Hoàng Kim Đồng

Chương 497: Cầu chữ (3)



- Tôi sao có thể dạy cho anh được? Tôi không phải là Tây Môn Khánh, không chuyên về phương diện này...

Trang Duệ liếc mắt nhìn, mình cũng chỉ vừa vĩnh biệt kiếp sống xử nam chưa bao lâu, nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Học cao cũng không là vấn đề, hai người đều có xuất thân nông thôn, đều có cùng tập quán sinh hoạt, nhưng về phương diện hứng thú và yêu thích thì có hơi phiền...

- Đúng vậy, khi tôi và cô ấy ngồi bên cạnh nhau, cô ấy nói những thứ tôi chưa từng nghe qua...

Hách Long cũng rất sầu lo, hắn là một chàng trai nông thôn, lại ở trong quân ngũ nhiều năm, bây giờ căn bản không hiểu nhiều, tán gái cũng không biết nên làm sao cho tốt.

- Thế này đi, anh Hách, bây giờ có bằng cấp ba cũng có thể ghi danh học tập, anh ở đây cũng không có việc gì, không bằng tham gia học tập, có thể thi tại chức, nếu đâu thì đi học cho có thêm kiến thức, như vậy hai bên sẽ có nhiều tiếng nói chung, thế nào?

Trang Duệ hiểu rõ Hách Long trước lúc tham gia quân ngũ có thành tích học tạp rất tốt, cũng vì gia cảnh khốn khó nên mới đi lính, bây giờ nếu học tập trở lại thì có thể thi đậu đại học.

- Ôi, này anh Hách, vì hạnh phúc của mình mà cố gắng một chút cũng không là gì cả, anh bây giờ đi học cũng không có gì là xấu...

Thấy Hách Long nhăn nhó thì Trang Duệ lại cho thêm mồi lửa.

- Được, ông chủ, cứ xử lý theo những gì anh nói...

Hách Long giãn hàng chân mày ra, hắn xiết chặt nắm đấm, giống như sắp đi đánh nhau với ai đó vậy.

Trang Duệ vừa cười vừa nói:

- Được rồi, vài ngày nữa tôi bận việc, anh cứ đi tìm tài liệu của một trường nào đó mà học tập...

...

Trang Duệ và Bạch Sư chơi đùa trong sân một lúc, nhóm Âu Dương Quân lúc này mới quay lại. Lúc này chưa hết tết, đến tối tất nhiên là phải uống rượu, đám trẻ thì đốt pháo trong sân, tuy Âu Dương Cương đã về Ngọc Tuyền Sơn nhưng trong tứ hợp viện vẫn rất vui vẻ náo nhiệt.

Sau khi cơm nước no nê và tiễn chân Âu Dương Quân, Trang Duệ đi ra hậu viện, hắn đi xuống tầng hầm, muốn tìm một tác phẩm thi họa để ngày mai đưa cho ông cụ giám định thưởng thức.

Bản thân Trang Duệ là một nhà sưu tầm cổ vật, hơn nữa hắn cũng biết đại sư kia không thích quảng cáo rùm beng mình là nhà thư pháp, hơn nữa từng nói mình là giáo sư dạy học, sau đó mới là người giám định đồ cổ, thi họa chỉ là nghiệp dư mà thôi.

Người thích sưu tầm thì sẽ thích với bút tích thực của cổ nhân, Trang Duệ thấy như vậy cũng là hợp lý.

Sáng sớm hôm sau Trang Duệ mang theo bức tranh "Càn Long và phi tử đi dạo công viên" của Lang Thế Ninh và nhiều món hoa quả hiếm có vào mùa đông rời khỏi tứ hợp viện, những món hoa quả kia là người ta hiếu kính cho ông ngoại hắn, bây giờ xem như là mượn hoa hiến phật.

Địa điểm hẹn Kim Mập chính là đại học Bắc Kinh, đại sư đã ở trong này từ thế kỷ trước, mãi đến bây giờ cũng chưa từng dời nhà, vì không thể trực tiếp chạy vào nên chi có thể gửi xe ngoài cổng và đứng chờ Kim Mập.

Kim Mập hạ cửa kính xuống, hắn thấy những thứ Trang Duệ cầm trên tay mà không khỏi nhíu mày. Hắn thấy Trang Duệ hình như có cầm theo một bức tranh, ông cụ tuy thu lễ vật nhưng phần lớn là những món cực rẻ, trước nay không thu đồ cổ.

Trang Duệ cười cười nói:

- Anh Kim, đây là bức tranh tôi mang về từ Hongkong, có liên quan đến tổ tiên của ông cụ, muốn cho ông cụ xem, để xem có thể nhận ra ai vẽ hay không...

- Cậu đừng nói cái gì về gia thế của ông cụ, ông ấy không thích nghe đâu, đi vào tôi sẽ tìm cơ hội cho cậu lấy bức tranh ra, nhưng cặp mắt của ông, ôi, đi thôi...

Kim Mập dừng xe lại, sau đó lấy ra một món đồ chơi là con gấu trúc khá mượt mà, Trang Duệ nhìn mà trợn mắt há mồm, không phải ông cụ không có con gái sao? Kim Mập mang theo thứ này làm gì?

- Ha ha, ông cụ lớn tuổi, hơn nữa lại có tính trẻ con, chúng ta nếu tặng cho ông cụ đồ chơi, lại tặng gấu trúc có nghĩa là quốc bảo, thật sự có câu chuyện liên quan...

Sau khi nghe Kim Mập nói xong thì Trang Duệ cũng phải nở nụ cười, trước kia hắn từng nghe nói về câu chuyện này, nhưng bây giờ mới được nghe nguyên bản từ trong miệng Kim Mập.

Đó là ông cụ bị người ta đến thăm và làm phiền, người đến quá nhiều, vì thế mà viết lên cửa dòng chữ: "gấu trúc đang bệnh, xin miễn đến thăm", người đến nhìn và hiểu ý, xoay người bỏ đi, không làm phiền ông cụ.

Câu chuyện này được lưu truyền rất rộng, rất nhiều người cho là thật, thậm chí còn có một vài người viết vào sách, sau này ông cụ mới nói: "Đây là ghi nhầm, tôi còn biết rõ về mình, nào dám tự xưng là quốc bảo?"

Thật ra khi đó người đến xin chữ quá nhiều, ở nhà cũng không có thời gian làm gì, không làm được chuyện chính sự, thế cho nên ông cụ mới trốn đến đài câu cá ở khách sạn Kinh Tây, vì nơi đó có cảnh sát quân sự bảo vệ, người thường không vào được.

Nhưng trốn quá lâu cũng không được, thế là ông cụ về nhà và viết lên cửa dòng chữ: "Bản thân ngủ đông, xin miễn đến thăm, nếu đẩy cửa phạt một đồng tiền!", ông đán lên trên cửa, nhưng mới dán được một ngày đã có người lấy mất.

Ngày hôm sau ông cụ bất đắc dĩ phải dùng bút bi viết: Bản thân có bệnh, không thể xã giao, néu có việc thì nhắn lại, quân tử tự trọng! Sau đó ông cụ dùng hồ dán lên cửa, nhưng sau này người đến tìm vẫn nườm nượp.

Sau này một vị chuyên vẽ tranh châm biếm là Đinh Thông biết được mới vẽ một bức tranh đặt lên là "gấu trúc bị bệnh" tặng cho ông cụ, thế là có chuyện để cho người đời thêm thắt.

Sau khi đi vào khu nhà, Kim Mập nhìn một ông lão hơn sáu mươi rồi bắt chuyện:

- Chúc mừng năm mới, xin hỏi ngài hôm nay có nhiều người đến tìm thầy không?

- Khá tốt, hôm nay người đến không nhiều, nếu không ông cụ cũng hao tổn tinh thần...

Kim Mập nghe vậy thì nói một tiếng với Trang Duệ, hai người đi lên lầu hai. Những khu nhà kiểu cũ như thế này thường chỉ có hai tầng, tầng dưới là cháu trai của đại sư, bản thân ông cụ ở lầu hai, bên trên có hai gian phòng, một là phòng ngủ và một là phòng làm việc của ông.

Kim Mập dùng sức gõ cửa, đại sư cũng còn không quá thính tai nhưng bên trong cũng nhanh chóng truyền ra âm thanh ho khan, sau đó có người lên tiếng:

- Ai vậy?

- Thầy, là con, con đến chúc tết thầy, ngài nhận ra giọng nói của con chứ?

- Đứa bé này, vào đi, đóng cửa lại cho kỹ...

Trong phòng truyền ra tiếng cười, tuy âm thanh không lớn nhưng lại rất rõ ràng.

- Thầy, con dập đầu chúc tết ngài...

Thi họa đồ cổ có truyền thừ từ xa xưa, trên cơ bản là một vòng tuần hoàn, tất nhiên nó vẫn giữ quy cũ từ xưa, năm xưa một người thầy bắt đồ đệ dập đầu cũng từng bùng lên tranh luận xã hội, nhưng đây là truyền thống, trong mắt lớp người già thì trời đất vua bố thầy là cao quý, vì thế dập đầu với thầy cũng là thiên kinh địa nghĩa.

- Được rồi, Tiểu Mập, đưa đến cho thầy lễ vật gì vậy?

Vừa rồi Trang Duệ bị hành động của Kim Mập làm cho hoảng sợ, hắn còn chưa kịp nhìn cho kỹ, bây giờ nhìn theo âm thanh, phát hiện đại sư đang ngồi xe lăn, cầm kính lúp trong tay, giống như đang xem sách và bị người ta quấy rầy.

Gương mặt đại sư rất thanh tú, nhìn qua như của phụ nữ, nhưng trên mặt đã có nhiều vết ban, tóc thưa được chải chỉnh tề, vẻ mặt mang theo nụ cười như trẻ thơ, nhìn qua giống như một vị trưởng bối hiền lành.

- Thầy, con đưa đến cho thầy một con gấu trúc đồ chơi, lông rất mượt, ngài sờ xem...

Kim Mập đặt món đồ chơi của mình lên đùi ông cụ, vì thế mới bị ông cụ cười mắng:

- Tiểu Mập này, tôi đã nói chuyện kia là giả, sao cậu còn tặng thứ này? Thầy cậu không phải là quốc bảo, chỉ là một giáo viên mà thôi...

Ông cụ lên tiếng làm cho Trang Duệ ở bên cạnh có chút tôn kính, hắn thấy khi ông lên tiếng thì không ra vẻ, hoàn toàn là lời từ nội tâm.

Bộ dạng khiêm tốn bình thản của ông cụ làm cho tâm tình vốn náo động vì năm mới của Trang Duệ cũng bình ổn trở lại, có lẽ đây là sức quyến rũ của nhân cách.

- Còn có khách nữa sao? Mời ngồi, mời ngồi...

Ông cụ thị lực kém, nhưng không cần kính lúp ông cũng lờ mờ thấy được hai người, vì vậy mà ngồi trên xe lăn mời khách ngồi xuống.

- Tiên sinh, cháu là nhà sưu tầm, ngưỡng mộ nhân phẩm của tiên sinh, thế là đến đây đặc biệt chúc tết...

Trang Duệ lần đầu tiên gặp mặt ông cụ, thế cho nên cũng cúi người ba lượt, sau đó mới dám ngồi xuống ghế sa lông. Nhưng khi hắn ngồi xuống thì sinh ra cảm giác như ngồi vào đống sách, vì trên ghế sa lông đầy sách vở.

Tiên sinh liên tục khoát tay nói:

- Không dám nhận, tôi còn sống thêm được vài tuổi mà thôi, cũng không dám nhận những lời như vậy của cậu, tôi tai mắt đều nghễnh ngãng, cậu nói lớn lên một chút...

Ông cụ cười cười rồi nói thêm:

- Năm trước có vài người đến đây để tôi đến làm chủ tịch danh dự của một quỹ phúc lợi dành cho người tàn tật, tôi còn nghe được rõ ràng. Bây giờ tôi nghe không rõ, nhìn không thấy, rõ ràng là một người tàn tật, rõ ràng phải gia nhập hội tàn tật...

Tiên sinh nói làm cho Trang Duệ và Kim Mập nở nụ cười, tính cách ẩn giấu khôi hài của ông cụ thật sự làm người bên cạnh cảm thấy thả lỏng hơn.

- Tiên sinh, sức khỏe của ngài còn rất tốt, cháu nói thì ngài nhất định có thể nghe được...

Trang Duệ nói và lặng lẽ phóng linh khí ra vào trong tai và mắt của ông cụ.

Khoảng thời gian đến Bắc Kinh Trang Duệ đã thử nghiệm linh khí với ông ngoại và Tống lão gia tử, hắn phát hiện những ông cụ lớn tuổi có lẽ vì cơ năng thái hóa quá mạnh mà căn bản phản ứng rất chậm với linh khí, dù khi còn thức nhưng đưa linh khí vào cũng không phát hiện ra.

- Ủa, thật sự là có thể nghe thấy, xem ra người vui vẻ thì tinh thần cũng thoải mái. Ủa, Tiểu Mập, có phải đóng cửa không chặt không, sao tôi thấy mát thế?

Vì ông cụ tuổi cao nên vừa rồi Trang Duệ dùng hơi nhiều linh khí, ông cụ cũng cảm thấy có hơi mát, điều này rất rõ ràng trong gian phòng đầy khí ấm.

- Thầy à, cửa được đóng rất kỹ...

Kim Mập nghe vậy thì căng thẳng hẳn lên, hắn vội vàng đưa mắt nhìn, lại tiến lên xem xét. Mùa đông khá khó khăn, nếu có chút cảm lạnh sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng.

- À, mắt có hơi mỏi, có thể là đọc sách lâu, ôi, thật ra cũng không đọc được vài chữ...

Ông cụ lấy khăn tay ra xoa mắt, sau đó nói với Trang Duệ:

- Tiểu tử, cậu cầm tranh gì trên tay vậy? Là tranh của ai?

Trang Duệ cung kính đáp:

- Là tranh "phi tử dạo công viên" của họa sĩ ngự dụng Lang Thế Ninh thời Càn Long, lần này đặc biệt mang đến cho ngài thưởng thức...

- Lang Thế Ninh? Tranh giả của ông ấy không nhiều nhưng tranh thật cũng không nhiều, đáng tiếc là mắt tôi không thấy rõ ràng...

Ông cụ khẽ lắc đầu, lão là như vậy, không nhìn rõ thì nói không nhìn rõ, sẽ không nói bừa. Vì lão thân là chuyên gia thư pháp và sưu tầm, một chữ ngàn vàng, một câu giá thiên kim.

- Này, không đúng, thầy, sao ngài biết Tiểu Trang mang tranh đến?

Kim Mập ở bên cạnh chợt đặt nghi vấn, hắn biết rõ ánh mắt của thầy chỉ có thể phân biệt được bóng người, sao hôm nay có thể thấy thứ trong tay Trang Duệ?

- Tôi thấy tiểu tử kia cầm một bức tranh trong tay...

Ông cụ cũng không nghĩ nhiều mà thuận miệng trả lời, chỉ là sau khi nói ra thì cũng có chút sững sốt, vì đã hai năm rồi lão chưa thể nào nhìn thấy được những vật gì đó từ phía xa.

- Thầy, ngài thật sự có thể nhìn thấy sao?

Kim Mập nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, nếu thầy có thể khôi phục lại thị lực, như vậy sẽ là chuyện tốt với quốc gia, vì lão còn rất nhiều công việc nhưng vì trở ngại mắt kém mà chưa thể tiến hành.

- Thấy thì nói là thấy, tên mập này, có gì mà kỳ quái, năm xưa tôi đây cũng đột nhiên không thấy rõ, bây giờ có thể thấy thì rõ ràng là ông trời còn cho tôi làm thêm vài việc nữa...

Ông cụ này cả đời là người rộng rãi, sau khi trải qua một thế kỷ mưa gió, đồng thời còn có đặc thù gia đình làm cho lão thật sự có một tâm tính không sợ hãi với bất kỳ điều gì.

Dù bây giờ ông cụ khôi phục thị lực, điều này cũng không làm phát sinh phản ứng thái quá, chỉ là thật sự vui mừng vì những công tác chưa hoàn thành của mình.

Cơ thể con người vốn là một khoa vô cùng phức tạp, trong lịch sử Trung Quốc thì có nhiều trường hợp đến khi chín mươi tuổi thì răng đen ra, lại tiếp tục mọc răng, đối với ông cụ thì sự việc quái dị cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ mong sao có thời gian làm việc mà thôi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nói thật thì thái độ bình tĩnh cao độ của ông cụ làm cho Trang Duệ vốn sợ phát sinh vấn đề cảm thấy buông lỏng hơn, có câu nói "gặp chuyện không sợ hãi", tuy câu này thường xuyên được người ta đề cập nhưng là lần đầu tiên hắn được thấy.

- Thầy, ngài và Tiểu Trang trò chuyện một chút, con đi toilet...

Kim Mập cũng không nghĩ như ông cụ, hắn bắt chuyện một tiếng và đi xuống lầu, tìm cháu trai của ông cụ để thương lượng, cần phải cho ông cụ đến bệnh viện kiếm tra, vì hắn sợ ông cụ đến giai đoạn hồi quang phản chiếu.

Ông cụ vẫy vẫy tay với Trang Duệ rồi thuận miệng nói:

- Tiểu tử, mau đưa bức tranh đến đây, cậu thu được bức tranh từ đâu?

Cuộc đời ông cụ ngoài giáo dục thì yêu thích lớn nhất chính là giám định và thưởng thức đồ cổ, đáng tiếc là vì mắt kém nên những năm nay rất ít khi giúp người ta giám định, còn phương diện chữ thì không có ảnh hưởng, vì đối với ông cụ thì viết chữ đã là một thói quen, dù không nhìn rõ cũng có thể viết ra.

Hôm nay ánh mắt chợt trở nên rõ ràng hơn, đồng thời còn có nhiều năm chưa giúp người ta giám định đồ cổ, thế là cũng sinh ra cảm giác thèm, vì vậy không đợi Trang Duệ lên tiếng mà nhanh chóng mở miệng hỏi.

Nhưng ông cụ nói lời này cũng vì xuất phát từ lễ nghĩa, vì thật lòng thì lão không tin tưởng bức tranh Trang Duệ mang đến chính là bút tích thực của Lang Thế Ninh.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.