Ân Tiểu Tiểu ngắm nhìn cây trâm phượng trong tay, thô ráp, sần sùi, đầu trâm lại giống như vết thẹo do bỏng sau gáy nàng nữa, thì ra miếng phỉ thúy trong phòng nàng mất một mẩu là thành như thế này đây. Nước mắt tự dưng cứ chảy xuống, từng hạt từng hạt thi nhau rơi vào không trung, không kìm lại được nữa rồi.
'' Nương nương...?''
'' Không sao, đứng đây gió lớn quá, ta đau mắt, ngươi cũng mau trở về hầu hạ điện hạ đi, đừng tiễn ta nữa!''
Tiểu Phúc Tử dạ nhỏ một tiếng, đầu cúi xuống, hai vai rung lên, Ân Tiểu Tiểu khẽ đặt tay lên vai hắn, rồi xoay người lên xe ngựa, rời cung.
Hoàng hậu nương nương ngậm ngùi đứng trên thành, nhìn về phía xa, chiếc xe ngựa đang dần dần khuất bong '' A Dẫn, con phải hiểu cho mẫu thân, ta làm như thế này tất cả cũng chỉ là vì con!''
Ngày hôm ấy, chiếc xe ngựa không đưa nàng về Ân phủ, có kẻ đã rắp tâm cho thích khách sát hại nàng trên đường. Ân Tiểu Tiểu thân mình đầy máu, nằm thoi thóp cheo leo giữa vách núi, còn may áo nàng mắc vào cành cây, nếu không số phận ắt hẳn sẽ không khác gì chiếc xe ngựa bể tung bị nước cuốn trôi dưới kia.
Ngày hôm ấy, nàng may mắn thoát chết, được một ông lão họ Vô, tên Vân Long đưa về thôn Lạc Dương hẻo lánh xa xôi chữa trị. Nữ nhân tên Ân Tiểu Tiểu đã chết rồi, ở đây hai năm qua vẫn chỉ có một vị sư phụ họ Ân, sáng sáng dạy võ cho lũ trẻ con trong xóm, chiều lại đi lên núi hái lá về làm thuốc, cuộc sống trôi qua yên bình. Thỉnh thoảng miền hẻo lánh này có một vài tin tức kinh thành truyền đến, người ta lại thấy Ân sư phụ thoáng trầm lặng đi, ánh mắt người nhìn về nơi xa xăm, như thương nhớ vô cùng một thứ gì đó. Nếu ai đó có hỏi, người chỉ mỉm cười khẽ rồi không nói gì nữa, quá khứ, nếu có thể qua đi, xin hãy đừng giày vò tâm trí ta thêm nữa. Ân Tiểu Tiểu của quá khứ đã chết rồi, nhưng tại sao hai năm qua đi, tâm ta vẫn còn đau đến như thế, đau lắm, tựa như ngàn mũi dao găm vào vậy.
Triệu Khuông Dẫn, ta mong có thể quên chàng đi, nhưng ta làm không được, tại sao ta cứ mãi yếu đuối như thế, yêu một người không nên yêu, nhớ một chuyện đáng lẽ ra không được nhớ. Ta điên rồi, ta điên thật rồi!