Sau vài ngày đi đường, Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt trở về Đông Đô an toàn dưới sự hộ tống của Nguyễn Thư Ý và Giác Túc, còn Quỷ Túc ở lại tiếp tục điều tra sự việc.
Phúc công công đích thân tới cổng cung nghênh đón, vừa thấy hai vị chủ tử đều an toàn trở về, tảng đá treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống.
“Lần này ngài ngự và ngài hoàng xuất cung có xảy ra chuyện gì không?” Phúc công công vội vàng hỏi.
Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt nhìn nhau, cả hai đều thông minh, chỉ trong nháy mắt họ đã hiểu được suy nghĩ của nhau, cả hai quyết định giấu những điều nguy hiểm đó để Phúc công công không phải lo lắng..
Bạch Sơ Nguyệt cười lớn, “Không sao, trẫm đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ, thậm chí còn vui đến quên cả trời đất. Nếu không phải sợ các đại thần dị nghị thì trẫm còn muốn đi du ngoạn nhiều hơn.”
Nguyễn Âm cũng phụ họa thêm: “Đúng vậy, Phúc công công không cần phải lo lắng.”
“Vậy thì tốt rồi, lão nô có thể yên tâm rồi.” Phúc công công gật đầu.
Có hai chiếc kiệu, Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt mỗi người một chiếc, sau đó không lâu liền tách ra.
Ngay trước khi tách ra Bạch Sơ Nguyệt còn đặc biệt gọi Nguyễn Âm, “Sau khi xử lý xong mọi việc em sẽ đến tìm chị.”
Nguyễn Âm vén mành lên, cười nói: “Rời cung lâu như vậy hẳn là tấu chương phải chất thành đống rồi, em vẫn nên chăm chỉ phê duyệt tấu chương đi. Hơn nữa bôn ba nhiều ngày như thế, phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.”
Để lại Bạch Sơ Nguyệt chán nản nhìn cỗ kiệu đi xa, hận không thể khoét thủng một lỗ trên đó.
Phúc công công nhìn thấy cũng che miệng cười: “Ngài ngự cũng đừng quá nóng vội, ngài và ngài hoàng vừa mới chia tay thôi, ngày mai có thể gặp lại.”
Bạch Sơ Nguyệt thở dài, từ sau khi cùng nhau ở chung trong sơn động, y luôn cảm thấy Nguyễn Âm đối với mình hơi xa cách, điều này khiến y rất đau khổ.
“Quay về Dưỡng tâm điện.”
***
Cỗ kiệu vừa đến Phượng Thanh cung đã nghe thấy giọng nói của tiểu nha đầu, nàng mỉm cười bước xuống kiệu.
Tiểu Hà và Lăng Hương cúi đầu đứng trước, phía sau là một hàng cung nữ thái giám, tất cả đều đến để nghênh đón Nguyễn Âm.
Sau khi nhìn thấy Nguyễn Âm xuống kiệu, tất cả đều quỳ xuống, đồng thanh hô: “Cung nghênh ngài hoàng hồi cung.”
Nguyễn Âm cười nói: “Tất cả hãy đứng dậy.”
Tiểu Hà và Lăng Hương lần lượt đến hỗ trợ Nguyễn Âm, Tiểu Hà vui vẻ nói: “Chúng em biết bà đi đường bôn ba chắc sẽ rất mệt nên đã chuẩn bị sẵn nước ấm và bữa trưa thịnh soạn.”
“Các em hiểu ta lắm.” Nguyễn Âm khen ngợi.
Quả thật bây giờ nàng cần phải tắm rửa sạch sẽ, mấy ngày đi đường không ngơi nghỉ này bọn họ chưa từng dừng chân lại, chứ đừng nói chi đến việc tắm rửa thay quần áo.
Nguyễn Âm tắm xong ngồi vào bàn ăn, nàng cảm thấy mấy ngày nay mình sống ở bên ngoài không được xem là sống, bị người đuổi giết, đến cả ăn uống cũng là một vấn đề.
Bây giờ nàng đột nhiên cảm thấy Phượng Thanh cung là một nơi tốt, những ngày có người hầu hạ cũng thật nhẹ nhõm.
“Bà thật sự du sơn ngoạn thủy sao?” Lăng Hương thấy Nguyễn Âm ăn đến ngon miệng, không khỏi hỏi một câu.
Nguyễn Âm để đũa xuống, thở dài nói: “Lần này chúng ta đi trải nghiệm nỗi khó khăn của người dân, không phải thoải mái đi du sơn ngoạn thủy.”
Tiểu Hà vui vẻ nói: “Thật vất vả, may là lúc đó em không xuất cung cùng bà.”
Nguyễn Âm cười mắng nàng, “Đồ vô lương tâm, lần sau ta sẽ phái em xuất cung để trải nghiệm.”
“Vậy thì em muốn đi với Lăng Hương!” Tiểu Hà vừa cười nói vừa kéo Lăng Hương.
Lăng Hương mỉm cười và lùi lại một bước, sau đó cách xa nàng ấy, “Em không nguyện ý, em tình nguyện ở trong cung hầu hạ bà.”
Nguyễn Âm nhìn hai má hơi phồng lên của Tiểu Hà không khỏi bật cười.
***
Sắc trời dần dần tối, Nguyễn Âm lên giường nghỉ ngơi, nhưng đã lâu không nghe được động tĩnh của Bạch Sơ Nguyệt, trong lòng nàng có chút mất mác.
Mấy ngày nay bên ngoài hoàng cung, Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt hầu như không hề xa cách, nàng đã quen với sự hiện diện của y, lúc này chợt không thấy y, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Nguyễn Âm mở mắt ra nhìn căn phòng tối đen như mực, bên ngoài cửa sổ tĩnh lặng, nàng nhìn hồi lâu, sau khi xác nhận không có động tĩnh gì mới nhắm mắt đi ngủ.
Sáng sớm, Nguyễn Âm mơ màng mở mắt ra nhưng lại cảm giác được xung quanh mình có một luồng khí, định cầm cú thì chợt nhận ra luồng khí quen thuộc đó chính là Bạch Sơ Nguyệt.
Chỉ thấy y quần áo chỉnh tề nằm cạnh nàng, mặt hơi nghiêng sang một bên, bên dưới đôi mắt nhắm nghiền là quần thâm xanh tím.
Mặc dù vừa rồi vì bất ngờ mà Nguyễn Âm đã gây ra động tĩnh không nhỏ nhưng Bạch Sơ Nguyệt vẫn hô hấp đều đều, dường như chưa hề cảm giác được.
Nguyễn Âm biết từ hôm qua đến giờ Bạch Sơ Nguyệt đều phải xử lý việc triều chính, phê duyệt tấu chương cho nên mới mệt mỏi như vậy.
Đến khi nhìn Bạch Sơ Nguyệt lần nữa, đôi mắt Nguyễn Âm chất chứa đầy sự xót xa, nàng vươn tay, thở nhẹ lại, sau đó giúp Bạch Sơ Nguyệt chỉnh lại đầu tóc rồi loạn.
Nguyễn Âm cứ nhìn Bạch Sơ Nguyệt mãi không thấy chán. Nếu bên cạnh có người quen của Nguyễn Âm thì sẽ nhận thấy ánh mắt của nàng bây giờ rất khác trước, đó chính là đôi mắt nhu tình mật ý.
Một lát sau Nguyễn Âm nhẹ nhàng bước ra khỏi giường vì sợ đánh thức Bạch Sơ Nguyệt, nàng để y ngủ thêm một lúc nữa.
Sau khi mặc quần áo xong, Nguyễn Âm từ buồng trong ra gian ngoài, Tiểu Hà và Lăng Hương đều đứng đợi bên ngoài, thấy Nguyễn Âm đi ra cũng cúi đầu thi lễ.
Nguyễn Âm phất tay để cho họ đứng dậy, sau đó hỏi nhỏ: “Ngài ngự đến khi nào?”
Lăng Hương cúi đầu trả lời, “Bẩm bà, đến vào giờ Dần.”
Bây giờ mới giờ Mẹo, nghĩa là y chỉ mới ngủ được một canh giờ mà thôi, nghĩ đến đó trong lòng Nguyễn Âm lại mềm nhũn.
“Bẩm ngài hoàng, lúc ngài ngự đến đây trông rất mệt mỏi, nô tì bảo nhà bếp chuẩn bị ít cháo thuốc để bổ khí huyết nhé?” Lăng Hương bưng nước ấm đến, vừa hầu hạ Nguyễn Âm rửa mặt vừa nói.
Nguyễn Âm gật đầu: “Được, đi thôi.”
Đồng thời Nguyễn Âm cũng cảm thán hôm nay là ngày hưu mộc, nếu không Bạch Sơ Nguyệt đã vào vào triều từ sớm.
*Hưu mộc 休沐 : Nghỉ phép. § Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “ ngày hưu mộc” 休沐日.
***
Khi Nguyễn Âm ăn sáng xong thì nghe thấy buồng trong có động tĩnh, nàng vội vàng đi vào xem mới phát hiện Bạch Sơ Nguyệt đã tỉnh dậy, nhưng mà đôi mắt đỏ lên hơi đáng sợ.
“Sao em không ngủ thêm một lát?” Nguyễn Âm cau mày hỏi, nhưng trong giọng điệu lại có chút bất mãn.
Bạch Sơ Nguyệt dựa vào đầu giường cười thoải mái: “May là giờ em cũng không quá mệt mỏi. Buổi chiều em có chuyện phải thương lượng với cha chị nên cũng không thể ngủ lâu.”
Nguyễn Âm tự lẩm bẩm một mình: “Thầy cũng thật là.” Vừa trở về đã mệt như vậy.
Sau đó nàng còn nói thêm: “Chị đã cho người mang nước rửa mặt đến đây rồi, còn nấu thêm ít cháo nữa. Em bận rộn đến sáng chắc cũng đói lắm rồi.”
Bạch Sơ Nguyệt im lặng gật đầu.
Trong lúc ăn cháo Bạch Sơ Nguyệt nhìn Nguyễn Âm bên cạnh, đoán là cháo này đặt biệt chuẩn bị cho mình, nghĩ đến đây y liền cảm thấy cháo càng ngày càng ngọt.
Sau khi ăn xong niềm vui trên mặt vẫn không thể che giấu được, một lúc sau y lại phá lên cười một mình.
Nguyễn Âm ngồi đó tự hỏi bát cháo này ngon đến mức nào mà vui đến vậy.
Thấy y cười Nguyễn Âm cũng muốn bảo Tiểu Hà mang một bát cháo đến, nàng cũng muốn nếm thử.
Nguyễn Âm mím môi, cuối cùng nói: “Vậy cho chị nếm thử với.”
Nàng chỉ thử một miếng xem sao thôi.
Ban đầu Bạch Sơ Nguyệt hơi sững sờ, nhưng rất nhanh y đã nhận ra rằng trong tay chỉ có một cái muỗng, vậy…
Nghĩ đến đây y lập tức nở nụ cười, “Vậy thì đến đây đi, em cho chị nếm thử.”
Nguyễn Âm tiến lên một bước, ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh Bạch Sơ Nguyệt, mở miệng: “A.”
Bạch Sơ Nguyệt mím môi cười, sau đó múc một muỗng cháo đút vào miệng Nguyễn Âm, y nghiêng đầu hỏi: “Thế nào?”
Nguyễn Âm ngậm miệng nhai, cháo rất ngon, vì vậy nàng gật đầu: “Rất ngon.”
“Chị có muốn ăn thêm một miếng nữa không?” Bạch Sơ Nguyệt múc thêm một muỗng khác, ngồi nhìn nàng.
Nguyễn Âm không do dự, lại mở miệng, thấy Nguyễn Âm ăn xong một muỗng, Bạch Sơ Nguyệt lại tự mình ăn một muỗng.
Hai người cứ ta một miếng ngươi một miếng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của đám cung nhân đang đứng bên ngoài.
Tiểu Hà và Lăng Hương cũng đưa mắt nhìn nhau, thầm cảm thấy lần này từ ngoài cung trở về, giữa hoàng hậu và hoàng thượng dường như có sự thay đổi nào đó, càng ngày càng giống phu thê.
***
Sau khi ăn xong Bạch Sơ Nguyệt quay về ngự thư phòng tìm mấy người Nguyễn Thiên Hồng, còn Nguyễn Âm cùng Tiểu Hà và Lăng Hương đi dạo trong cung để giải sầu, một đường đi tới bên cạnh hồ Túy Tâm.
Nhìn nước hồ trong vắt, Nguyễn Âm cũng sinh ra một ít cảm giác xa lạ, có lẽ là đã lâu rồi nàng không đến đây.
Nàng thở dài: “Đã lâu không đến hồ Túy Tâm, có chút nhớ nhung.”
Tiểu Hà cười phụ họa: “Hồ Túy Tâm đẹp như vậy, trong khoảng thời gian này bà có thể đến ngắm nhiều hơn.”
Nguyễn Âm nói thêm: “Dưới hồ có nhiều cá như vậy, ta nhớ hương vị của chúng quá.”
Tiểu Hà: “……”
Lăng Hương bên cạnh cũng che miệng lén cười, “Ngài ngự biết ngài hoàng thích ăn cá nướng, cá trong hồ Túy Tâm đều được chọn từ những con cá tươi ngon nhất mang từ ngoài cung vào theo định kỳ. Cung nhân thường xuyên kiểm tra cá trong hồ, thức ăn cho cá ăn cũng là tốt nhất, nếu có con nào không tươi lắm hay bị bệnh thì sẽ bỏ đi. Ngài ngự nhọc lòng như vậy đều là vì bà đấy.”
Những lời này làm cho trái tim Nguyễn Âm rung động, đập thình thịch mạnh mẽ.
Nếu là trước đây thì nàng sẽ tránh những lời như vậy theo bản năng, càng phiền não vì những việc Bạch Sơ Nguyệt đã làm, nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy rất ngọt ngào.
“Đúng, đúng, ngài ngự đối xử với ngài hoàng là tốt nhất.” Tiểu Hà nói tiếp.
Nguyễn Âm hắng giọng nhìn hai người họ, giả vờ tức giận: “Được rồi đấy, hai người các em là nha hoàn của ta nhưng lại cứ giúp đỡ ngài ấy, lá gan cũng lớn thật! Có phải ngài ấy cho các em lợi ích gì không, nói thật cho ta mau!”
Tiểu Hà và Lăng Hương đều lắc đầu cười, “Bọn em làm gì dám nhận lợi ích gì từ ngài ngự đâu, bà oan uổng chúng em quá!”
Nguyễn Âm trêu chọc: “Vậy thì tốt, nếu không ta sẽ không cho các em về Phượng Thanh cung.”
Nhìn thấy cá bơi lội tung tăng trong hồ, hai mắt nàng sáng lên, nàng nhặt mấy viên đá bên cạnh ném vào đàn cá trong hồ.
Sau đó Tiểu Hà và Lăng Hương trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy mỗi viên đá nàng ném đi đều trúng một con cá, cứ như thế bốn con đổi nổi lên mặt nước.
“Ngài hoàng lợi hại quá.” Lăng Hương cảm thán.
“Vớt bốn con cá này lên đi.” Nguyễn Âm biết điều chỉnh lực của mình, nàng thường xuyên làm mấy chuyện này.
Nhìn thấy cung nhân vớt cá lên, Tiểu Hà nhịn không được đành hỏi: “Bà muốn ăn cá à?”
Nguyễn Âm khẽ gật đầu: “Coi như là vậy.”
Trước đây Bạch Sơ Nguyệt luôn nướng cá cho nàng ấy, đổi lại lần này đến lượt nàng ra tay.