Việc đã đến nước này, Thôi Thanh Nghi đành phải tìm kế sách khác. Ánh mắt lướt qua từng người một.
Trong câu truyện cung đấu này có tổng cộng ba nữ phụ cực kỳ ác độc.
Theo thứ tự, bọn họ chính là Lệ Phi, Tịnh Phi và Tô Diểu. Trong đó, Tô Diểu là tỷ tỷ ruột của Tô Linh. Có điều bây giờ là tuyến thời gian trước khi Tô Linh tiến cung, Thôi Thanh Nghi nhất thời cũng không thể gặp được Tô Diểu nên đành thôi.
Tịnh phi xuất thân từ dòng dõi nhà Nho, phụ thân chính là nhà Đại Nho đương thời.
Xưng hào của nàng tuy chỉ có một chữ "Tịnh", bề ngoài có vẻ yên tĩnh, vô hại. Trên thực tế, thủ đoạn độc ác sau lưng người khác lại rất cao minh. Bởi vì hành sự kín đáo, rất ít khi để lại dấu vết, nàng ta đã từng một lần khiến nữ chính lực bất tòng tâm.
Thôi Thanh Nghi chăm chú suy nghĩ, ngón tay vô thức khẽ gõ lên bàn.
Tịnh Phi tính tình đa nghi, khẳng định không thể tấn công một cách tuỳ tiện.
Thêm nữa, sự việc của Lệ Phi lần này cũng đã thức tỉnh nàng. Mặc dù nàng đã xem qua từng phần trong truyện. Nhưng hiện giờ nàng phát hiện, không biết có phải là do nữ chính chưa xuất hiện để tác động vào tình tiết kịch bản hay không.
Nhân vật gần nhất nàng gặp dường như tính cách ở ngoài không khớp với tính cách trong truyện.
"Vân Chi."
Thôi Thanh Nghi nhìn về phía cung nữ thân cận hầu hạ mình vài ngày qua.
"Nương nương."
"Vân Chi, lúc trưa ngươi nói cung Tịnh Phi đưa tới thứ gì?"
"Bẩm nương nương, là kinh văn viết tay của Tịnh Phi."
"À..."
Vân Chi bên cạnh nheo mắt nhìn dáng vẻ của Thôi Thanh Nghi. Nàng ta nhất thời không biết đối phương đang nghĩ gì, chỉ có thể cẩn thận dò xét từng tý một: "Nương nương cần nô tỳ chuẩn bị vài thứ đưa đến cung Tịnh Phi sao?"
Nàng ta cho rằng Hoàng hậu muốn thưởng vài thứ cho Tịnh Phi, lại thấy Hoàng hậu ngồi trên ghế cười lắc đầu.
Thôi Thanh Nghi cong mắt: "Đừng gấp."
Thanh âm nàng mềm mại.
"Tịnh Phi có lòng rồi."
Sau khi vết thương khỏi, bản cung sẽ tự đến cảm ơn nàng."
Thôi Thanh Nghi cũng không tin.
Nàng đã vấp ngã một lần, còn có thể ngã lần thứ hai ở cùng một chỗ sao?
5.
Sau khi quyết định chủ ý, trong thời gian tiếp theo, Thôi Thanh Nghi bắt đầu chuyên tâm dưỡng thương.
Dù sao dựa vào tình hình trước mắt, quả thật trong khoảng thời gian ngắn chưa thể tìm được cách về nhà. Thay vì rối loạn như một con ruồi không đầu, chẳng bằng an tâm dưỡng thương thật tốt.
Vì trước đó Thôi Thanh Nghi đã lấy lý do dưỡng thương, miễn hết nghi thức thỉnh an sáng sớm của chúng cung phi. Cho nên thường ngày hậu phi đến Từ Nguyên cung không nhiều, cũng xem như được thanh tịnh.
Thẩm Kính Hằng cũng vậy. Sau bữa cơm hôm đó liền không thấy hắn tới hậu cung nữa.
Nghe nói là do hôm sau đã bắt được người hành thích ở bãi săn khi ấy, còn đang bận dùng nghiêm hình tra khảo.
Nàng còn nghe nói, dáng người của tên bị bắt cao lớn dũng mãnh, làn da trắng hồng. Nom không giống người trong nước mà giống người Bắc Nhung Quốc ở phương Bắc hơn.
Về phần nội dung các chi tiết khác liên quan đến thích khách, Thôi Thanh Nghi không biết được gì.
Tin tức trước mắt nàng biết được vẫn là truyền đến từ chỗ cung nữ, thái giám thân cận.
..........
Bạch Quả sau khi nói xong tin tức mà hôm nay ra ngoài thám thính được, cổ họng không khỏi khô khốc. Khi ánh mắt vừa lướt đến chén trà trên bàn thì nghe thấy Hoàng hậu chủ động mở miệng.
"Vân Chi, mau rót cho Bạch Quả chén trà đi." Nàng ta thấy Hoàng hậu mỉm cười nhìn mình: "Vì để giải sầu cho ta mà làm nha đầu này mệt mỏi rồi. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng lên."
Nàng ta không phải đỏ bừng mặt rồi đấy chứ.
Bạch Quả vô thức định sờ lên mặt, chợt nhớ tới thân phận người đối diện liền chặn lại suy nghĩ này.
Nàng ta đang ngây ngốc cười thì một chén trà được đặt trong tay. Là Vân Chi, cung nữ thiếp thân bên cạnh Hoàng hậu đưa đến.
Vân Chi: "Nương nương cảm thông ngươi vất vả, còn không mau tạ ơn."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương, nô tỳ... Nô tỳ không khát, không vất vả."
Bạch Quả thụ sủng nhược kinh cầm lấy chén trà.
Trước kia nghe người bên ngoài nói, vị Hoàng hậu trong Từ Nguyên cung là người nhân từ và hiền lương nhất.
Có điều nàng ta cũng vừa được điều tới Từ Nguyên cung chưa lâu. Thường ngày cũng chỉ làm chút việc vặt như lau dọn hoặc bưng trà đổ nước, rất khó được tiếp xúc với Hoàng hậu.
Thật không ngờ, hai ngày trước Vân Chi lại đột nhiên tới tìm nàng ta.
Nói là Hoàng hậu nương nương nghe nói nàng rất biết kể chuyện. Vậy nên đặc biệt kêu nàng ta vào trong điện kể chuyện giải sầu cho nương nương.
Tuy Bạch Quả không biết nương nương nghe được từ đâu nhưng nàng ta đích thực là một "quả cầu thông tin". Rất nhạy cảm đối với các loại tin tức, còn thêm thường ngày ưa kết giao bằng hữu nên luôn có thể nghe được không ít tin tức ngầm.
Ví dụ như tin tức liên quan tới chuyện bắt được thích khách lần này, là nàng nghe được từ miệng của một Cấm Vệ quân.
Nghĩ tới đây, Bạch Quả có chút ngại ngùng.
Quả thật, chủ đề "Đế Hậu thâm tình" trước đó dường như cũng là do nàng truyền đi...
Nàng ta lén nhìn Hoàng hậu đang cười tủm tỉm.
Có điều nhìn dáng vẻ như vậy, nương nương chắc là không biết.
Dù sao, bất cứ ai có tốt đến mấy hẳn là cũng không thích bị người khác nghị luận sau lưng.
Bạch Quả cười tủm tỉm uống một ngụm trà.
Nương nương không biết thì tốt.
Hôm nay phòng các nàng lại có chủ đề để nói vào ban đêm rồi.
- - Hoàng hậu nương nương nhớ mong Hoàng thượng nhưng vì da mặt mỏng nên không dám đến thăm. Chỉ có thể vụng trộm xin tiểu cung nữ kể lại những câu chuyện nhỏ của bệ hạ để an ủi nỗi khổ tương tư.
Hoàn hảo.
..........
Thôi Thanh Nghi không biết trong đầu Bạch Quả lại nghĩ ra nhiều nội dung về nàng như vậy.
Nàng tìm cung nữ này tới, chính là vì mơ hồ nhớ được trong truyện nguyên bản cũng đã nhắc tới nhân vật này. Vì kinh nghiệm ăn dưa phong phú, mạng lưới thông tin rộng lớn nên đã tìm hiểu được không ít tin tức cho nữ chính Tô Linh.
Nhưng Thôi Thanh Nghi lại không nhớ rõ cụ thể nữ chính thu phục Bạch Quả bằng cách nào.
Chẳng qua hiện giờ, vị tiểu linh thông này tuy rằng còn chưa đạt đến độ khôn khéo giống nguyên tác trong truyện nhưng cũng đã dần bộc lộ thiên phú. Bản thân vốn muốn thăm dò chút sự việc xảy ra gần nhất trong cung, không ngờ đối phương lại nói rõ từ đầu tới cuối. Thật là niềm vui bất ngờ.
Chỉ là tính thật giả của sự việc thích khách vẫn cần đợi bàn bạc.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Thôi Thanh Nghi bảo tất cả các cung nữ lui ra.
Được hưởng phúc nắm trong tay tất cả các loại dược liệu quý giá, vết thương trên người nàng đã khỏi được bảy, tám phần. Không còn hơi động tý là đau giống như trước.
Vết thương đã hoàn toàn đóng vảy, khi nàng nằm nghiêng đi ngủ cũng không thành vấn đề.
Thôi Thanh Nghi nhìn đầu giường bằng gỗ lim phía trước, trong đầu lại xem qua một lượt tin tức Bạch Quả vừa nói. Trong lòng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng...
Thích khách Bắc Nhung Quốc.
Tin tức của Cấm Vệ quân.
Nếu như đã bắt được thích khách của nước kẻ thù phái tới, theo lẽ thường mà nói thì Thẩm Kính Hằng không phải nên che dấu tin tức tránh đánh rắn động cỏ sao? Sao có thể dễ dàng để người khác tiết lộ ra ngoài, thậm chí còn có thể để cho những tiểu cung nữ như Bạch Quả thăm dò được.
Ngược lại, giống như cố ý để lộ tin tức nhằm bắt được một mẻ cá thì đúng hơn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thôi Thanh Nghi đột nhiên xuất hiện một suy đoán to gan.
- - Thẩm Kính Hằng không phải muốn câu cá để thực thi pháp luật chứ!
Ngoài cửa sổ, quạ xám kêu từng tiếng.
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia |||||
Ánh trăng ban đêm xuyên qua song sổ, hắt vào phòng lạnh lẽo như sương đông.
Thôi Thanh Nghi lúc này mới giật mình.
Trong cung này, dường như không thể thái bình...
..........
"Nương nương, thứ người mặc bên trong là..."
"Kim Ti Nhuyễn Giáp."
Thôi Thanh Nghi giơ tay cẩn thận sờ lên bảo bối mặc trên người, cảm giác lạnh buốt để lại trong lòng nàng một chút an tâm. Khoé môi bất giác hiện lên ý cười thoả mãn.
Kể từ lần trước phân tích thế cục trong cung đang rung chuyển, nàng liền cảm thấy áp lực như núi. Dù sao trong thế cục này, người có bối cảnh bạch nguyệt quang là nàng chắc chắn là kẻ đầu tiên bị tình tiết kịch bản lôi ra chịu tội thay.
Nàng càng nghĩ càng bất an. Vậy là đưa mặt tới chỗ Thẩm Kính Hằng muốn lấy bộ Kim Ti Nhuyễn Giáp.
Thứ này rất khó lường đó nha.
Nếu đặt trong tiểu thuyết võ hiệp thì chính xác là một thần khí đó!
Vân Chi trầm mặc, nhìn dáng vẻ cười ngọt ngào của Hoàng hậu nhà mình như vậy, nàng ta không kìm được nghi hoặc trong lòng: "Nương nương, nô tỳ biết đây là Kim Ti Nhuyễn Giáp." Nàng ta có chút bất đắc dĩ: "Mặc dù nô tỳ có thể hiểu tình hình của người, một khi đã bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng. Nhưng không phải chúng ta muốn tới cung của Tịnh Phi sao... Người có cần mặc giáp mềm không?"
Cũng không phải hang hùm ổ sói gì.
Huống hồ, nương nương người không cảm thấy nặng sao!
Tuy nói tên là "Kim Ti Nhuyễn Giáp " nhưng dù sao cũng là dệt từ sợi vàng, không thể nhẹ hơn tơ lụa được. Thường phục Hoàng hậu hay mặc cũng đã rất nhiều lớp, người lại mặc cái này bên trong. Thật sự không thấy nặng sao?
Thôi Thanh Nghi nặng nề giang hai tay ra hiệu Vân Chi tiếp tục mặc y phục.
Nàng tỏ vẻ kiên định: "Đương nhiên là cần."
Vô cùng cần thiết.
Dù sao người hôm nay nàng muốn gặp cũng là nữ phụ độc ác top 2 trong truyện đó!
Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.
Trước khi ra cửa, Thôi Thanh Nghi sờ lên lớp áo ngoài. Sau khi cảm nhận được lớp áo đặc thù kia sau lớp vải vóc, nàng cuối cùng ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra nụ cười đoan trang độ lượng.
"Được rồi Vân Chi, chúng ta có thể ra ngoài rồi."
6.
Đây là lần đầu tiên Thôi Thanh Nghi gặp Tịnh Phi.
Nàng vừa xuyên vào đã gặp đúng phần kịch bản hành thích ở bãi săn. Sau vì bị thương mà nằm trên giường mất nửa tháng. Tuy rằng đã nhận kinh văn viết tay Tịnh Phi đưa tới nhưng chưa chính thức gặp mặt nàng một lần.
Thôi Thanh Nghi tuy biết Tịnh Phi là nhân vật hung ác mặt trắng tâm đen.
Nhưng lại thật sự không ngờ tới, khuôn mặt đối phương lại... trắng như vậy.
"Bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Tịnh Phi cung kính hành lễ với Thôi Thanh Nghi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phấn son lại không doạ người tý nào. Trắng đến mức khiến Thôi Thanh Nghi không tự chủ bắt đầu hoài nghi. Bản thân nàng bệnh nặng vừa khỏi nhưng sắc mặt còn hồng hào hơn Tịnh Phi mấy lần.
Không đoan trang duyên dáng giống nguyên chủ, càng khác vẻ xinh đẹp yêu mị của Lệ Phi. So với hai người kia, ngũ quan của Tịnh Phi tương đối bình thường, dáng người cũng chỉ xinh xắn lanh lợi chút.
Nhưng khí chất yếu đuối toát ra trên người cùng vẻ u sầu không nguôi giữa lông mày lại khiến người ta không kìm được mà sinh lòng thương tiếc. Hiển nhiên là một đoá tiểu liên hoa vô hại không chút vấy bẩn!
Khó trách vẻ mặt cổ quái của Vân Chi trước khi ra ngoài.
Trông thấy Tịnh Phi mềm yếu như vậy, Thôi Thanh Nghi cảm thấy chán ghét bộ giáp mềm trên thân đến phát hoảng.