nói nhiều nữa, để ngừa hắn gọi điện tới.

Sau khi Tương tổ trưởng nói lời này, liền cúp điện thoại, nhưng trong lòng cực kỳ phiền muộn, chẳng lẽ Trang Duệ thật sự cho rằng hắn thần thông quản đại đến thế sao?

Nếu nghe lén trò chuyện vô tuyến, vậy nhất định phải ở trong một phạm vi nhất định, hơn nữa thời gian ngắn như vậy, Tương Ngô báo cáo lên, lãnh đạo còn chưa phê chuẩn chỉ thị này.

...

- Mẹ. Huyên Băng đâu?

Sau khi trở về nhà, Trang Duệ đi vào trong phòng, tháng bảy Bắc Kinh khô nóng, Âu Dương Uyển cũng bớt đi ra ngoài, vào lúc này nàng đang đứng trước điều hòa trong phòng.

Mà Bạch sư nằm rạp trong phòng, dưới thời tiết này nó không có thói quen hoạt động, nhìn thấy Trang Duệ đi vào, nó cũng hữu khí vô lực mà mở mắt nhìn, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.

- Huyên Băng và chị dâu của ngươi đi chọn áo cưới rồi, ngươi đứa nhỏ này, thời tiết nóng như vậy, người còn đi ra ngoài, cả ngày cứ bận rộn việc ở bảo tàng.

Tuy Âu Dương Uyển chưa bao giờ hỏi về sinh ý của Trang Duệ nhưng vào lúc này cũng bực tức nói vài câu,Từ Tình còn đang mang thai, mà đã đến tháng thứ bảy thứ tám, vạn nhất có chuyện gì không hay, thì bản thân của mình làm sao dám gặp mặt tiểu ca đây.

Trang Duệ nghe vậy nhăn mặt, cười nói:

- Mẹ, không có việc gì, Bành Phi cùng đi, trong thời gian này con bận rộn không bứt ra được.

Trang Duệ vốn định dẫn Tần Huyên Băng đi tới tất cả các tiệm áo cưới ở Bắc Kinh, nhưng nàng không nên đi thử trước như vậy a, ngày mai phải đi Hải Nam, cho nên hôm nay Trang Duệ mới phải đi tới bảo tàng dặn dò một chút, cho nên mới bảo Bành Phi đi cùng.

- Huyên Băng là vợ ngươi nha!

Âu Dương Uyển bất đắc dĩ liếc nhìn con mình, nói ra:

- Trong tủ lạnh có súp đậu xanh, đi uống giải nhiệt đi, ở trong nhà không phải là tốt rồi sao, không nên đi ra bên ngoài, Bắc Kinh thiếu gì cảnh đẹp? Còn muốn đi Hải Nam để chụp ảnh cô dâu làm gì. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Trang Duệ cười hì hì nói:

- Mẹ, Hải Nam có biển nha, lúc nào mẹ tìm được bạn già, con cũng cho mẹ đi Hải nam chụp ảnh.

- Đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đó, ngươi xem mẹ là không đánh thì muốn làm tới đúng không?

Âu Dương Uyển không thích việc Trang Duệ nhắc tới tìm bạn già, cho nên lập tức cầm chổi lông gà đang nằm trên bàn lên, làm bộ muốn đánh Trang Duệ, Bạch sư nằm trên mặt đất nghe được động tĩnh, đứng dậy liếc nhìn, sau đó rất không nghĩa khí lại gục xuống.

- Mẹ, con có điện thoại, sau này chúng ta sẽ nói tiếp, có chính sự a.

Vừa lúc đang đùa giỡn với mẹ, thì một số điện thoại lạ lẫm gọi đến, Trang Duệ suy đoán không biết có phải là Dư Chấn Bình hay không, vội vàng rời khỏi phòng, đi đến gần hồ nước ngoài sân và ngồi xuống.

- Ai thế?

- Trang lão bản, là tôi...

Quả nhiên, điện thoại này là Dư Chấn Bình, Trang Duệ có thể đợi, nhưng hắn không thể đợi, càng nghĩ, hắn vẫn quyết định buông tha cho đống cổ vật trong phòng, dù sao vẫn còn hai nơi giấu cổ vật, chỉ cần mình có thể xuất ngoại, ngày sau sẽ có cơ hội phát tài.

- Trang lão bản, tôi cũng không vòng vo với ngài, nói thật cho ngài biết, ở nơi đặt trong khí, còn có hơn bốn trăm món đồ đồng thời Thương Chu Tần Hán, toàn bộ đám cổ vật này cho ngài, nhưng ngài phải chuẩn bị năm mươi ngàn nhân dân tệ và năm mươi ngàn đô la, mặt khác còn cần bốn cuốn chi phiếu năm trăm ngàn Euro của ngân hàng Thụy Sĩ chưa ký tên, nếu như ngài có thể làm xong trong ba ngài, tôi sẽ thông báo thời gian và địa điểm xem hàng.

Dư Chấn Bình suy đoán, tối đa bản thân của mình chỉ có thể mang theo một triệu tiền giấy, cái kia không sai biệt lắm đều muốn một lá thư bao, về phần chi phiếu ngân hàng Thụy Sĩ, hắn từng nghe Dư lão đại nói qua, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy, căn cứ theo tâm tư có tiện nghi không chiếm là vương bát đản, lúc này mới nói ra.

- Hơn bốn trăm món đồ đồng?

Trang Duệ nghe vậy liền hít sâu một hơi, nhưng nghe Dư Chấn Bình báo giá, Trang Duệ hận không thể đá văng cảnh sát đi, để giao dịch với vị "Nhâm lão bản" này.

Phải biết rằng, thời gian trước ở Macao tổ chức buổi bán đấu giá đồng khí Trung Quốc, tổng cộng có bốn mươi chín món đồ đồng, lập nên tỷ lệ thành giao một trăm phần trăm, thành giao đạt được một ức hai ngàn vạn đô la Hồng Kông, đó là vì bốn mươi chín món đồ đồng này sáng tạo ra.

Nếu đúng như lời của Dư Chấn Bình nói, trên tay của hắn có hơn bốn trăm món đồ đồng, vậy mình có thể lập nên một gian triển lãm đồ đồng rồi, lập tức có thể khai trương buôn bán, đương nhiên, trong lòng của Trang Duệ cũng oán thầm một chút.

Trang Duệ bình tĩnh lại, mở miệng nói ra:

- Nhâm lão bản, tiền không thành vấn đề, không cần ba ngày, ngày mai tôi có thể làm tốt, nhưng mà, tôi muốn xem hàng, mới có thể đưa tiền.

- Đó là đương nhiên, đã như vậy, tối ngài mai tôi sẽ điện thoại cho Trang lão bản.

Dư Chấn Bình không sợ Trang Duệ đen ăn đen, bởi vì súng trên tay hắn cũng không ăn chay, bản thân hắn cũng không cần mạng, Dư Chấn Bình không tin Trang Duệ dám đánh bạc cái mạng của mình.

- Tương tổ trưởng, chuyện là như vậy, lúc giao dịch cần năm mươi vạn nhân dân tệ và năm mươi vạn đô la tiền mặt, mà còn một chuyện cần các vị cung cấp một chút, bốn cuốn chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, các vị nên chuẩn bị xong a.

Trang Duệ cúp điện thoại với Dư Chấn Bình xong, lập tức dùng một cái điện thoại khác gọi điện cho Tương Ngô.

Sau khi thu về những vật này, chúng có nằm trong triển lãm trong viện bảo tàng của hắn hay không còn không biết, cho nên Trang Duệ không có xuất tiền, hơn nữa năm trăm vạn Euro, hắn không cầm ra được.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.