Đây là lần đầu tiên Thôi Thanh Nghi được ra khỏi cung kể từ khi xuyên đến đây.
Thượng kinh còn phồn hoa hơn cả so với những gì nàng tưởng tượng, ngoài đường người qua lại đông như mắc cửi. Đứng từ đầu phố nhìn ra, hai bên đường dường như mở đầy cửa hàng. Ngoại trừ những cửa tiệm trên đường chính, còn có thể thường xuyên trông thấy những gánh hàng rong đang rao bán trên đường.
Thôi Thanh Nghi không khỏi cảm thấy mới lạ, ánh mắt nhìn tứ phía. Nàng nhất thời quên nhìn đường nên vô tình bị một đứa trẻ đang chơi đùa va vào. Thân thể hơi ngả nghiêng, cũng may có Thẩm Kính Hằng phía sau đỡ lấy eo, nàng mới không bị ngã xuống.
Vì để giữ cân bằng, Thôi Thanh Nghi dĩ nhiên chỉ chăm chú ôm lấy đối phương.
Nàng nghe thấy vài phần bất đắc dĩ trong giọng nói của hắn.
"Chú ý đường một chút."
"À... Vâng."
Thôi Thanh Nghi có chút bối rối đứng thẳng người.
Đại khái như sợ bản thân lại xảy ra chuyện, đoạn đường phía sau Thôi Thanh Nghi rõ ràng cũng đường hoàng hơn. Nàng cúi đầu ngoan ngoãn đi sau lưng Thẩm Kính Hằng len qua đám đông.
Thẩm Kính Hằng đi qua phố một cách quen thuộc, cho đến khi vòng vào một hẻm nhỏ mới dừng bước.
"Đến rồi."
"Đến rồi?"
Thôi Thanh Nghi ngẩng đầu mới phát hiện trước mắt là một tiệm bánh nhỏ.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, chỉ là một cái bàn gỗ to dùng để làm bánh cùng một lò nướng bánh đã chiếm không ít diện tích, căn bản không có chỗ bước vào.
Trên cửa còn treo một bảng hiệu bắt mắt -- Bánh nướng Lưu Ký, sáu đồng hai cái.
Hai chữ "sáu đồng" viết trên giấy mới được dán vào, bút tích cũng mới hơn nhiều những chữ khác. Bởi vì tờ giấy không dán chắc, bị gió thổi qua thấp thoáng hiện lên giá tiền ban đầu ở phía dưới. Ba đồng hai cái, chắc hẳn chủ quán gần đây vừa mới tăng giá.
Có điều Thẩm Kính Hằng tới chỗ này làm gì?
Nàng đang lúc nghĩ ngợi đã thấy Thẩm Kính Hằng thành thục bày ra dáng vẻ gọi món.
"Lấy hai cái bánh nướng thịt." Hắn hơi dừng lại, giống như nhớ đến hôm nay mang theo nhiều hơn một người nên vội vã đổi giọng. "Chủ quán, lấy bốn cái."
"Được rồi khách quan!"
Chủ quán bánh và hắn dường như rất thân quen, vừa nhồi nhân thịt vào bánh vừa nháy mắt ra hiệu với hắn.
"Công tử mang phu nhân đến sao?"
"À, phải." Thẩm Kính Hằng cười híp mắt. "Nàng suốt ngày buồn bực trong nhà, cũng phải mang nàng đến nếm thử bánh nướng thịt nhà ông."
Người bán nghe đến đây có vẻ hào hứng.
Đại thúc quay đầu chủ động nói với Thôi Thanh Nghi: "Phu nhân yên tâm! Bánh nướng thịt của nhà ta ở trên con phố này có tiếng lắm." Ông ấy duỗi cánh tay đầy bột mì ra giơ ngón cái lên: "Người ăn rồi đều khen ngon, không tin cô có thể hỏi Cảnh công tử! Ngài ấy là khách hàng quen ở chỗ ta."
"Mau nướng bánh đi, không thấy phu nhân ta đang sốt ruột đợi sao."
"Vâng vâng vâng."
"Đúng rồi lão Lưu, lần trước ông nói trên thị trường..."
Thôi Thanh Nghi nghe Thẩm Kính Hằng nhàn nhã hỏi chuyện cùng chủ quán, đột nhiên có cảm giác không chân thật. Nàng hơi quay đầu quan sát đối phương. Lò nướng bốc lên khói mờ mịt trong không trung, cách tầng khói lửa mênh mông này, Thôi Thanh Nghi bỗng nhiên cảm thấy hắn có chút lạ lẫm.
Trong thoáng chốc, bàn tay bị người khác lấp đầy bởi một cái bánh bọc giấy nóng hổi.
Thẩm Kính Hằng thấy nàng ngẩn ngơ liền cười nói: "Ăn đi. Thứ này ở chỗ chúng ta phải tốn hai mươi lượng bạc một cái đấy."
Thôi Thanh Nghi: "Cái gì hai mươi lượng bạc?"
Nàng không hiểu ý đối phương.
Thẩm Kính Hằng chỉ cười cười mà không nói tiếp.
Hắn tình cờ phát hiện được tiệm bánh này.
Lúc đó trong triều rất nhiều hỗn loạn nên muốn xuất cung đi dạo, lại không ngờ sẽ tình cờ gặp được một sạp hàng nhỏ.
Có lẽ là do lúc ấy đói bụng, nếm thử một lần mà mãi không quên. Trương Nhượng thấy hắn thích liền phân phó ngự thiện phòng cũng đi nghiên cứu ra kiểu thức ăn giống vậy. Cuối cùng dành ra nửa ngày, đám quan viên trong ngự thiện phòng trình lên cho hắn một đĩa bánh nướng nhỏ, luôn mồm nói một viên thịt bánh nướng cần tốn hai mươi lượng bạc.
Lúc ấy Thẩm Kính Hằng vừa mới đăng cơ không lâu, nghe vậy thì giận tím mặt, cũng nhờ đó mà trừng phạt không ít người.
Cũng chính vì chuyện này, cứ cách dăm ba bữa Thẩm Kính Hằng sẽ ra ngoài ăn thật ngon. Hắn còn thường xuyên mượn cớ mua bánh nướng để hỏi han đối phương chút động thái chân thực gần đây của nhân dân.
Sau khi rời khỏi tiệm bánh, ánh mắt Thôi Thanh Nghi vẫn không hề rời khỏi Thẩm Kính Hằng.
Thẩm Kính Hằng đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc, thấy đối phương muốn nói lại thôi bèn chủ động mở miệng.
"Sao vậy?"
Đang lén nhìn lại bị bắt gặp, Thôi Thanh Nghi cười ngượng ngùng muốn nói sang chuyện khác.
"À... Không có gì. Ta chỉ tò mò chúng ta đang đi đâu thôi."
Thẩm Kính Hằng: "Chùa miếu."
..........
Bọn họ không ở lại trong thành.
Thị vệ tuỳ tùng đã sớm chuẩn bị xe ngựa. Sau khi hai người lên xe đến thẳng chùa Đại Từ Bi ngoài thành. Đường từ kinh thành đến chùa chỉ tốn thời gian nửa bữa cơm, không bao lâu đã tới nơi.
Khách hành hương ngoài tiền điện đông nườm nượp. Để không làm người khác chú ý, tiểu sa di trong chùa đặc biệt dẫn bọn họ vào trong điện từ cửa bên.
Sau khi vào chùa, Thẩm Kính Hằng liền đi tới phòng trong, nói là muốn chơi vài ván cờ cùng phương trượng. Thôi Thanh Nghi dĩ nhiên là không có hứng thú, dứt khoát mang theo hai thị vệ đi dạo trong chùa, bất giác đã đứng dưới Tàng Kinh Các.
Nơi đây thanh tịnh ít người, Thôi Thanh Nghi mau chóng tìm một chỗ ngồi ngẩn ngơ.
Mãi đến khi có một tiểu hoà thượng ngó nghiêng xung quanh tìm đến, nàng mới hoàn hồn tỉnh lại.
Đám thị vệ ngăn hoà thượng kia: "Ai?"
Tiểu hoà thượng gãi đầu: "Là sư trụ trì bảo ta đến tìm nương nương." Vừa nói vừa bắt đầu phe phẩy áo bào cùng tay áo để chứng minh bản thân không mang theo binh khí. "Ta không phải người xấu, là sư phụ trụ trì bảo ta đến nhắn nhủ."
Thôi Thanh Nghi nghe xong không khỏi có chút tò mò.
Nàng chưa từng gặp trụ trì nơi này, sao vừa gặp lần đầu liền đặc biệt sai người tới nhắn nhủ.
Lẽ nào Thẩm Kính Hằng xảy ra chuyện?
Không thể nào, không thể nào. Lúc này nàng chỉ mới trải qua vài ngày thái bình mà thôi.
Vô thức sờ vào trong áo, Thôi Thanh Nghi phát hiện bản thân hôm nay đã thay y phục, không mang vũ khí bí mật đã chuẩn bị trước đó.
Khá lắm, là phúc không phải hoạ, là hoạ chạy không thoát.
Nàng bất đắc dĩ dùng ánh mắt ra hiệu thị vệ bên cạnh lùi ra sau, lại xông tới vẫy tay với tiểu hoà thượng: "Không sao, ngươi nói đi."
Không ngờ đối phương lại nghiêm túc nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Sư phụ trụ trì nói, chuyện này chỉ là chút lòng riêng của ông ấy. Nếu như Hoàng hậu muốn về nhà, ngày mười lăm tháng tám hãy đến đây, ông ấy có cách giúp người trở về."
Về nhà? Có ý gì?
Trong lòng nàng dần dần hiện lên một ý tưởng, nhưng lại rất khó tin. Nàng chỉ có thể đè nén tâm trạng kích động, ra vẻ bình tĩnh: "Sư phụ trụ trì nói đùa rồi. Trước ngày mười lăm tháng tám là thọ đản của bệ hạ, đường về Thôi gia lại xa xôi..."
Thôi Thanh Nghi vừa nói vừa lén quan sát biểu cảm của tiểu hoà thượng.
Đã thấy khuôn mặt tròn xoe của đối phương biểu lộ vẻ mặt "Quả thật là vậy."
Tiểu hoà thượng ưỡn ngực, trông có vẻ kiêu ngạo.
"Sư phụ trụ trì biết người sẽ nói vậy nên bảo ta nói."
"Trong lòng nương nương đương nhiên sáng tỏ. Nơi người muốn về rốt cuộc là Thôi gia hay là nơi nào khác."
Đồng tử Thôi Thanh Nghi hơi giãn ra.
Bàn tay để bên người bất giác run rẩy.
Không biết vì vui mừng hay sợ hãi.
Cuối cùng nàng không kìm được, mở miệng hỏi: "Sư phụ ngươi... Rốt cuộc là ai."
15.
Trong thiền phòng.
Thẩm Kính Hằng ngồi đối diện sư trụ trì khoác áo cà sa.
"Nghe nói, hôm nay bệ hạ cũng đưa Hoàng hậu đến."
Ngón tay vân vê quân cờ của Thẩm Kính Hằng khẽ dừng. Hắn đặt quân cờ đen lên bàn cờ, ngữ khí tự nhiên.
"Bọn Tạ Viên theo dõi gắt gao, vẫn phải tìm một cớ để ra khỏi thành."
"Ồ? Nhưng trước kia bệ hạ đến chùa của ta cũng không thấy cần lấy Hoàng hậu làm cái cớ." Trụ trì cười tủm tìm, ngữ khí mang theo vài phần trêu chọc. "Đảng phái của Tạ Viên gần đây không an phân, bệ hạ sợ nàng ở trong cung không an toàn phải không."
"Ngài nói đùa gì vậy."
"Trẫm không có tâm tư nghĩ đến mấy chuyện nữ nhi tình trường kia..."
Trụ trì đã nhìn hắn trưởng thành chỉ cần liếc một cái cũng đã nhìn ra tiểu tâm tư của Thẩm Kính Hằng. Hiếm khi trông thấy vị quân chủ trẻ tuổi này ngượng ngùng, ông không nhịn được bèn muốn tiếp tục trêu ghẹo: "Bệ hạ, mỗi lần ngài nói dối trước mặt ta thường hay sờ lên mũi."
Hắn vội vàng thu tay về.
Bên tai Thẩm Kính Hằng ửng đỏ, có chút tức giận kêu lên.
"Hoàng thúc!"
Trụ trì gật gù đắc ý.
"Bệ hạ lại quên rồi, chùa Đại Từ Bi chỉ có Tuệ Quang chứ không có hoàng thư lục thư gì cả."
Thẩm Kính Hằng ngậm miệng không lên tiếng. Thế công trên bàn thờ càng thêm mãnh liệt, hiển nhiên là có chút thẹn quá hoá giận. Tuệ Quang trụ trì đã trông thấy cả, không nhịn được cười: "Bệ hạ ương ngạnh không giống Tiên hoàng."
Tuệ Quang nói đến cuối, trong mắt chảy ra vài phần phiền muộn.
Người trong thiên hạ đều biết Tiên hoàng mất sớm khi đang độ tráng niên, hoàng vị không người kế tục mới nâng đỡ ấu tử duy nhất dưới gối thượng vị. Trên thực tế, Tiên hoàng còn có một vị huynh đệ khác vẫn còn trên nhân thế, chính là đại sư Tuệ Quang trước mặt.
Tuệ Quang được cung nữ sinh ra. Bởi vì từ nhỏ thân thể yếu đuối nên đã bị mang đến chùa tĩnh dưỡng từ khi còn rất nhỏ. Do lớn lên trong chùa nên ông không coi trọng quyền thế. Về sau trong cuộc chiến đoạt đích, Tuệ Quang vì không để bản thân bị cuốn vào trong nên giả chết trong miếu nhằm chạy thoát.
Cũng do vậy nên Tuệ Quang mới sống sót được trong trận chiến loạn kia.
Từ đó về sau, ông vẫn luôn mai danh ẩn tích, trốn trong chùa Đại Từ Bi ở vùng ngoại ô kinh thành. Mãi đến rất nhiều năm trước, Tuệ Quang ở thiên điện trong chùa trông thấy Thẩm Kính Hằng bị Thái hậu vứt bỏ, mới đột nhiên hồi tưởng lại đoạn chuyện cũ trước kia.
Dường như là lần đầu tiên gặp, Tuệ Quang đã nhận ra hắn.
Dù sao thì Thẩm Kính Hằng trông cũng rất giống nhị ca của ông.
Mặc dù Tuệ Quang thường ngày được nuôi dưỡng trong chùa, nhưng vào các ngày lễ tết trong cung vẫn phái người đến đón ông. Bởi vì tính cách quái gở cùng xuất thân thấp hèn nên các hoàng tử khác đều không quan tâm đến ông. Chỉ có mình nhị ca mỗi lần trông thấy ông sẽ hoà khí chắp tay tặng một món quà nhỏ, cười nói: "Ngũ đệ năm mới an khang."
Trong chùa không có mấy thứ đồ chơi lặt vặt này.
Tuệ Quang cẩn thận ngắm vuốt đồ chơi, trong lòng yên lặng ghi nhớ vị nhị ca khiêm tốn lễ độ này.
Sau khi Tiên hoàng thượng vị, Tuệ Quang từng có chút may mắn trong thoáng chốc.
Ông nghĩ, nếu như người kia lên thượng vị, cuộc sống của bách tính sẽ khá hơn chút.
Sự thật cũng giống vậy, Tiên hoàng sau khi đăng cơ liền bắt đầu quyết liệt cải cách trong nước.
Tuệ Quang vốn tưởng rằng bản thân sẽ dành cả đời với Thanh Đăng Cổ Phật.
Lại không ngờ vào một sáng sớm nào đó nghe được tiếng chuông tang từ trong hoàng thành.
Một tiếng lại một tiếng.
Hoàng đế băng hà.
Cho nên trong nháy mắt, Tuệ Quang lúc đó trông thấy hài tử của ca ca ngỡ ngàng ngồi dưới đất, nước mắt trên mặt còn chưa khô. Đây có lẽ là quyết định kích động lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời ông.
Tuệ Quang chậm rãi tới gần đứa trẻ, ngồi bệt xuống.
"Là Hằng Nhi sao? Ta là Hoàng thúc của con."
Tăng nhân không được nhiễm bụi trần thế tục.
Cuối cùng vẫn không có cách nào tận mắt trông thấy con của huynh trưởng sống hết đời như một con rối. Vì vậy ông luôn nhân lúc Thái hậu mang tiểu hoàng đế đến lễ phật, âm thầm dạy cho đối phương hết tất cả những gì đã học.
Ông tận mắt nhìn đứa trẻ kia đi từ nhát gan đến bình tĩnh, từ không có gì đến lúc nắm đại quyền trong tay.
Cho đến khi biến thành người giống phụ thân hắn như đúc.
Nhưng hôm nay xem ra, Thẩm Kính Hằng vẫn khác so với nhị ca của ông.
Người trước mặt ẩn mình trong bóng tối quá lâu. Hắn từ nhỏ đã bị sinh mẫu lợi dụng thao túng, đến mức từ sớm đã biết được sự dơ bẩn của thế gian và sự ghê tởm của loài người. Bởi vậy mà hắn đã sớm quên mất quyền lợi được yêu người khác.
Có điều, hôm nay ông sẽ cầu một cơ hội cho Thẩm Kính Hằng.
Tuệ Quang nghĩ đến thiên tượng bản thân tính được trước đó, mở miệng hỏi: "Ngài dự định khi nào thu lưới?"
"Trước mười lăm tháng tám."
Tuệ Quang ngẩng đầu, trước mắt là tiếng lá xào xạc rơi.
"Lại là mười lăm tháng tám à."
Trong lòng ông thở dài trầm mặc.
Cũng không biết ông đưa cô nương kia trở về là đúng hay sai nữa.