Hoàng Kim Đồng

Chương 396: Binh vương (tt)



- Anh, có phải anh lại muốn đi nữa không, em không muốn anh đi, em muốn cùng ở một chỗ với anh, đại ca, em cũng không ăn đùi gà của anh nữa...

Tiểu Nha Nha vốn vui vẻ ăn đùi gà nhưng sau khi nghe được lời của Bành Phi thì nhảy xuống dúi nửa cái dùi gà còn lại vào trong tay của Trang Duệ.

Trang Duệ đưa đùi gà vào lại trong tay của tiểu nha đầu, hắn vừa cười vừa nói:

- Nha Nha ngoan, yên tâm đi, anh em sẽ ở cùng với em, nhưng cả hai sẽ ở trong nhà lớn hơn...

- Thật sao?

Nha Nha nghiêng đầu dùng ánh mắt chăm chú nhìn Trang Duệ.

- Tất nhiên là thật, hôm nay cả hai có thể chuyển vào ở chỗ mới, em và anh em sẽ ở cùng một chỗ...

Bảy tuổi cũng đã có thể biết phân biệt lời nói của người lớn là thật hay giả, vì thế mà cô gái nhỏ Nha Nha nhìn Trang Duệ một lúc rồi khẽ gật đầu và không nói gì thêm.

Sau khi bình ổn Nha Nha thì Trang Duệ mới quay sang nhìn Bành Phi:

- Tính chất công tác cho tôi thì có lẽ Hách Long đã nói cho cậu biết, nó không phải là chiến trường, công tác cũng rất đơn giản, cũng không căng thẳng giống như những gì cậu nói là bán mạng này nọ, tôi chỉ mời bảo vệ, không mời sát thủ.

- Nếu không còn gì khác thì hôm nay có thể dời sang, đúng rồi, Nha Nha bâ giờ đang học lớp mấy? Ngày mai tôi sẽ cho người đi làm thủ tục...

Bành Phi không đáp lời nhưng Nha Nha lại nói:

- Đại ca, em có thể đi học sao?

- Thế nào? Nha Nha không được đi học sao?

Trang Duệ sững sốt quay đầu nhìn Bành Phi.

- Ông chủ, để tôi nói cho anh biết...

Hách Long lúc này đứng lên đưa mắt nhìn Trang Duệ, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài, căn phòng kia quá nhỏ, Hách Long không muốn tiếp tục vạch trần vết thương của Bành Phi môt lần nữa.

- Ông chủ, tôi cũng vừa mới biết được, có chuyện thế này...

Sau khi đi ra khỏi cửa thì Hách Long nói những gì mình vừa biết cho Trang Duệ.

Thì ra năm trước cha mẹ Hách Long ở nông thôn vì mùa đông nấu bếp lò không sử dụng ống khói, hôm đó trời lại quá lạnh, cha mẹ hắn đóng cửa quá kín, không nghĩ rằng mình không thể thở được vì thiếu oxi, đợi đến khi Nha Nha về nhà thì cả hai đều đã tắt thở.

Khi Bành Phi nghe được tin này thì đang ở vào trong hành động đuổi bắt đám ma túy, khi thấy chiến hữu bị ngược đãi chết, còn được tin mất song thân, thế là không khống chế được mà giải quyết luôn đám buôn ma túy.

Bành Phi là người tính cách mạnh mẽ, sau khi cưỡng chế xuất ngũ thì dùng hơn mười ngàn tiền xuất ngũ đẻ lo hậu sự cho bố mẹ, sau đó tiếp nhận cô em gái đang hoảng sợ từ trong nhà người thân còn chưa đi học về nhà.

Nha Nha về nhà sẽ nhớ đến tình cảnh bố mẹ nằm ngất lịm trên giường, thế là tinh thần không ổn định, vì vậy rơi vào đường cùng thì Bành Phi đành phải đưa em rời khỏi nhà, đầu tiên đi làm bảo vệ cho một đoàn ca múa nhạc.

Nhưng đoàn ca múa nhạc kia thường xảy ra những chuyện rối loạn, Bành Phi thật sự không ưa, nhìn thấy đám người kia hút thuốc phiện mà hắn thật sự thiếu chút nữa không nhịn được mà bẻ gãy cổ của đối phương. Sau đó hắn dứt khoát từ chức, đến đây thuê phòng, làm một nhân công bốc xếp.

Tiền lương bốc xếp cũng không cao, một ngày chỉ là năm sáu chục đồng, tiền thuê căn phòng rách này cũng là bốn trăm đồng một tháng, hơn nữa Bành Phi lại muốn giữ lại chút tiền để sang năm cho Nha Nha đi học nên hai anh em sống rất kham khổ. Hễ là mua thứ gì ngon thì hắn đều nhường cho em gái, hơn nữa sợ em gái sau này không theo kịp chúng bạn nên mỗi tối đều giúp em học bài ôn luyện.

Trang Duệ nghe xong thì trong lòng cũng rất thổn thức, con người cũng chỉ có thể sống được trăm năm, đời người không dài mà chẳng ngắn, hắn thầm hạ quyết định mình nên quý trọng cuộc sống, nên quý trọng những người thân ở bên cạnh mình.

Trang Duệ và Hách Long quay lại phòng thì bành phi thả quả táo đang gọt dở trong tay xuống rồi đứng lên nói:

- Ông chủ Trang, ngày mai tôi sẽ đến, tôi còn phải đến xin nghỉ việc, còn phải trả phòng, lúc này trời cũng đã tối rồi, Đại Long cũng đã biết chỗ ở của tôi, ngày mai đến đây đón là được... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Ủa, Lang Nha?

Trang Duệ không chú ý đến lời nói của Bành Phi, hắn thật sự bị con dao gọt trái cây trên tay đối phương thu hút, con dao kia quá quen thuộc, trước kia hắn thường xuyên thấy Chu Thụy lấy ra ve vuốt, mình đến bây giờ cũng còn chưa rõ, Chu Thụy rốt cuộc là giấu con dao kia ở chỗ nào trên người.

Bành Phi nghe được lời của Trang Duệ thì vẻ mặt có chút biến đổi, cổ tay hơi lật, con dao vừa rồi chợt biến mất như ảo thuật, hắn nhìn về phía Trang Duệ rồi nói:

- Ông chủ Trang, sao anh biết tôi xuất thân từ bộ đội Lang Nha?

Cánh quân của Bành Phi được giữ bí mật rất cao, dù là Hách Long cũng chỉ biết một chút mà thôi, Trang Duệ thấy con dao có thể đoán ra lai lịch của mình, điều này không khỏi làm cho hắn kinh hãi, vì thế ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ cũng nghiêm túc hẳn lên.

- Tôi có một người bạn trên tay cũng có một cây đao giống hệt cậu, có lẽ là cùng xuất thân từ một cánh quân phải không?

Trang Duệ dừng lại rồi nói:

- Bạn của tôi tên là Chu Thụy...

- Là tiểu đội trưởng sao? Ông chủ Trang, anh có số điện thoại của tiểu đội trưởng Chu không? Có thể cho tôi không?

Bành Phi nghe được lời của Trang Duệ mà vẻ mặt không mấy bận tâm chợt tỏ ra vui sướng, Trang Duệ cũng chợt sững sờ, đất nước này người đông đất rộng mà không ngờ trùng hợp như thế, Bành Phi biết Chu Thụy sao? Thật sự cùng một cánh quân sao?

- Có, có, tôi ghi lại cho cậu...

Trang Duệ để lại số điện thoại di động của Chu Thụy lên sách bài tập của Nha Nha, sau đó hắn nói với Hách Long:

- Anh Hách, anh đưa điện thoại cho Bành Phi, mai anh lái xe của tôi đến đón bọn họ, sau đó tôi sẽ mua điện thoại khác cho Bành Phi...

Từ tháng trước Trang Duệ đã mua điện thoại cho Hách Long, đối với hắn bây giờ thứ kia không là mấy đồng, lại khá thuận tiện, vì nhà hắn quá rộng, nếu chạy đi gọi người thì sợ rằng phải mất vài phút.

- Ông chủ, ngày mai tôi thuê xe là được, anh không cần như vậy...

Hách Long lấy điện thoại ra đưa cho Bành Phi.

- Không có gì, ngày mai tôi có xe đi.

Nhóm Âu Dương Long có ai mà không có xe? Chỉ cần đi nhờ cũng tốt rồi. Trang Duệ thấy sự việc đã làm xong thì nói với Bành Phi:

- Thế này đi, chúng tôi về, mai cậu đưa Nha Nha đến là được.

- Cám ơn, cám ơn ông chủ Trang...

Bành Phi nói những lời này là thật lòng, Trang Duệ vừa đến thì trong lòng hắn chỉ xem đối phương là kẻ có tiền, chỉ cần có thể sắp xếp tốt cho em gái thì hắn chịu chút uất ức cũng không có vấn đề, vì thế trong lòng cũng không có bao nhiêu kính ý.

Nhưng Trang Duệ vào phòng, thái độ của đối phương với em gái của Bành Phi, lại có hành động hào sang uống cạn ly rượu, điều này làm cho Bành Phi thay đổi cách nhìn. Dựa theo cách nói củae Hách Long thì đây chính là ông chủ tiền triệu, lại không bày ra cái giá với hắn, thế là không tự giác làm cho người ta sinh hảo cảm.

Khi Trang Duệ nói mình là bạn của Chu Thụy thì Bành Phi càng sinh ra ba phần kính ý, hắn biết rõ tiểu đội trưởng Chu của mình là người trước nay trong mắt không từng có cát, nếu Trang Duệ là kẻ hay dùng mánh lới, sợ rằng sẽ không thể nào là bạn của Chu Thụy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.