Thôi Thanh Nghi rất may mắn vì bản thân đã đặt cược đúng.
Hoặc là do nam chính có hào quang xung quanh, nàng khiêng Thẩm Kính Hằng lầm lũi chạy vào một toà cung điện hoang vu không người. Thôi Thanh Nghi vốn muốn tìm một nơi để nghỉ, lại phát hiện bản thân trong vô thức tìm thấy đường hầm và mật thất được Hoàng đế để lại.
Nàng lúc này mới nhớ thứ này dường như cũng từng xuất hiện trong nguyên tác.
Đường hầm thông tới một gian phòng nhỏ. Tô Linh đã từng dùng đường hầm này để lén đi ra ngoài.
Ban đầu Thẩm Kính Hằng có lẽ muốn dùng đường hầm để trốn thoát, lại không nghĩ bản thân lại bị lừa. Hiện tại chỉ có thể nằm mềm nhũn trên lưng nàng.
Thôi Thanh Nghi nghĩ, nếu Thẩm Kính Hằng đã chuẩn bị đường lui xong xuôi như vậy, ắt hẳn sẽ có bố trí ngoài thành.
Để tránh đêm dài lắm mộng, nàng lập tức không đoái hoài đến việc nghỉ ngơi nữa, lại nhấc nam nhân lên tiến vào địa đạo. Có điều do thân thể đã kiệt sức, khi bắt đầu đỡ lấy Thẩm Kính Hằng thì chân đã run rẩy. Nam nhân trên lưng nhíu mày, có chút khó chịu hừ một tiếng.
"Được rồi, biết ngài không thoải mái rồi." Thôi Thanh Nghi nhỏ giọng nói: "Chịu đựng chút, cố chịu chút là sắp đến rồi."
Vừa đi vào đường hầm liền có một luồng khí lạnh lẽo ẩm ướt đập vào mặt.
Bên trong vừa tối vừa hẹp, chỉ đủ cho hai người bọn họ một trước một sau.
Thôi Thanh Nghi thấy bên trong đường hầm cũng không quá bẩn, liền phỏng đoán có lẽ Thẩm Kính Hằng thường xuyên dùng nó để ra vào cung.
Nàng nghĩ: Đối phương có thể lặng lẽ bồi dưỡng thế lực dưới tầm mắt của Thái hậu và đám người Tạ Viên như vậy, đường hầm này có lẽ đã góp phần không nhỏ.
Thính giác trong bóng tối cũng nhạy cảm bất thường.
Đường hầm nằm dưới lòng đất, Thôi Thanh Nghi lặng lẽ đi, thỉnh thoảng trên đầu còn nghe được tiếng bước chân đi qua vội vã. Mỗi lần như vậy, nàng liền đứng bất động tại chỗ, đưa tay che hờ môi Thẩm Kính Hằng tránh phát ra tiếng.
Hai người vừa đi vừa nghỉ không biết đã qua bao lâu.
Đến cuối đường, Thôi Thanh Nghi gần như chỉ dựa vào một nỗ lực duy nhất mới chống đỡ được.
Bởi vì nàng biết nếu dừng lại nửa đường thì họ sẽ vĩnh viễn chết trong địa đạo này. Cho đến khi Thôi Thanh Nghi cảm thấy không khí xung quanh đều sắp cạn, nàng rốt cuộc cũng mò tới vách tường cuối cùng bên trong đường hầm.
"Tới rồi sao?"
Hai mắt Thôi Thanh Nghi sáng lên, lúc này mới phát hiện trên đỉnh đầu hình như có một tấm gỗ to.
Nàng đang cõng Thẩm Kính Hằng nên không có cách nào đẩy được ra, chỉ đành đặt hắn tựa vào vách tường trước, sau đó lại nhẹ nhàng đẩy một khe hở nhìn ra ngoài.
Không khí trong lành ùa vào chóp mũi dọc theo khe hở, trong đó Thôi Thanh Nghi mơ hồ nghe được tiếng chim hót trong núi.
Cuối cùng đã đến!
Thấy xung quanh không có gì bất thường, Thôi Thanh Nghi vội vàng đẩy hết ra, lại phí sức chín trâu hai hổ mới lôi được Thẩm Kính Hằng từ trong đường hầm ra ngoài, kéo lên chiếc giường trong phòng.
Đại khái là sợ phía sau có người cũng dùng cách này tìm được mình, Thôi Thanh Nghi sau khi vào phòng vẫn chưa yên tâm. Nàng tìm trong phòng được một bình dưa muối, liều mạng phóng tới chuồng ngựa tìm một khối ván gỗ to.
Đến khi làm xong xuôi mọi việc, cuối cùng thở hắt ra rồi xụi lơ trên mặt đất.
Đúng là mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng không thể động.
Thôi Thanh Nghi nhìn lên trời.
Mặt trăng cao vút treo trên không trung, bên tai có tiếng chim hót véo von.
Đếm không hết ngôi sao loé sáng trong đêm tối, tựa như những ngọn đèn đuốc sáng rực khắp nơi trong cung vào lúc ấy.
..........
Đến khi Thẩm Kính Hằng có thể tỉnh lại đã phát hiện bản thân đang ở căn phòng nhỏ ở ngoại ô.
Người đang nằm trên giường, vết thương đã được băng bó cẩn thận.
Nhìn miếng vải ắt hẳn không phải là Thôi Thanh Nghi làm, là ảnh vệ thủ hạ của hắn.
Thôi Thanh Nghi đang ghé vào bên giường nặng nề ngủ. Tựa như gặp ác mộng nên cho dù nàng đang nhắm mắt, hai đầu lông mày vẫn để lộ sự sợ hãi cùng cảm giác bất an.
Ký ức của Thẩm Kính Hằng chỉ vẻn vẹn dừng vào lúc trước khi hắn bất tỉnh.
Lúc ấy, hắn vốn dĩ muốn mang Thôi Thanh Nghi đi vào trong đường hầm. Nhưng vừa mới tới gần thì thuốc trên thân kiếm của đám Cấm Vệ quân giả liền có tác dụng. Hắn trơ mắt nhìn lối ra gần trong gang tấc mà chỉ có thể mơ màng thiếp đi.
Dựa vào tình hình lúc đó thì không phải do ảnh vệ dẫn đường.
Nhưng Thẩm Kính Hằng chưa hề đề cập đến đường hầm này với Thôi Thanh Nghi, sao đối phương lại biết được nơi này?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?
Còn nữa, trước khi hắn mê man, Thôi Thanh Nghi nói rất nhiều điều kỳ quái là có ý gì?
Thẩm Kính Hằng khẽ đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt từ trên mặt người bên giường đến vùng cổ.
Thẩm Kính Hằng nhắm mắt: "Người đâu."
"Có thuộc hạ."
Bên trong gian phòng vốn vắng vẻ chớp mắt xuất hiện một người áo đen đứng đó.
"Là ngươi băng bó cho trẫm?"
"Vâng."
"Vậy ngươi có biết trẫm ra như nào không?"
"Thuộc hạ không biết. Lúc thuộc hạ chạy đến đã thấy bệ hạ nằm trên giường."
Quả nhiên là nàng.
Sau khi phỏng đoán được chứng thực, Thẩm Kính Hằng đột nhiên cảm nhận được một nơi nào đó trong đáy lòng trở nên trống rỗng.
Không biết là vì cơn đau từ vết thương hay do đâu, hắn cảm thấy có chút khó chịu. Thẩm Kính Hằng nghe thấy thanh âm khô khốc của mình vang lên trong phòng: "Tìm Bạch Quả đến đây cho ta. Còn nữa, điều tra sự tình của Thôi thị trước khi vào cung."
Thôi Thanh Nghi cảm giác bản thân đã ngủ một thế kỷ, khi mở mắt trời đã sáng trưng.
Nàng ngây người khi bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Thẩm Kính Hằng, không khỏi cười thật tươi.
"Ngài tỉnh rồi!"
Có lẽ là giấc ngủ đã xua tan mỏi mệt, Thôi Thanh Nghi lúc này mới tuôn ra cảm xúc vui sướng khi vừa trở về từ cõi chết. Tối hôm qua sau khi chạy trốn, nàng sinh ra một loại cảm xúc khác lạ với Thẩm Kính Hằng đang nằm bất động. Thôi Thanh Nghi cảm giác, không đơn thuần chỉ là tình cảm nam nữ mà càng giống như tình đồng đội cùng vào sinh ra tử.
Cũng do vậy nên Thôi Thanh Nghi không phát hiện vẻ mặt khác lạ của Thẩm Kính Hằng ngay lập tức.
Mà nàng ngồi bên giường nói lải nhải, bắt đầu kể lại sự việc trốn chạy tối qua.
"Ngài biết không? Thật là hù chết ta!" Thôi Thanh Nghi khoa trương dùng tay vẽ một cái vòng tròn lớn. "Vào lúc mỗi lần có người đi trên đỉnh đầu, ta chỉ hận không thể dán chặt bản thân xuống đất, hoà mình vào vách tường thôi đấy."
"Cũng may cuối cùng cũng thoát ra."
"Đường hầm trong hoàng cung các người cũng có chút lợi hại, có điều thứ này chắc tốn không ít tiền nhỉ?"
Thẩm Kính Hằng chỉ nghe chứ không đáp lại.
Thôi Thanh Nghi nói một nửa mới phát hiện tâm tình đối phương không tốt. Nàng bất tri bất giác ý thức được bản thân có chút mất hình tượng. Thế là vội vàng bịt miệng lại, lén dùng ánh mắt dò xét Thẩm Kính Hằng trên giường.
Hắn sẽ không phát hiện ra chuyện gì chứ....
Thật vất vả mới tránh được một kiếp nạn, không thể xảy ra sơ xuất ở đây.
Trong lòng Thôi Thanh Nghi thầm kêu, suy nghĩ nên tìm cớ gì để giải thích cho hành vi bất thường của bản thân.
Nhưng không đợi nàng mở miệng nói, Thẩm Kính Hằng lại lên tiếng.
"Nàng rốt cuộc là ai?"
Thôi Thanh Nghi sững sờ.
Nàng lần đầu phát hiện, thì ra đôi mắt của con người có thể chứa đầy hàn băng như thế.
Mà người kia còn là người "đồng đội" bản thân liều chết để cứu vào tối qua.
Thôi Thanh Nghi bỗng có chút nực cười.
Thẩm Kính Hằng vẫn nhìn chằm chằm nàng như cũ. Khi đối phương còn ngủ, Bạch Quả đã đến một chuyến. Lúc này hắn mới phát hiện, thì ra người mà bản thân vẫn luôn muốn che chở trước mắt đã từng để lộ ra nhiều sơ hở như vậy.
Quả thật Thẩm Kính Hằng cho tới bây giờ đều không phải người ngu xuẩn. Lúc trước hắn không nhìn thấu đối phương chỉ bởi vì ghi nhớ công ơn đối phương ngăn lại một mũi tên cho hắn, lại lầm tưởng Thôi Thanh Nghi yêu mình. Vậy là tất cả những bất thường và những hành vi nhỏ đều bị tấm lọc trong mắt hắn che lại trong vô thức.
Nhưng tối qua Thôi Thanh Nghi hết lần này đến lần khác hành động bất thường, cuối cùng cũng khiến hắn tỉnh ngộ.
Mặc dù không biết rõ mục đích của đối phương.
Nhưng Thẩm Kính Hằng cảm thấy Trương Nhượng còn có thể ẩn náu nhiều năm như vậy bên cạnh mình.
Vậy thì sao Thôi Thanh Nghi trước mặt lại không thể?
Năng lượng khó chịu trong đáy lòng ngày càng sâu, hắn lặp lại câu hỏi.
"Nàng rốt cuộc là ai."
"Là ai sai nàng đến một mực trốn bên người trẫm? Là Thôi thị? Hay là người Bắc Nhung Quốc? Hay lại là người khác?"
Nhưng Thôi Thanh Nghi vẫn không nói gì.
Nàng lần đầu phát hiện lời nói của Thẩm Kính Hằng lại đáng ghét đến vậy, cũng là lần đầu phát hiện thính lực của bản thân lại nhạy cảm đến vậy. Từng câu từng chữ của đối phương như con dao cứa vào tai nàng.
"Trong đám người thường ngày giao hảo với nàng, ai là đồng bọn của nàng?"
"Lệ Phi, Tịnh Phi hay là Hy Tần đã chết."
Khi Thẩm Kính Hằng nói tới đây, Thôi Thanh Nghi vẫn luôn trầm mặc đột nhiên cử động.
Nàng ngước mắt, thần sắc có chút mê man.
"Ngài nói Hy Tần làm sao?"
"Chết rồi."
"Chết rồi?"
Hắn nghe thấy Thôi Thanh Nghi bắt đầu lẩm bẩm, trên môi cứ khép lại mở giống như phát điên. Sau khi nhích lại gần mới nghe thấy nàng vẫn luôn lặp lại câu nói.
"Chết rồi..."
"Nàng chết rồi."
"Nàng chết rồi."
Mặc dù bây giờ đã biết đối phương cố ý tiếp cận mình, thậm chí khả năng là người rắp tâm muốn hại hắn giống Trương Nhượng. Nhưng Thẩm Kính Hằng vẫn không muốn trông thấy vẻ mặt khó chịu của đối phương. Hắn không hiểu vì sao rõ ràng người bị lừa là hắn, nhưng đối phương lại tỏ ra bản thân mới đáng thương giống người bị hại.
Mà hắn lại cảm thấy đau lòng vì bộ dạng cố tỏ vẻ này.
Cố gắng kiềm chế bên thái dương sắp nổ tung, Thẩm Kính Hằng lạnh lùng nói.
"Xem ra Hy Tần chính là đồng bọn của nàng."
"Đồng bọn?"
Phảng phất như nghe được một câu chuyện cười, Thôi Thanh Nghi đột nhiên bắt đầu cười đến gập người.
Nàng thấy bản thân cười thật lớn, thậm chí nội tạng cũng cảm thấy đau nhức.
Khoảnh khắc khi Thẩm Kính Hằng nói Hy Tần đã chết, nàng mới đột nhiên hiểu vì sao lại như vậy. Vì sao trong nguyên tác không có nhân vật Hy Tần này.
Bởi vì trước khi Tô Linh vào cung, nàng ấy đã chết.
Cái chết của một vai phụ mờ nhạt thì không cần tốn nhiều bút mực ghi chép đến vậy.
Hy Tần là như vậy, Thôi Thanh Nghi nàng cũng giống vậy.
Bọn họ trước sau gì cũng sẽ chết.
Nàng nghĩ đến nỗ lực vất vả sống sót của mình ngày trước, hiện tại chỉ cảm thấy buồn cười. Vì sợ sụp đổ thiết lập nhân vật mà vờ điềm đạm ít nói, vì sợ chết nên đi tìm đạo cụ khắp nơi. Thậm chí còn vì tiếp tục sống mà cõng trên lưng một đại lão gia bò ra từ trong đường hầm.
Hiện giờ xem ra, con mẹ nó đều là một trò cười.
Dù sao loại nhân vật phụ như các nàng sớm muộn gì cũng phải chết mà?
Thẩm Kính Hằng bị nàng cười có chút bực bội, đương lúc hắn mở miệng muốn răn dạy đối phương.
Thôi Thanh Nghi cười đến đứt hơi rốt cuộc cũng ôm bụng, lau nước mắt bên khoé mi rồi nhìn hắn. Thẩm Kính Hằng thấy khoé môi nàng cong lên, trong mắt loé lên một tia sáng hắn chưa từng trông thấy.
Giọng Thôi Thanh Nghi mềm mại, âm điệu từ tốn giống như ám ngữ cùng tình nhân.