Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Chương 63: Gây sóng gió



Từ Canh nói được là làm được, không tới hai ngày, quả nhiên hắn đã tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Tân Nhất Lai, hắn làm như “vô tình”nhắc nhở Tân Nhất Lai chuyện tiểu Tam Lang “ghét kết hôn”, lại nói: “Thụy Hòa còn chưa thành thân, tiểu Tam Lang cũng quá gấp gáp rồi. Là một đại nam nhi sao có thể một lòng say mê ôn nhu hương được, trong lòng nên mang chí lớn mới đúng.”

Tân Nhất Lai cười ha hả gật đầu đáp lại, nhưng vẻ mặt rõ ràng là không để chuyện này ở trong lòng, Từ Canh lại không thể nói rõ ràng, đành phải nuốt hết những bất mãn của mình xuống, khỏi phải nói trong lòng vô cùng đau khổ.

Cùng lúc đó, phòng tắm và buồng vệ sinh mới mẻ của Tân gia cũng được truyền ra ngoài, người thấy rồi thì nói rất sống động, người chưa thấy thì lại không tin, chỉ là một cung phòng thì có thể xây thành một vườn hoa sao —— nhưng khách đến thăm Tân gia rõ ràng là nhiều hơn. Quan hệ của Tân thái phó và quần thần trong triều không thân thiết lắm, đột nhiên đến thăm thì có vẻ không ổn, nhưng nếu là những người thân thiết hơn một chút, như là Võ Anh Hầu phủ và Hồ tế tửu, lập tức có người tới cửa dò hỏi, ngay cả Hồng Gia Đế cũng biết được tin tức, gọi Từ Canh lại hỏi một hồi, sau đó truyền kim khẩu ngọc ngôn hạ lệnh cho Tân Nhất Lai làm cho ông ta một căn phòng y như vậy.

Tân Nhất Lai rất sẵn lòng hứa với Hồng Gia Đế, nhưng không phải ai cũng được như thế, ngay cả Võ Anh Hầu tự mình lên tiếng, Tân Nhất Lai cũng dứt khoát từ chối, “Không được, ta không làm được.”

Võ Anh Hầu tức giận nói: “Ngươi không muốn làm cho ông đây, còn không phải là do muốn tiền sao, chả lẽ ông đây không trả được tiền hả?”

Tân Nhất Lai nói, “Hầu gia, ngài nghĩ ta thiếu bạc sao, việc này thật sự rất khó làm. Về hình dạng thì ai cũng có thể làm cũng được, mời những thợ thủ công bên ngoài cũng có thể làm được y hệt, nhưng quan trọng là hệ thống dẫn nước, dẫn nước —— ông hiểu không?”

Võ Anh Hầu nhíu chặt mày, “ Đó là cái quỷ gì, ông đây nghe không hiểu. Ngươi làm cho nhà mình thì rất tốt, còn đồng ý làm cho bệ hạ, tại sao tới lượt nhà chúng ta thì không làm được. Thế nào, xem thường Hầu phủ chúng ta phải không? Ta nói cho ngươi biết, ngay cả ông già nhà ngươi ta còn dám chỉnh đốn chứ đừng nói đến tên tiểu tử là ngươi.”

Tân Nhất Lai cực kỳ vô tội, “Đúng là Hầu gia, tại sao lại không nói lý như vậy. Ngài cũng biết ta luôn thấy tiền là sáng mắt mà, nếu thật sự có thể làm, bạc đến tay rồi sao có thể đẩy ra ngoài chứ. Ngài đã tới phủ của chúng ta, hẳn là cũng biết căn nhà này vốn là nhà của Phúc Thân Vương tiền triều để lại, tuy rằng đã qua hơn trăm năm, căn nhà này cũng đã được phá đi xây dựng lại, nhưng con đường cũ dẫn đến suối Bắc Cảnh Sơn vẫn còn đó, trùng hợp trong xưởng đúc còn một ít sắt vụn, nên ta đã nhờ mấy người thợ sửa lại đường ống dẫn nước, như vậy mới dẫn được nước vào phủ. Phủ của ngài ngày thường đều dùng nước giếng, ta đâu có bản lĩnh dẫn nước lên được?”

Võ Anh Hầu nghe không hiểu gì cả, nhưng vẫn hiểu được một chút, “Theo như ngươi nói, phủ của ta thật sự không làm được? Vậy còn phủ của người khác thì sao?”

Tân Nhất Lai lắc đầu, “Bây giờ thì ta không có cách nào, nhưng ngài yên tâm, chờ ta nghĩ ra biện pháp, ta sẽ làm cho ngài đầu tiên.” Không phải là ông ta không nghĩ ra cách, mà là quá lười, trước mắt trong nhà đang bận rộn chuẩn bị hôn sự cho Thụy Hòa, ông ta đâu có thời gian rảnh rỗi để làm mấy chuyện này. Hơn nữa, hiện giờ chỉ có duy nhất phủ của bọn họ là có cái này, nghe thật là uy phong, lúc Thụy Hòa thành thân cũng rất có mặt mũi, chuyện khác đợi con dâu vào cửa rồi nói sau.

Thấy ông ta nói chắc như đinh đóng cột, Võ Anh Hầu cũng ngại ngùng không dám ép buộc, dù sao nhà khác cũng không có, sẽ không có người chạy đến trước mặt ông ta khoe khoang, xem ra nghĩ như vậy cũng không phải chuyện gì to tát.

Võ Anh Hầu thì còn dễ nói chuyện, bên phía Tuệ Vương thì lại không vui vẻ gì, sau vài lần quản sự trong phủ chạy đến Tân gia không có kết quả, trong cơn giận dữ Tuệ Vương đã chạy đến cáo trạng trước mặt Thái Hậu, “…… Đường đường là dinh thự của một thân vương, vậy mà còn không bằng một Thị lang nho nhỏ như hắn, quả thực còn ra thể thống gì.”

Thái Hậu đã loáng thoáng nghe nói đến việc này, nghe vậy cũng không cho là đúng, “ Đồ là do người ta làm ra chẳng lẽ không được dùng cho bản thân, ngươi dùng lý lẽ gì vậy? Hiện nay Tân gia đang được sủng ái, làm việc này việc kia không biết đã góp cho quốc khố bao nhiêu bạc, nếu ngươi chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà trở mặt với người ta, cẩn thận các triều thần nói ngươi lòng dạ hẹp hòi.”

Tuệ Vương tất nhiên cũng biết đạo lý này, nhiều năm đóng vai hiền vương như vậy, ông ta đương nhiên hiểu được chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên, chỉ là trong lòng vẫn bị đè nén, nói: “Tân Nhất Lai nói vương phủ của con không có hệ thống dẫn nước cho nên không làm được phòng tắm kia, ngài nói với hoàng huynh giúp nhi thần, con sẽ đến Bắc Cảnh Sơn dẫn nước suối về. Không có lý nào Tân gia có thể dẫn, mà phủ của con lại không được.”

Thái Hậu lập tức khó chịu, nổi giận nói: “Làm bậy! Ngươi thật sự là càng lớn càng không có đầu óc, chuyện này sao có thể làm xằng làm bậy được. Phúc vương tiền triều vì muốn dẫn nước suối về mà tốn nhiều tiền bạc công sức, khiến cho dân chúng oán trách, lưng mang tiếng xấu, còn bị chép vào sử sách, ngươi không lấy đó làm gương, trái lại ngươi còn cố tình muốn làm chuyện này, không phải là cố ý để cho bọn ngự sử nắm được điểm yếu sao?”

Tuệ Vương vô cùng ấm ức, “Trong lòng nhi tử không thoải mái, dựa vào đâu mà một thần tử như hắn lại sống tốt hơn con.” Trong lòng ông ta thống hận không chỉ mỗi việc đó, Thái Tử vốn không biết cố gắng, các triều thần đều khen ngợi ông ta rất nhiều, Tuệ Vương cảm thấy chỉ cần đợi Hồng Gia Đế băng hà, ông ta sẽ có rất nhiều cơ hội kéo Từ Canh xuống ngựa để đưa mình lên ngôi vị, nhưng bây giờ, Từ Canh đột nhiên thay đổi như trở thành một người khác vậy, không chỉ xử lý chính sự trong triều ổn thỏa, hơn nữa cũng không còn chút kính trọng nào đối với vị thúc thúc là ông ta, Tuệ Vương luôn có một cảm giác mơ hồ là Từ Canh đặc biệt thù địch với ông ta. Hiện giờ tốt xấu gì cũng có Thái Hậu giúp đỡ, cho dù Từ Canh muốn đối phó ông ta cũng phải kiêng dè, nhưng tương lai một khi Thái Hậu qua đời, không biết Từ Canh sẽ đối phó ông ta thế nào.

Nghĩ đến điều này, Tuệ Vương càng thêm lo lắng buồn phiền.

Thái Hậu cũng biết tính tình của Tuệ Vương, ngày thường nhìn ông ta có vẻ hiền lành ấm áp, nhưng trong thâm tâm lại là một người lòng dạ hẹp hòi, mấy năm qua nếu không phải bà ta vẫn luôn kiểm soát, thì không biết đã xảy ra bao nhiêu tai hoạ.

Nói thật, mấy năm trước Thái Hậu vẫn còn dã tâm bừng bừng muốn đưa nhi tử lên ngôi hoàng đế, nhưng mấy năm nay dã tâm của bà ta đã phai nhạt đi rất nhiều, cũng không phải bởi vì thay đổi tính tình, mà là vì đã thấy rõ tình thế. Tuy rằng Thái Tử còn trẻ, nhưng làm việc rất có kế hoạch, trước mắt đã chiếm được sự tán thưởng của các triều thần, Hồng Gia Đế lại rất đề phòng bà ta, Thái Hậu không có cách nào để gây chuyện. Các cung nhân lúc trước được đưa đến bên cạnh Từ Canh bây giờ đều bị đuổi đi rồi, trong cung Trường Tín không còn một tai mắt nào, càng đừng nói đến chuyện hôn sự của Thái Tử —— Hồng Gia Đế hoàn toàn không muốn hỏi ý kiến của bà ta.

Thấy sắc mặt Thái Hậu thay đổi, Tuệ Vương có chút lo lắng, “Mẫu hậu, người có ý gì? Hay là người muốn mặc kệ nhi tử?”

Thái Hậu lắc đầu, “Bây giờ ta giúp ngươi làm sao được? Hoàng thượng đã ngồi lên ngai vàng rất vững chắc, Thái Tử lại rất được lòng dân chúng, chúng ta có thể làm gì bây giờ? Trong triều chúng ta lại không có thân tín, còn không bằng cả Tạ gia, thì sao mà tranh đoạt?”

“Người định bỏ cuộc như vậy sao?” Tuệ Vương nhảy dựng lên hét lớn: “Người quên lúc trước đã nói gì với ta sao? Đều là con vợ cả của tiên đế, hắn làm sao có thể so được với ta, dựa vào đâu mà hắn được làm hoàng đế, còn ta thì không? Mấy năm nay ta giấu tài là vì cái gì? Người bảo ta thành thật không kết giao với triều thần, ta cũng nghe theo ý người, bây giờ người lại nói với ta những lời như vậy, ta không muốn nghe.”

“Nếu không thì ngươi còn muốn thế nào nữa?” Thái Hậu nổi giận nói: “Chỉ bằng những tư binh trong tay ngươi thì có thể làm được trò trống gì hả? Nếu ngươi tạo phản, hoàng đế chỉ cần một đầu ngón tay là có thể bóp chết ngươi được. Ngươi chưa từng nghe thấy tiếng pháo thử nghiệm bên xưởng đúc sao, hắn chỉ cần kéo mấy khẩu pháo là có thể san bằng phủ đệ của ngươi.”

Lúc này Tuệ Vương đang lửa giận bừng bừng, đâu có nghe lọt được những lời này, ông ta không thèm để ý đến Thái Hậu nữa, vung tay áo chạy ra khỏi cung. Thái Hậu sợ ông ta trong cơn nóng giận sẽ gây hoạ, vội vàng kêu cung nhân đuổi theo, “Coi trừng Vương gia, đừng để nó đi ra ngoài.”

Tuệ Vương chạy thẳng về vương phủ, càng nghĩ càng hận, ông ta đập bể gần hết đồ đạc trong thư phòng. Thê thiếp và các phụ tá trong phủ đều hoảng sợ, không dám bước chân vào viện của ông ta. Mãi đến buổi tối, lúc này Tuệ Vương mới bình tĩnh được một chút, lại tiếp tục bày ra dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ, ra lệnh cho hạ nhân mời những phụ tá tâm phúc vào phòng nghị sự.

Sau khi mấy phụ tá vào phòng, Tuệ Vương cũng không quanh co lòng vòng, lập tức nói: “Ta muốn tranh đoạt ngai vị, chư vị có kiến nghị gì không?”

Mấy vị phụ tá này đều là tâm phúc của Tuệ Vương, đã ở vương phủ nhiều năm, biết rõ tâm tư của Tuệ Vương, nghe vậy cũng không kinh ngạc, còn khen ngợi ông ta có chí tiến thủ, nói: “Theo thuộc hạ thấy, Kim Thượng* (cách gọi vị vua đang tại vị) đã có lòng phòng bị với điện hạ, nếu điện hạ vội vàng ra tay, tất nhiên sẽ bị Kim Thượng phát hiện, nếu chuyện này bị bại lộ, chỉ sợ với từng này nhân mã của vương phủ không phải là đối thủ của triều đình.”

Tuệ Vương nghe vậy gật đầu, “Ngươi nói đúng, tất nhiên bổn vương không thể cứng đối cứng với hắn.”

“Một khi đã như vậy, thì chỉ có trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi.”

“Ý ngươi là gì?”

Phụ tá râu dài đắc ý nói: “Dưới gối Kim thượng có sáu hoàng tử, có vài vị tuổi còn nhỏ không có tính uy hiếp, Thái Tử và Nhị hoàng tử tuổi tác tương đương, cậu của Thái tử là Sử gia chỉ là một tên vô tích sự, nhưng nhà ngoại của Nhị hoàng tử là Tạ thượng thư lại có căn cơ thâm hậu ở trong triều, trong cung còn có Quý Phi giúp đỡ, ta không tin Tạ gia không có tâm tư muốn đoạt ngai vị.”

“Tạ gia có tâm tư này cũng không có gì lạ.” Tuệ Vương khinh thường lắc đầu nói: “Mấy năm nay ta không thấy hoàng huynh ta có động thái gì, lão nhị tuổi tác cũng không còn nhỏ, cũng chỉ nhỏ hơn Thái Tử có nửa tuổi, nhưng từ mười lăm tuổi Thái Tử đã bắt đầu bàn chuyện chính sự, lão nhị vẫn ở trong cung đọc sách, cũng đã sắp tròn mười bảy tuổi rồi, nhưng hoàng đế vẫn không có ý cho hắn làm việc. Mấy năm nay còn luôn chèn ép Tạ gia, ẩn ý ở trong đó không nói cũng biết.”

Phụ tá râu dài cười nói: “Trọng điểm không phải là Kim Thượng nghĩ gì, mà là Tạ gia và Nhị hoàng tử có cam lòng hay không. Chỉ cần bọn họ không cam lòng, một ngày nào đó sẽ đập nồi dìm thuyền, làm mọi người chấn động.”

“Một ngày nào đó, một ngày nào đó…… Rốt cuộc là khi nào!” Tuệ Vương không kiên nhẫn nói: “Chẳng lẽ muốn bổn vương đợi đến khi râu dài tóc bạc sao.”

Phụ tá râu dài mỉm cười, “Điện hạ, bọn họ bất động, chẳng lẽ chúng ta không thể đẩy một cái sao?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.