Hoàng Kim Đồng

Chương 526: Kê huyết thạch



Kê huyết thạch cũng được khai thác giống như ngọc mềm ở Tân Cương, thậm chí còn rối loạn hơn cả so với khai thác ở Tân Cương, vì những khối kê huyết thạch lộ ra ngoài đều được người ta lấy đi, chỉ cần dùng thuốc nổ, dùng tay đào mới hoặc dùng cơ giới đều có thể móc những khối kê huyết thạch từ trong đất ra ngoài.

Vì vậy mà có rất nhiều thế lực bên ngoài tham gia lực lượng bới móc kê huyết thạch, nhưng phần nhiều vẫn là người địa phương, bọn họ dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình để tìm được những khối kê huyết thạch có phẩm chất tốt, đó chính là nội dung câu hỏi vừa rồi của chú Đức.

- Ha ha, cũng có vài khối, ngày mai cũng chuẩn bị đưa đi bán, đợi đến khi dùng cơm xong sẽ lấy ra cho anh xem...

Lão Vương nghe được lời của chú Đức thì cười rất vui vẻ.

- Chú Vương, ngài cũng từng lên núi tìm ngọc rồi sao?

Dương Vĩ đang nhai một miếng thịt gà, hắn dùng giọng mơ hồ hỏi. Đối với những người lớn lên trong thành phố từ nhỏ như hắn thì chuyện lên núi tìm ngọc giống như cực kỳ thần bí vậy.

- Cậu Vương nào chỉ từng lên núi tìm ngọc? Còn từng cộng tác với báo chí, với đài truyền hình Chiết Giang...

Chú Đức vừa nói vừa nhấc ngón tay cái với lão Vương, mà lão Vương cũng cười hì hì, vội vàng nâng ly mời rượu.

- Sao? Chú Vương, nói đi, chú nói cho chúng cháu biết với...

Chú Đức làm cho đám người cảm thấy hứng thú, về nông thôn uống rượu nghe vài câu chuyện xưa, có thể là một trong những niềm vui trong đời.

- Không có gì, không có gì, đừng nghe anh Mã nói...

Lão Vương cười tươi như một đóa hoa, nhưng người sống ở nông thôn thường chất phác, vì vậy cũng khó nói nên lời, chỉ liên tục khoát tay.

Nhưng lão Vương sở dĩ có thể có được một mảnh đất tốt, thậm chí còn xây được một căn biệt thự nhỏ như thế này thật sự là đã lấy được một ít kê huyết thạch, thậm chí cuối thế kỷ trước còn làm ra vài sự kiện chấn động.

- Tôi nói cho mọi người biết vậy, chúng tôi quen biết nhau từ khi nào? Hình như là từ những năm 99...

Chú Đức uống rượu Mơ, tâm tình khá vui vẻ, vì vậy lúc này nói ra chuyện chấn động một thời cho nhóm Trang Duệ.

Thì ra trên Ngọc Nham Sơn không phải chỉ có tồn tại kê huyết thạch, cũng có cả một loại đá cùng loại với điền hoàng thạch*(Là một loại đá có màu vàng hơi đỏ, rất quý, tập trung ở Phúc Kiến, giá cả rất cao. Có câu thế này: "Phúc Kiến Thọ Sơn điền hoàng thạch, Chiết Giang thanh điền thạch, Xương Hóa kê huyết thạch, nói về ba loại đá nổi tiếng), tất nhiên đó chỉ là cùng loại với điền hoàng thạch. Sau này được chuyên gia nghiên cứu, cho rằng giá trị của điền hoàng thạch ở Ngọc Nham Sơn không bằng ở Phúc Kiến.

Vào mùa xuân năm đó lão Vương tìm được một tảng đá toàn thân ố vàng trên núi, đặt vào trong nhà thì được một vị thương nhân kê huyết thạch từ Phúc Kiến thấy được, người kia chú tâm xem xét, nhận định đó là một khối điền hoàng thạch phẩm chất cao, thế là bỏ ra một trăm ngàn để thu vào.

Nông thôn không thể nào so với thành phố, đặc biệt là những vùng núi như thế này, ngoài người may mắn tìm được kê huyết thạch, nếu không thì đi cả năm cũng không cầm được vài đồng tiền. Sự việc này được lan truyền ra ngoài, một truyền mười mà mười truyền trăm, thế là người trong vùng đều đỏ cả mắt.

Vì thế mà lúc này người trong vùng chỉ cần còn chân tay là vác thuốc nổ lên núi, sau đó tiến hành đào móc ở vị trí mà lão Vương tìm được khối điền hoàng thạch.

Lúc đó phần sườn núi kia bị chặt phá, thảm thực vật bị phá hoại, đây là tin tức làm cho mọi người chú ý, thế là đài truyền hình Chiết Giang mới đến đưa tin.

Không có bản tin này thì chẳng có vấn đề, khi phát tin thật sự lại có tác dụng quảng cáo cho Ngọc Nham Sơn, đám người tìm bảo vật từ khắp nước đều đến tham gia, hơn nữa còn có người bắt đầu thu mua điền hoàng thạch, chuẩn bị đợi đến đúng thời điểm sẽ bung hàng phát tài.

Vì thế mà lúc đó có những tảng đá được định giá trăm đồng, thậm chí là ngàn đồng, chính quyền thành phố Lâm An xuất phát từ mục đích bảo vệ tài nguyên mà yêu cầu phòng khoáng sản Chiết Giang giám định loại điền hoàng thạch kia.

Sau khi được các chuyên gia cẩn thận phân tích thì có ngay kết luận, đó chính là đá ở Xương Hóa căn bản khá mịn, trong, ấm, trơn, cứng, tinh tế, nếu như gọi là điền hoàng thạch thì cũng không sai.

Phải biết rằng điền hoàng thạch được hình thành sau cả chục ngàn năm, phải có điều kiện thuận lợi, có suối nước chảy qua làm dịu, như vậy mới mịn, nhẵn nhụi, tinh tế.

Mà đá ở Xương Hóa thì căn bản không thể có tính chất như điền hoàng thạch, chỉ là một loại đá trên sườn núi được mưa "giải khát" mà thôi, căn bản còn lâu mới có hoàn cảnh sinh trưởng tốt như điền hoàng thạch ở Phúc Kiến.

Vì thế mà chuyên gia cho ra kết luận cuối cùng, những tảng đá này trước kia chỉ là những khối đá mà nhóm khai thác kê huyết thạch đã vứt lại, dù nó có màu vàng lộ ra bên ngoài thế nhưng không thể nào so sánh với điền hoàng thạch, tuyệt nhiên không thể gọi là điền hoàng thạch.

May mà số lượng điền hoàng thạch thật sự cũng không có nhiều, vì thế mà người tìm được bảo vật thật sự ngày càng ít đi, chính quyền thành phố Lâm An cũng đưa ra biện pháp chế định, tiến hành bảo vệ các ngọn núi, vì thế mà cơn sốt đào hầm điền hoàng thạch xem như bị chặn đứng.

Nhưng sau này xuất hiện thêm một loại đá có thể giả mạo điền hoàng thạch, làm cho đám người sưu tầm điền hoàng thạch cảm thấy đau đầu, vì đá vàng loại tốt ở Xương Hóa hoàn toàn có vỏ bề ngoài không kém gì điền hoàng thạch ở Phúc Kiến.

Cũng vì chuyện này mà thanh danh của lão Vương thật sự vang xa, hơn nữa còn có một trăm ngàn để xây dựng căn nhà này.

Vì nơi này là tuyến ngoài cùng khi khai thác kê huyết thạch, hầu như mỗi ngay đều có người ngoài đến đây chọn mua kê huyết thạch, thông qua con đường cung cấp nơi ăn chốn ở, lại ngẫu nhiên lên núi tìm vận may, lão Vương chậm rãi trở nên giàu có, mà từng nhà trong thôn cũng đều chuyển sang làm nhà nghỉ.

Người đến đây ngày càng nhiều thì thôn dân và những ông chủ mỏ khoáng mới hợp lại với nhau tổ chức chợ kê huyết thạch.

- Chú Vương, chú thật sự lợi hại, có thể tìm được nhiều món tốt như vậy...

Dương Vĩ cười ha hả nói lời vui đùa với lão Vương.

- Nào có, nào có, chỉ là nhặt bừa vài tảng đá, may mắn nhất thời mà thôi...

Lão Vương liên tục khoát tay nhưng vẻ mặt lại tỏ ra có vẻ tự đắc, tuy trong thôn sau này cũng có vài người lên núi tìm được kê huyết thạch giá trị xa xỉ nhưng những món tốt đầu tiên vẫn là do lão nhặt được, đặc biệt là lão đi đầu trong việc cho thuê phòng, có thể nó đó là phương án kinh doanh do lão đề ra.

- Nhanh lên, ăn nhanh lên, chúng ta sẽ đến kiến thức bảo bối của chú Vương...

Dương Vĩ hầu như bị câu chuyện của chú Vương làm cho ngứa ngáy, hắn hận không thể tự mình lên núi khai thác đá, nếu không phải hôm nay những món ăn ở đây quá ngon, chỉ sợ Dương Vĩ và nhóm Tần Huyên Băng sẽ đi xem những tảng đá kia trước.

Trang Duệ và chú Đức xem như người trong nghề, bọn họ cũng xem như thấy được nhiều thứ hơn kẻ khác, vì vậy cũng không gấp mà chậm rãi uống rượu dùng cơm. Mãi đến lúc nhóm Dương Vĩ thúc dục quá gấp sinh ra phiền toái, bọn họ mới uống ly rượu cuối cùng, lau miệng, đi theo lão Vương đến một gian phòng.

- À, những khối đá nhặt được vào năm ngoái đều đặt ở chỗ này, mọi người có thể xem xét thoải mái...

Đó là một gian phòng đặt mọi thứ lẫn lộn như nhà kho, bên trong còn có xẻng, cuốc, bàn cào...Khắp ngỏ ngách của gian phòng có đặt hai ba chục tảng đá nhưng lớn nhất cũng chỉ như là quả bóng cao su, thật sự là nhỏ hơn rất nhiều nếu so sánh với những khối nguyên thạch phỉ thúy ma Trang Duệ từng thu vào.

Điều này cũng không chứng minh là kê huyết thạch không có loại khối lượng lớn, vì trước tết Trang Duệ tham gia chương trình giám định bảo vật và từng xem qua một khối kê huyết thạch cả trăm cân, tất nhiên nó cũng không phải hoàn toàn là kê huyết thạch, còn một lớp vỏ đá mỏng ở bên ngoài.

Những khối đá trong phòng của Lão Vương sở dĩ không có khối lượng lớn, có lẽ là vì lên núi không gặp được kê huyết thạch loại lớn, hoặc là không thể vận chuyển về nhà.

Dương Vĩ sau khi vào phòng thì có biểu hiện rất tích cực, lão Vương vừa chỉ tay đã chạy đến, sau đó loay hoay với những tảng đá, chỉ là mới qua được hai phút thì đã ngẩng mặt thất vọng lên nhìn rồi hỏi lão Vương:

- Chú Vương, đây là kê huyết thạch sao? Còn thứ khác nữa không? Ngài cũng không thể cất giấu đi những món tốt rồi chứ?

Với ánh mắt của Dương Vĩ thì những khối đá ở đây thật sự không khác gì những cục đá lót đường bên ngoài.

Hơn nữa Dương Vĩ cho rằng kê huyết thạch sẽ là loại đá có màu đỏ rực bên ngoài, nhưng bây giờ thấy chẳng có màu đỏ như ý nghĩ, thế là thật sự thất vọng.

Tuy có vài khối đá có đường vân màu đỏ ở bên ngoài, thế nhưng vẫn là kém xa so với kê huyết thạch trong suy nghĩ của Dương Vĩ.

- Ha ha, những khối đá tôi tìm được vào năm ngoái đều ở chỗ này, có phải là kê huyết thạch hay không thì cần phải hỏi anh Mã, vì anh ấy là chuyên gia ở phương diện này...

Lão Vương nghe được lời của Dương Vĩ thì liên tục lắc đầu, nhưng trong mắt lại dần hiện ra chút xảo quyệt theo kiểu nông dân.

- Cậu Vương, cậu đang khảo nghiệm ánh mắt của tôi có phải không?

Chú Đức cười đi đến bên cạnh Dương Vĩ rồi nói tiếp:

- Kê huyết thạch cũng không hoàn toàn có màu đỏ như máu gà, vì những thứ có màu sắc như vậy thì căn bản không cần phân biệt, mà phần lớn kê huyết thạch cũng giống như nguyên thạch cho ra phỉ thúy, đều có lớp da đá ở bên ngoài, cần người có ánh mắt đến xem xét...

- Nhưng thứ này đều là tảng đá, ai biết bên trong có cho ra kê huyết thạch hay không?

Dương Vĩ cố gắng dựa theo lời của chú Đức để đi đến phân biệt một lượt, nhưng sau khi xem qua hai khối đá thì căn bản đã không còn kiên nhẫn, ngoài độ lớn thì hắn căn bản không phát hiện ra có điều gì khác biệt.

- Tiểu Trang, cậu đến xem, tôi có xem tiết mục giám định bảo vật của cậu, cậu nói không sai, nhưng đó là một khối kê huyết thạch thành phẩm, chỉ sợ là cậu chưa từng được thấy kê huyết thạch có lớp da đá bên ngoài như thế này phải không?

Chú Đức vẫy vẫy tay với Trang Duệ, lão cũng muốn xem đệ tử của mình có bao nhiêu thiên phú ở phương diện đổ thạch.

Lão Vương là một người rất phúc hậu, cũng không giống như ông chủ bán nguyên thạch ở Bình Châu, lợi dụng không gian u tối để bán nguyên thạch, lão có đặt những bóng đèn công suất lớn, có thể thấy rõ đường vân và màu sắc của các khối đá.

- Chú Đức, chú Vương, cháu xin phép vậy...

Trang Duệ cũng không khách sáo mà đẩy Dương Vĩ ra, chính mình ngồi xuống bên cạnh những khối đá, sau đó cầm lấy một viên to như nắm tay lên nhìn.

Trong nước Trung Quốc thì chuyện chế tác con dấu có ba loại, tự xưng là "Ấn Thạch Tam Bảo".

Đứng đầu trong số đó là điền hoàng thạch, đây là loại đá quý được tuyển để cống lên cho cung đình vào thời đầu nhà Thanh, được các bậc đế vương yêu thích. Càn Long tế thiên dùng điền hoàng thạch càng làm cho giá trị của nó tăng lên gấp trăm lần, vì thế được xưng là đứng đầu cũng không ngoa.

Địa vị thứ ba chính là phù dung thạch, cũng có thể xưng là Bạch Thọ Sơn thạch, tuy thời gian hình thành cả nó thua kém điền hoàng thạch và kê huyết thạch nhưng lại có màu trắng trong, tìm được sự ủng hộ của những kẻ có nhã khí, khi được đám người này tôn sùng mới đưa thân vào trong hàng ngũ "Ấn Thạch Tam Bảo", được vinh sự là "thạch quân tử".

Hơn nữa phù dung thạch chủ yếu là sáng bóng, nhẵn nhụi tinh khiết, hơn nữa cũng không có quá nhiều chú ý khi sưu tầm, thế nên vài năm gần đây rất được tôn sùng, yêu thích.

Kê huyết thạch tất nhiên sẽ không cần nhiều lời, với màu sắc đẹp đẽ của nó thì vị trí thứ hai trong Ấn Thạch Tam Bảo chưa từng suy chuyển.

Ấn Thạch Tam Bảo là cánh quân chủ lực ở phương diện sưu tầm trong hạng mục phụ, kê huyết thạch lại đứng hàng thứ hai, tất nhiên càng được giới sưu tầm chú ý và yêu thích.

Khi Trang Duệ đi theo chú Đức giám định hạng mục phụ ở Trung Hải thì đã có không ít thời gian xem xét kê huyết thạch, vì vậy bây giờ nghe thấy chú Đức yêu cầu mình giám định kê huyết thạch, hắn tiến lên không chút do dự.

Kê huyết thạch của Xương Hóa thật sự có vài phần giống như phỉ thúy, phỉ thúy phân chia theo màu sắc và độ trong, kê huyết thạch cũng gọi theo màu sắc, nó được chia làm bốn loại gồm đống địa, nhuyễn địa, cương địa và ngạnh địa.

Màu sắc thì phân ra nhiều loại gồm: Đỏ tươi, đỏ hồng, đỏ thẫm, đỏ tím. Hình dạng của kê huyết thạch thì phân chia thành khối hồng, điều hồng, tinh hồng, hà hồng...

Căn cứ vào màu sắc và tính chất của kê huyết thạch thì có thể phân chia làm nhiều loại như: Đại hồng bào, pha ly đống, điền hoàng đống, dương chi đống, ngưu giác đống, chu sa đống, ngẫu phấn đống, ngũ thải đống, đào hồng đống, đậu thanh đống, mã não đống, mộc văn đống, ngư não đống, ngư tử đống, xà bì đống, tuyết hoa đống...

Toàn thân có màu đỏ hoặc sáu mặt nhìn như màu máu gà sẽ được gọi là cực phẩm, đỏ mà trong suốt sẽ gọi là đại hồng bào, cũng giống như đế vương lục trong phỉ thúy, đại hồng bào thật sự là rất khó gặp được.

Kê huyết thạch loại đống thì tương đương với cấp thủy tinh và cấp băng của phỉ thúy.

Màu máu gà trong kê huyết thạch thấp hơn 10% thì gọi là kém, ít hơn 30% gọi là loại thường, nhiều hơn 30% là xa hoa, lớn hơn 50% gọi là trân phẩm, còn chứa hơn 70% thì coi là quý giá khó tìm.

Ngoài màu đỏ và máu gà thì còn có màu đen, trắng, vàng, xanh, tím...Hơn nữa màu sắc của nó cũng đậm nhạt khác nhau, nếu nhiều màu dung hợp lại thì sẽ tự nhiên tạo nên một bức tranh cực kỳ xinh đẹp và sống động.

Màu máu gà và đen trắng được xưng là Lưu Quan Trương, cũng là những màu sắc tốt, biến hóa ngàn vạn.

Tất nhiên cực phẩm kê huyết thạch cũng giống như cực phẩm phỉ thúy, phần lớn đều thuộc về truyền thuyết, vài năm và thậm chí là vài chục năm khó gặp.

Trong đầu Trang Duệ vừa nhớ về những tri thức về kê huyết thạch vừa bắt tay vào xem xét những khối đá bên dưới, chỉ là hắn thất vọng vì những khối kê huyết thạch này sắc tà bất chính, hơn nữa màu sắc quá phân tán, khả năng cho ra kê huyết thạch là rất nhỏ.

Sau khi dùng ánh mắt thường để quan sát đống kê huyết thạch, Trang Duệ sợ mình bỏ sót nên dùng linh khí xem xét qua một lượt, quả nhiên giống như phán đoán của hắn, bên trong những khối đá kia đều không có ngọc tốt, tốt nhất chỉ là một khối đá có chứa ngọc màu hơi đỏ, khốn nổi lớp ngọc quá mỏng, giá trị không lớn.

Từ thời Minh đến nay thì đã qua vài trăm năm, kê huyết thạch đã được người ta khai thác điên cuồng, thế nên tìm được món tốt cũng khó. Trang Duệ khẽ lắc đầu, hắn đứng lên, hai chân khẽ run.

- Chú Vương, những khối đá của chú cháu nhìn không thấu, ngày mai nên đưa ra chợ cho người khác nhìn xem thế nào...

Tuy lão Vương là người ngoài nhưng Trang Duệ vẫn nói chuyện rất có chừng mực, đó là thành quả một năm lao động của lão, thế nên hắn cũng không dám nói quá, sợ rằng sẽ tàn phá tất cả.

Hơn nữa khối đá bên trong có cho ra một lớp kê huyết thạch hơi đỏ có biểu hiện khá tốt, nếu như đưa ra chợ đổ thạch thì cũng sẽ có người trả giá ba năm chục ngàn, như vậy một năm qua lão Vương cũng không toi công.

- Cậu Vương, hài tử không có kinh nghiệm, nhìn cũng không quá chuẩn, để tôi đến xem..

Chú Đức sợ bạn tức giận nên vội vàng bổ sung một câu, nhưng đây cũng là lời nói thật lòng của lão, vì Trang Duệ dù có biết một chút kiến thức về Kê huyết thạch nhưng chưa từng được gặp qua, lúc này nhìn không tốt cũng là bình thường. nguồn TruyenFull.vn

- Sao có thể chứ? Tiểu tử này có ánh mắt khá tốt, bây giờ những khối kê huyết thạch lộ ra ngoài mặt đá ở Ngọc Nham Sơn đều đã bị khai thác sạch sẽ rồi, những khối đá này được tôi nhặt về cũng không phải loại quá tốt...

Lão Vương dù nói mình không hiểu nhưng lão đã sống cả đời ở Ngọc Nham Sơn, chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, sao không hiểu kê huyết thạch cho được? Ít nhất lão nói ra những lời này cũng cho thấy mình là người trong nghề.

Chú Đức xem xét nửa giờ, lựa ra ba khối đá bỏ qua một bên rồi nói với lão Vương:

- Những khối đá này có thể yết giá cao, vì bên trong chắc chắn có huyết, nưhng huyết đi sâu vào bao nhiêu thì tôi không nắm chắc...

- Rất tốt, rất tốt, cám ơn thầy Mã, cám ơn anh, mỗi lần đến đều giám định cho tôi vài khối đá tốt...

Lão Vương bỏ những khối đá mà chú Đức đã lựa chọn sang một bên giống như bảo bối. Năm ngoái chú Đức từng chọn cho lão vài khối đá, sau đó lão bán được sáu chục ngàn, khi đó thật sự tỏ ra rất vui.

Những thứ mà lão Vương có được đều ở chỗ này, khi thấy không còn gì để xem thì mọi người chuẩn bị đi ra, nhưng Trang Duệ vừa mới bước đi đã cảm thấy dưới chân giẫm phải một vật cứng.

Trang Duệ lái xe có đeo một đôi giày vải được mua từ Bắc Kinh, dù là giày của cửa hàng lâu đời trăm năm nhưng vẫn khá mỏng, cú vấp vào đá làm cho chân của hắn đau nhói.

- Thứ gì thế này?

Trang Duệ ngồi xổm xuống nhặt vật kia lên, lại phát hiện một khối đá như cái bật lửa, vì thể tích quá nhỏ nên vừa rồi bị Dương Vĩ ném sang một bên.

Tảng đá kia toàn thân ố vàng, da không có một chút màu đỏ, ngược lại giống như điền hoàng thạch, chỉ là không trơn bóng bằng điền hoàng thạch, có lẽ là một khối đá Xương Hóa thạch, cũng là loại đá vàng giống như điền hoàng thạch mà trước đó chú Đức có nói.

- Trang Duệ, sao vậy?

Tần Huyên Băng đi theo sau lưng thấy Trang Duệ ôm chân thì không khỏi quan tâm hỏi.

- Không có gì, giẫm phải một hòn đá...

Trang Duệ có thói quen dùng linh khí nhìn lướt qua, khi chuẩn bị tiện tay ném hòn đá vào trong đống đá thì khựng lại.

Trang Duệ và Tần Huyên Băng nói chuyện làm cho vài người phía trước phải quay đầu, Trang Duệ dứt khoát ném ném hòn đá nhỏ trên tay, sau đó nói với lão Vương:

- Chú Vương, khối đá này có phải là loại có thể làm giả điền hoàng thạch không?

- Lấy ra đây tôi xem...

Lão Vương cũng đã hơn sáu mươi, ánh mắt không quá tốt, lão tiếp nhận khối đá trong tay Trang Duệ nhìn qua một lượt, sau đó nói:

- Đúng vậy, thứ này không biết ném vào đây được mấy năm rồi, trước kia nó đáng giá nên tôi trữ lại cố ý chờ tăng giá, sau này chính quyền nói là giả, cũng không còn ai mua...

Lão Vương vừa nói vừa định ném khối đá về, tuy không đáng giá nhưng cũng không phải đá bình thường, thế nên định giữ lại làm kỷ niệm.

- Chú Vương, đừng ném, thứ này đã từng tạo ra phong ba lớn, cháu mua nó để tham khảo, sau này còn có thứ để so sánh với điền hoàng thạch...

Trang Duệ vội vàng mở miệng ngăn lão Vương, nói ra một lời khá quy củ, Dương Vĩ thấy hắn nói giữ lại chơi đùa thì không khỏi có chút hứng thú.

- Mua cái gì mà mua, cậu Tiểu Trang, cậu cứ cầm lấy...

Lão Vương nghe thấy như vậy thì cầm hòn đá đưa vào trong tay Trang Duệ, thứ này quá nhỏ, trước đó có thể đáng giá chỉ vài trăm đồng, bây giờ thì dù là một đồng cũng không ai mua.

- Chú Vương, cũng không nên như vậy, thế này đi, cháu mua nó với giá hai trăm đồng, chú thấy sao?

- Không cần, thật sự không cần, cậu Trang, cậu trả tiền thì coi thường tôi rồi...

- Cậu Vương, hai trăm đồng cũng không nhiều, là chút tâm ý của nó, cậu cũng đừng chối...

Cuối cùng là chú Đức lên tiếng thì lão Vương mới miễn cưỡng tiếp nhận hai trăm đồng của Trang Duệ, ngoài miệng nói ngày mai sẽ hái rau dại làm món ăn, thứ rau dại này rất quý, lão cũng chỉ trồng được một chút mà thôi.

- Ha ha, như vậy xem như ngày mai có lộc ăn, được rồi, hôm nay cũng không còn sớm, đi ngủ thôi, sáng mai chúng ta đi chợ...

Sau khi xem xong những tảng đá của lão Vương, chú Đức khoát tay cho mọi người về phòng, nơi này cũng không có gì giải trí, ai cũng về phòng chuẩn bị đi ngủ.

Tất nhiên đây là nơi xa lạ, không biết hiệu quả cách âm là thế nào, vì vậy mà hai cặp Trang Duệ và Dương Vĩ đi vào phòng cũng rất thành thật, đừng nói là có vài hoạt động không đúng, dù là âm thanh cũng giảm xuống.

Nếu không thì nửa đêm phát ra âm thanh, bị người ngoài nghe được, ngày hôm sau cũng không ó mjawt mũi gặp mặt người khác.

- Chồng, mau đi ngủ, anh đang tìm cái gì đấy?

- Tìm cái này.

Trang Duệ lấy một cái đèn pin ra, sau đó chui vào trong mền.

- Anh bật đèn làm gì vậy? Anh...Anh không phải là muốn...

Tần Huyên Băng thấy thứ Trang Duệ cầm trong tay thì không khỏi dùng giọng kỳ quái hỏi một câu, sau đó gương mặt đỏ bừng, đêm nay không thể làm chuyện đó được, Trang Duệ sẽ không nghĩ ra trò gì đấy chứ?

- Nghĩ cái gì vậy? Cho em xem một thứ tốt...

Trang Duệ không để ý đến phản ứng của Tần Huyên Băng, hắn mở tay trái ra, trong lòng bàn tay là một khối Xương Hóa thạch vừa mua được với giá 200 đồng.

- Ôi, anh đưa khối đá kia lên giường làm gì vậy, bẩn quá...

Tần Huyên Băng còn tưởng rằng nó là thứ gì tốt, vì vậy mà không khỏi đẩy lên người Trang Duệ, để cho hắn tranh thủ đặt lên mặt bàn.

Trang Duệ cười đắc ý nói:

- Không có gì, anh vừa rồi đã rửa sạch nó, không bẩn đâu, hì hì, không ngờ chỗ này cũng có thể tìm được thứ tốt...

- Chú Đức khôn phải nói đây là tảng đá không đáng tiền sao?

Tần Huyên Băng cũng đã nghe qua câu chuyện về Xương Hóa thạch giống hệt như điền hoàng thạch, vì vậy mà không cho rằng lời của Trang Duệ là đúng, lại đưa tay đến cầm lấy khối đá trong bàn tay Trang Duệ.

Khi dùng tay vuốt thì cảm thấy mặt ngoài khối đá rất mịn, Tần Huyên Băng lật hòn đá dưới ánh đèn, cũng không nhìn ra thứ gì khác lạ.

- Hì hì, nếu như xem như vậy thì không được...

Trang Duệ cười rồi tắt đèn đi, sau đó dùng mền phủ lại, nếu chỉ tắt đèn thì bên ngoài vẫn còn ánh trăng chiếu vào, nhưng nếu dùng chăn phủ kín thì không gian sẽ đen kịt.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.